TruyenHHH.com

Hoan Xam Va Trang Khao Khao

Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, Đặng Thành Ninh sống một cách đầy đủ và ý nghĩa.

Cậu bắt đầu bằng một chuyến du lịch nước ngoài cùng mẹ, trở về thì không mất nhiều thời gian để hoàn thành việc đăng ký nguyện vọng; các buổi tư vấn tâm lý vẫn diễn ra đều đặn; cậu còn đăng ký một lớp học bóng rổ, thuê một huấn luyện viên hướng dẫn kỹ thuật cá nhân; cậu mua mô hình từ bộ sưu tập Người Bảo Vệ Ngân Hà, dành hàng giờ tỉ mẩn lắp ghép; cậu cũng thử chơi những game mà Hạ Duệ Phong đang chơi, tra cứu hướng dẫn, luyện kỹ năng——và sau tất cả, cánh cửa đại học mở ra.

Mọi thứ đều mới mẻ: trường học, ký túc xá, bạn bè, môn học, tất cả đều cần thời gian để thích nghi. Ở một thành phố xa nhà, nơi thủ đô nhộn nhịp, Đặng Thành Ninh bắt đầu một cuộc sống mới, dường như hoàn toàn bỏ lại những gì đã xảy ra thời cấp ba. Cậu dồn gần như toàn bộ thời gian vào việc học, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch đi du học cao học trong tương lai.

Trong giải bóng rổ tân sinh viên, cậu được mời vào đội bóng rổ nam, đại diện cho lớp tham gia thi đấu. Một người chưa từng chơi bóng rổ ở cấp ba như cậu, lên đại học lại chơi khá tốt nên nhanh chóng thu hút sự chú ý trên sân. Những người theo đuổi ùn ùn kéo đến, cậu đều từ chối từng người một. Bạn cùng phòng thì trầm trồ, hỏi cậu đã có người trong lòng rồi đúng không.

"Ừ." Lần đầu tiên, Đặng Thành Ninh thừa nhận.

Nhưng cậu không nói thêm điều gì, chỉ đơn giản nói rằng mình không thể theo đuổi được người ấy.

Người phải xuất sắc đến mức nào mới khiến ngay cả Đặng Thành Ninh cũng không thể theo đuổi được? Bạn bè không khỏi kinh ngạc.

Đặng Thành Ninh hiểu rõ rằng chỉ cần nói một câu người ta đã có người yêu rồi, thì mọi thắc mắc sẽ được giải đáp, chẳng ai hỏi thêm gì nữa. Nhưng cậu không muốn nói, thậm chí không muốn nghĩ đến việc Mạnh Hàm Hạ và Hạ Duệ Phong liệu có đang yêu xa hay không. Cậu thậm chí từng nghĩ yêu xa khó bền, có khi hai người họ đã chia tay rồi. Nhưng trong thâm tâm, cậu biết rõ vấn đề không nằm ở chuyện Hạ Duệ Phong yêu ai, mà là ở chỗ Hạ Duệ Phong chỉ thích con gái. Điều đó đã định sẵn rằng giữa cậu và anh không thể có khả năng nào rồi.

Nếu Hạ Duệ Phong thích con trai...

Đôi khi, Đặng Thành Ninh tự hỏi như vậy.

Nếu vậy, cậu có dám theo đuổi anh không?

Cậu không biết.

Nhưng nếu Hạ Duệ Phong thích con trai, Đặng Thành Ninh tin rằng mình có thể theo đuổi và chinh phục anh. Đây là kết luận mà cậu rút ra dựa trên sức hút của mình với những người cùng giới từ trước đến nay.

Tuy nhiên, việc họ có thể yêu nhau trọn vẹn hay không thì vẫn là một ẩn số.

Đặng Thành Ninh nghĩ, nếu cậu che giấu đi những suy nghĩ thật của mình, cố gắng trở nên dễ gần hơn, chiều theo sở thích và tính cách của Hạ Duệ Phong, thì có lẽ họ sẽ yêu nhau êm đềm thôi.

Những suy nghĩ như vậy cứ quẩn quanh trong đầu cậu trên con đường từ thư viện trở về ký túc xá sau khi đã ngồi học suốt năm sáu tiếng đồng hồ.

Thật lạ, hồi cấp ba, mỗi lần thấy Hạ Duệ Phong và Mạnh Hàm Hạ cùng đi bộ trên con đường trong khuôn viên trường vừa nói vừa cười——cậu cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy, như một vết thương dài và nhức nhối. Nhưng khi lên đại học, khi không còn nhìn thấy Hạ Duệ Phong, không còn thấy hai người họ đi cạnh nhau nữa thì nỗi đau ấy lại dịu bớt. Mỗi khi nhớ về anh, cậu lại cảm thấy có chút niềm vui len lỏi.

Trong cuộc sống buồn tẻ và đơn điệu của Đặng Thành Ninh, có chút niềm vui đã là điều hiếm hoi.

Nhà trị liệu tâm lý từng nói, nếu có điều gì khiến cậu cảm thấy vui vẻ thì hãy nắm chặt lấy nó. Thích nghi với cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng điều đó không có nghĩa là phải từ bỏ quá khứ.

Vậy nên sau nửa học kỳ kiềm chế bản thân, cuối cùng cậu cũng thả lỏng.

Cách duy nhất để cậu biết tin tức về Hạ Duệ Phong chính là từ dòng trạng thái trên mạng xã hội của anh. Ngày nhập học, ngày tham gia hoạt động tân sinh viên, ngày gia nhập đội chạy đường dài, ngày thi đấu bóng rổ, Hạ Duệ Phong đều sẽ đăng lên. Sau khi lên đại học, tần suất anh cập nhật trạng thái rõ ràng nhiều hơn. Đặng Thành Ninh nghĩ, có lẽ anh muốn chia sẻ cuộc sống của mình với bạn gái dù hai người yêu xa. Đôi khi chỉ là việc giành được suất cơm gà ở nhà ăn, Hạ Duệ Phong cũng đăng lên một bài.

Nhưng Đặng Thành Ninh chưa bao giờ bấm thích cả.

Bạn bè chung giữa cậu và Hạ Duệ Phong trên mạng xã hội rất ít, cậu nghi ngờ liệu có ai không. Cậu chưa từng thấy ai bấm thích hoặc bình luận trong những bài đăng của Hạ Duệ Phong.

Sau khi buông thả bản thân, cậu bắt đầu lượn lờ trên các diễn đàn, nhóm thảo luận của Đại học Sư phạm với hy vọng tìm được thông tin về Hạ Duệ Phong.

Nhưng rất khó.

Đại học khác hẳn cấp ba, số lượng sinh viên quá đông, lại chia theo khoa và chuyên ngành. Sau nhiều ngày dạo quanh các diễn đàn, ngoại trừ một bức ảnh chụp Hạ Duệ Phong tham gia chạy dài trong một bài báo về hội thao, thì cậu không tìm được bất kỳ tin tức nào khác. Đặng Thành Ninh không đủ can đảm để hỏi bạn bè, cuối cùng, sau một học kỳ và kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng, cậu quyết định thuê một thám tử tư qua mạng để tìm kiếm thông tin và chụp ảnh của anh.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên cực đoan như thế.

Suốt kỳ nghỉ đông, hầu như ngày nào Đặng Thành Ninh cũng ra khỏi nhà. Cứ cách hai ngày, cậu lại tới khu vực quanh trường Thực nghiệm rồi đi dạo quanh đó. Cậu sẽ lên chiếc xe buýt mà Hạ Duệ Phong thường đi, ngồi từ điểm đầu đến điểm cuối rồi lại ngồi ngược về.

Nhưng cả kỳ nghỉ, cậu không gặp được Hạ Duệ Phong lần nào.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Đặng Thành Ninh vô cùng thất vọng. Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng, giữa mình và Hạ Duệ Phong không hề có bất kỳ sợi dây liên kết nào dù là nhỏ nhất.

Nhưng tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Cậu lên mạng tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng chọn được một thám tử tư tương đối đáng tin. Nói là thám tử, nhưng thực chất chỉ làm những việc kiểu paparazzi như: theo dõi, chụp lén, thu thập thông tin. Công việc thường nhận chủ yếu là điều tra ngoại tình. Một nhiệm vụ như chụp lén nam sinh viên trong khuôn viên trường đại học, so với việc đột nhập khách sạn để bắt quả tang ngoại tình thì thực sự quá dễ dàng.

Đặng Thành Ninh nhận được rất nhiều ảnh.

Ảnh Hạ Duệ Phong đi học, ảnh anh ngồi trong lớp đờ đẫn, ảnh anh đạp xe trên đường sau giờ học, ăn cơm ở nhà ăn, chơi bóng rổ, ảnh anh luyện tập... nhiều đến mức cậu không thể tin nổi.

Hơn nửa năm không gặp, Hạ Duệ Phong đã thay đổi đôi chút. Anh trông có vẻ trưởng thành hơn, cơ thể rắn rỏi hơn, làn da nhạt màu đi một chút. Không còn đen sạm nữa mà mang sắc thái rám nắng khỏe khoắn.

Có lẽ vì chương trình tập luyện ở đại học không khắc nghiệt như cấp ba, thời gian tập trong nhà thể thao cũng nhiều hơn.

Một số ảnh hơi mờ, thám tử giải thích rằng có quá nhiều người, phải giả vờ chụp hoa để che mắt, chứ không thể tiến lại gần được. Nhưng ngoài những tấm đó ra, đa số đều rất rõ nét.

Đặng Thành Ninh trả gấp đôi tiền công, thậm chí còn tặng kèm một chiếc máy ảnh mới.

Kết quả, lần gửi ảnh tiếp theo chất lượng còn tốt hơn nhiều.

Có lẽ vì thù lao quá hậu hĩnh, thám tử còn thu thập thêm các thông tin khác. Ví dụ như lịch học của Hạ Duệ Phong, thành tích trong các giải bóng rổ, ai đang theo đuổi anh, anh thường làm gì sau giờ học...

"Cậu ấy thường tan học là về ký túc xá, hầu như không ra ngoài. Theo tôi, chắc là cậu ấy chơi game. Thỉnh thoảng, cậu ấy cùng bạn cùng phòng đi ăn ở phố sinh viên, cuối tuần có khi vào trung tâm thành phố xem phim hoặc về nhà. Gần như không có cơ hội tiếp xúc với nữ sinh. Có một cô gái trông giống người theo đuổi, học năm hai, khoa Ngoại ngữ. Nếu cần thêm thông tin về cô ấy, tôi có thể điều tra. PS: Nhưng có vẻ cậu ấy từ chối rồi. Cô gái mang đồ ăn sáng đứng đợi dưới ký túc, nhưng cậu ấy không nhận."

Đặng Thành Ninh không muốn biết thêm bất kỳ thông tin nào về cô gái đó. Đối với cậu, dù là Mạnh Hàm Hạ hay một người con gái khác thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Cậu tự đặt ra nguyên tắc cho mình: chỉ thuê người chụp một lần mỗi tháng, tuyệt đối không tăng tần suất. Cậu không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Hạ Duệ Phong, cũng không muốn bị phát hiện hành vi khó chấp nhận của mình.

Chỉ cần mỗi tháng được xem ảnh về cuộc sống gần đây của Hạ Duệ Phong, tâm trạng cậu liền ổn định hẳn. Cảm giác như cuộc sống lại quay về quỹ đạo. Cậu không còn bồn chồn, không còn những đêm mất ngủ kéo dài nữa. Cậu chỉ cần tập trung làm tốt công việc của mình, rồi kiên nhẫn chờ đợi email hàng tháng thôi.

Trong suốt những năm dài theo dõi lén lút, Mạnh Hàm Hạ chưa bao giờ xuất hiện trong ảnh.

Đôi khi Đặng Thành Ninh tự hỏi, có phải họ chỉ gặp nhau khi nghỉ hè không?

Hoặc có thể cậu không hay không biết lúc họ đã chia tay vì yêu xa rồi.

Dù thế nào thì điều đó cũng chẳng liên quan đến Đặng Thành Ninh, và cậu cũng không quan tâm.

Việc chụp lén cứ thế tiếp diễn cho đến năm tư.

Lúc này, người luôn đi cùng bạn cùng phòng như Hạ Duệ Phong, bỗng nhiên từ đầu năm tư lại xuất hiện bên cạnh một chàng trai khác. Thám tử tư với sự nhạy bén nghề nghiệp của mình liền nhanh chóng đi điều tra.

"Ánh mắt Hạ dành cho cậu ta không giống với mọi người, rõ ràng lắm. Tôi kiểm tra thử, quả nhiên cậu kia cũng thuộc kiểu đồng tính. Rất dễ xác định. Tôi chỉ cần cài một ứng dụng hẹn hò rồi đến gần cậu ta, mở chế độ tìm bạn quanh đây là tìm được ngay. Cậu ta không để lộ mặt trong ảnh đại diện, nhưng dựa vào vóc dáng và trang phục, tôi chắc chắn là cậu ta."

Có nam sinh theo đuổi Hạ Duệ Phong là chuyện dễ hiểu.

Dù sao, chính Đặng Thành Ninh cũng là gay, cũng đang làm một việc b.iến thái đây, cậu chụp lén Hạ Duệ Phong suốt thời gian qua mà.

Nhưng điều cậu không ngờ là lần này Hạ Duệ Phong lại không từ chối người ta. Trong suốt học kỳ đầu năm tư, gần như mọi bức ảnh chụp Hạ Duệ Phong đều có bóng dáng chàng trai ấy. Khi chạy bộ, lúc chơi bóng rổ, trong nhà ăn...

Cậu kia vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng, mái tóc đen mềm mại. Cậu ta học khoa Toán, cùng khóa với Hạ Duệ Phong, thành tích tốt, năm nào cũng nhận học bổng.

Đặng Thành Ninh cảm thấy tức giận.

Hạ Duệ Phong rõ ràng là trai thẳng, tại sao không từ chối cậu ta?

Có lẽ Hạ Duệ Phong quá chậm hiểu nên chẳng nhận ra ý đồ của người kia, chỉ nghĩ đó là sự thân thiết giữa bạn bè hoặc bạn học.

Cho đến kỳ hai năm tư, ngày đầu tiên khai giảng, Hạ Duệ Phong đăng một dòng trạng thái kèm theo một bức ảnh.

Trong ảnh là bóng hai bàn tay đang nắm chặt nhau, kèm dòng chữ——"Bên nhau rồi."

Đặng Thành Ninh nghĩ, không thể nào.

Cậu lập tức liên lạc với thám tử. Ngày thứ hai sau khi khai giảng, thám tử đã gửi về những bức ảnh chụp Hạ Duệ Phong cùng chàng trai kia ăn cơm, tự học ở thư viện, rồi cùng nhau về ký túc xá.

Suốt cả tuần sau, hai người họ luôn xuất hiện cùng nhau.

Tâm lý ám ảnh của Đặng Thành Ninh bùng phát. Cậu yêu cầu thám tử phải chụp ảnh Hạ Duệ Phong mỗi ngày. Thám tử, người xưa nay chưa từng nói gì ngoài công việc, cuối cùng phải nhắn trong email——

"Không thể chụp thêm nữa đâu, chụp nhiều thế này đã khiến họ để ý rồi. Nếu tiếp tục nữa thì họ sẽ nghi ngờ đấy. Nếu cậu thích Hạ vậy tại sao bao năm qua không theo đuổi cậu ấy?"

Từ năm nhất đến năm tư, ba năm dài, tâm trạng của Đặng Thành Ninh đã tốt lên rất nhiều, đến năm hai cậu thậm chí đã ngừng thuốc. Đôi khi nhìn ảnh của Hạ Duệ Phong xong cậu còn tự hỏi, mình có còn thích anh ấy không? Hay chỉ là hiệu ứng tâm lý từ quá khứ, giờ chỉ còn sót lại dư âm? Sau khi biết anh thích con gái, lý trí lẽ ra đã phải chiến thắng cảm xúc từ lâu rồi.

Có lẽ cậu đã quen với việc theo dõi cuộc sống của Hạ Duệ Phong. Có lẽ sau năm tư, cậu nên dừng lại. Đơn xin du học của cậu đã được chấp nhận, cuộc sống của cậu và Hạ Duệ Phong hoàn toàn không còn giao thoa rồi. Không có lý do gì để cậu tự làm khổ mình nữa.

Đặng Thành Ninh thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu nghĩ, hóa ra việc từ bỏ Hạ Duệ Phong cũng giống quá trình điều trị tâm lý. Dài lâu, nhưng cuối cùng vẫn có thể kết thúc một cách nhẹ nhàng.

Và rồi, tất cả sụp đổ.

Hóa ra Hạ Duệ Phong có thể thích con trai.

Đặng Thành Ninh chết lặng, hóa ra anh chỉ không thích cậu mà thôi.

Họ yêu nhau nửa học kỳ, cùng học ở thư viện, cùng chuẩn bị cho các kỳ thi sắp tới, cùng viết luận văn. Suốt kỳ hai năm tư, trong những bức ảnh hàng tháng mà thám tử gửi về, luôn có bóng dáng của chàng trai kia. Cậu trai tên Lương Đông, học rất giỏi, đang chuẩn bị thi công chức.

Đặng Thành Ninh vừa bận rộn chuẩn bị du học, vừa đau đớn như bị dao cứa vào tim. Cậu tưởng rằng tình cảm dành cho Hạ Duệ Phong đã phai nhạt, đã biến mất. Nhưng tại sao giờ đây cậu lại đau đớn đến vậy?

Cậu từng nghĩ, Hạ Duệ Phong yêu ai cũng không liên quan đến mình. Nhưng giờ cậu nhận ra, cậu đã sai. Cậu có quan tâm, rất quan tâm.

Nếu Hạ Duệ Phong chỉ thích con gái, cậu có thể tự an ủi rằng họ khác biệt về giới tính mà thôi. Nhưng giờ sự thật rằng anh cũng có thể thích con trai như một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt cậu.

Hóa ra anh ấy chỉ không thích mình.

Đặng Thành Ninh suy sụp, thất vọng, nhưng chẳng thể làm gì hơn. Cậu đành ra nước ngoài du học.

Sau khi cậu rời đi, Hạ Duệ Phong chia tay Lương Đông.

Đây là điều Đặng Thành Ninh biết sau này, qua thông tin thám tử gửi về. Vị thám tử tận tâm còn kết bạn với Lương Đông trên ứng dụng hẹn hò dành cho người đồng tính, mới phát hiện rằng sau khi tốt nghiệp, Lương Đông trở về quê nhà, cách xa hàng trăm cây số. Trong một lần trò chuyện, Lương Đông chỉ nghĩ thám tử là bạn cũ, nên không ngừng than thở về sự khó khăn của mình, về gia đình bảo thủ, về việc cậu ta đành từ bỏ người yêu để trở về quê làm việc.

Đặng Thành Ninh ước gì mình chưa từng biết chuyện này.

Cảm giác như một món bảo vật mà mình khao khát, quý trọng nhưng không thể có được, lại bị người khác vứt bỏ chỉ vì một lý do hết sức đơn giản.

"Họ chia tay rồi, cậu còn không tính theo đuổi cậu ấy sao?" Thám tử lại vượt quá giới hạn.

Đặng Thành Ninh không trả lời.

Cậu hoàn toàn chìm đắm trong khối lượng học tập khổng lồ và những cảm xúc tiêu cực tái phát. Như thể rơi vào đầm lầy, kiệt sức mà chẳng biết làm thế nào để thoát ra.

Mất ngủ kéo dài, lo âu, căng thẳng, kiệt quệ tinh thần, cảm xúc hỗn loạn. Cậu thậm chí không còn là một người có trạng thái cảm xúc bình thường nữa. Thế thì làm sao cậu có thể theo đuổi Hạ Duệ Phong đây?

Chính bản thân cậu còn không hạnh phúc, làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho anh được?

Hơn nữa, Hạ Duệ Phong là song tính, anh có thể yêu con gái. Có lẽ cuối cùng anh vẫn sẽ chọn con đường an toàn, hạnh phúc nhất: tìm một người để kết hôn, sinh con, và sống cả đời yên bình.

Cậu chưa từng có được, nhưng đã chẳng thể chấp nhận được mất đi.

Đặng Thành Ninh nghĩ, có lẽ có những người sinh ra đã không có khả năng yêu, cũng chẳng có cơ hội được yêu.

Cứ vậy đi.


Tác giả có lời muốn nói

Hôm nay hơi dài nhưng cảm xúc nặng. Ngày mai sẽ là chương "Trắng", hy vọng các bạn kiên nhẫn chờ đợi...

PS: Dù chương trước bé Đặng thấy "bé con" hơi bất ngờ... NHƯNG! Từ này sẽ còn quay lại và tỏa sáng nữa đó nhe (thân gửi lời nhắc nhở rằng Gable cực kỳ thích từ này).


 ▃▃▃▃▃▃▃

551: Toi ngờ rằng tim mình có ngày sẽ hỏng mất (ಥ ͜ʖಥ) 

Quên nữa, Merry Xmas mọi người ʃƪ˘ﻬ˘) ♡' Hong biết Giáng Sinh mọi người có tụ tập dui chơi hay đi đâu đó hong? Toi thì ngủ mê mệt ở nhà, mở mắt ra ăn uống roài nhào vô gõ Xám & Trắng đến nghiện. Gõ miết hết ngày 24 qua đến ngày 25 ( 〃艸〃) Dù chương mới nhất nặng lòng quá, nhưng toi cứ hong dừng được máu M sục sôi của mình (ಥ ͜ʖಥ)

Mà thoi, người ta thường nói "Kẻ ác thường sống thảnh thơi", nên toi đăng tới chương Xám cho mọi người đau khộ chung (ಥ ͜ʖಥ) Toi đau lòng, thì mọi người cũng phải đồng cảm dới tui (thế thì thành ra chẳng ai trong chúng ta thảnh thơi được hết ahihu (ಥ ͜ʖಥ))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com