Hoan Vkook Lucid Dream
Kỳ lạ là, mấy hôm nay bọn họ không tiêm mấy thứ chất lỏng kia vào cơ thể tôi nữa.
Càng kỳ lạ là, cũng đã ngần ấy ngày tôi không gặp được em. Tôi bị mắc kẹt tại thế giới này, không thể trốn thoát, không để chạy về phía em. Không biết bây giờ gặp em trông em sẽ như thế nào? Hẳn là chúng tôi đang ở cùng nhau, tại một căn nhà ấm cúng nào đó.Tôi nằm trên giường, đăm đăm hướng về phía hoàng hôn ửng đỏ. Hoàng hôn không có em, thật tàn tạ và bức bối. Nhưng chính em đã nói em luôn ở cạnh tôi, thế nên tôi phải kìm nén sự vội vàng của bản thân, không được phép để em thấy một Kim Taehyung mất trí như vậy. Em sẽ sợ, em sẽ xa cách tôi mất.Nhưng em ơi, tôi sắp không giữ nổi kiên nhẫn nữa rồi. Tôi nhớ em, khao khát ánh mắt và nụ cười của em đến nhường nào. Tôi bây giờ có khác chi bụi cỏ khô dại, vì thiếu dòng chảy của con suối êm dịu là em...
_Chuyển ngôi kể_
Bác sĩ Park lặng lẽ đứng nhìn giường bệnh trong cùng, phòng số 54. Ngày đó Taehyung thức dậy sau cơn mộng mị dài, anh đã bất ngờ khi hắn bỗng dưng bình thản đến lạ, không còn phát cuồng mất bình tĩnh như mọi lần. Anh đã mừng, đã nghĩ rằng mọi chuyện đã chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn. Cho tới khi nhìn vào bảng xét nghiệm tổng thể của hắn - mọi số liệu về thần kinh, não bộ đều gần như vượt quá tầm kiểm soát. Lại cho tới khi nghe hắn kể với cái mà hắn gọi là "thế giới song song" kia, anh mới nhận ra, hóa ra mình đã quá sai lầm....
Đó căn bản chẳng phải thế giới song song nào cả, đó là hiện tượng Lucid Dream - giấc mơ mà trong đó ý thức của người nằm mơ hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí có thể điều khiển được tư duy của bản thân trong cơn mơ.
Người bình thường sẽ không gặp Lucid Dream thường xuyên như vậy. Nhưng với Taehyung thì khác - một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, vốn đã khó phân biệt được thực và mơ, cộng thêm chịu tác dụng phụ của lượng thuốc an thần lớn mỗi ngày, khiến cho thần trí không tỉnh táo của hắn lạc vào Lucid Dream của riêng hắn, như lạc vào một mê cung không có lối ra, tên Jeon Jungkook.
Park Changmin nhíu mày xoay thái dương, trường hợp này nếu nói trắng ra thì đã đi vào ngõ cụt. Anh biết sự bình tĩnh này của hắn sẽ chẳng kéo dài được bao lâu nữa. Nhưng nếu tiếp tục sử dụng thuốc an thần kéo dài, hắn sẽ không dứt khỏi Lucid Dream được, sẽ bỏ quên hiện thực nơi mà hắn thực sự tồn tại.
Chỉ mới một thời gian kể từ khi hắn nhập viện do tự tử, cũng là lần đầu hắn mơ thấy Lucid Dream, thế nhưng giờ đây hắn trông đã hốc hác đi vài phần, sớm không còn dáng vẻ ban đầu. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ e là...
Đã đành vậy rồi, phải đánh liều thôi. Tương lai của hắn ra sao, phải dựa vào chính bản thân hắn rồi.
Changmin nói với hai người đứng bên cạnh:
- Tạm thời cứ như thế này đã. Mấy ngày tới hắn sẽ bộc phát thôi, khi ấy đưa hắn tới chỗ tôi.
- Rõ thưa trưởng khoa!
Anh khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
_Chuyển ngôi kể_
Em của tôi, Jungkook của tôi... Đã bao lâu rồi tôi chưa được gặp em, tôi chẳng đếm nổi nữa; đếm được bao chiều hoàng hôn phủ; lại bao lần bóng trăng cô đơn hắt qua khung cửa sổ kia, ôm lấy tâm hồn đã héo úa của tôi; lại bao lần hừng đông bừng sáng, dội vào mặt tôi những thao thức về em...
Tại sao lại lâu như vậy, hay chăng thế giới tươi đẹp kia đã chẳng muốn chào đón Kim Taehyung này nữa, một Kim Taehyung hèn nhát và ngu xuẩn, yếu đuối và chẳng một ai cần?
Tại sao mọi thứ đối với tôi đều tàn nhẫn như vậy?
Gã blouse trắng họ Park lại đang đứng nhìn tôi, từ bên ngoài kia, như con mắt nhìn một kẻ dị hợm, biệt lập với thế giới. Gã thường xuyên nhìn tôi như vậy. Gọi lũ đó là một lũ giả tạo, quả thực chẳng sai. Chẳng phải gã thích nghe tôi kể về em lắm sao? Chẳng phải chính gã nói lần tới hãy kể cho gã nghe sao? Giờ thì nhìn gã xem, ánh mắt đó không phải là đang âm thầm cười mừng khi tôi không được nhìn thấy Jungkook thì là gì?
Nực cười. Ngày đó tôi đã hạnh phúc thế nào khi gã lắng nghe tôi...
Thà rằng gã cứ vào đây mà cười hả hê hết những gì gã đang nghĩ trong đầu, làm ơn đừng đứng đó châm chọc tôi như vậy. Tôi nghe lòng mình ngứa ngáy.
Nếu có thể tôi đã chạy ra đó tung cho gã một cước, thẳng mặt ấy. Cả cái lũ kia nữa.
Nhưng cơ thể tôi nặng nề lắm, chân tay chẳng thể nhấc lên nổi, thậm chí đến việc mở mồm chửi rủa lũ kia một trận, cũng chẳng thể làm nổi. Có lẽ năng lượng của tôi đã ở lại thế giới kia cả rồi, hoặc nói đúng hơn, ở đó chúng mới có lý do để hoạt động bình thường. Ngay đến đôi mắt của tôi cũng đã chán ghét nơi này quá, đến mức chẳng buồn nâng mí mắt lên nữa...
_Chuyển ngôi kể_
- Trưởng khoa Park, tình hình sức khỏe cậu ta tệ quá.
- Tôi thấy rồi.
- Tuy về mặt tâm lý của cậu ta rất ổn, nhưng cậu ta luôn không ăn uống gì hết, cứ như vậy đã 2 tuần nay rồi, chúng tôi chỉ có thể truyền dinh dưỡng vào người cậu ta. Nhưng cách này chẳng thể duy trì được lâu nữa đâu, nhìn cậu ta bây giờ còn chẳng giống hình dáng con người nữa, thậm chí còn chẳng nghe hay hiểu được chúng tôi nói gì.
- Im lặng không đồng nghĩa với tâm lý ổn. Nguyên lý cơ bản như vậy các ngươi cũng không biết sao? Tâm lý của cậu ta bây giờ mới là vấn đề cấp thiết nhất, lũ đần! - Park Changmin mất bình tĩnh quát lớn.
- Trưởng khoa... Chúng tôi cũng chỉ là điều dưỡng mới vào nghề thôi mà, anh đâu nhất thiết phải...
- Câm miệng đi, 5 giờ chiều nay chuyển cậu ta sang phòng tôi. Chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cần thiết cho quá trình thôi miên, và, thuốc an thần nữa. Liều lượng như mọi lần. Nếu không thể cứu chữa cậu ta ở hiện thực, vậy chỉ còn cách đi vào giấc mơ của cậu ta.
- Vâng...
Changmin rời đi, mấy người còn lại đều đứng chôn chân khó hiểu. Không phải hai tuần trước anh ta đã yêu cầu họ ngừng tiêm thuốc an thần hay sao?
_Chuyển ngôi_
Trời chuyển màu đỏ sẫm, lại một hoàng hôn nữa không em..
Tôi siết chặt tay, ngăn dòng nước ấm nóng trên khóe mắt tràn ra. Tôi không được phép khóc. Thứ tôi ghét nhất trên đời, thứ giả tạo nhất - nước mắt, tốt nhất đừng xuất hiện một giọt nào trên khuôn mặt này.
Nhưng, tôi nhớ em khôn xiết... Nỗi nhớ từng chút một gặm nhấm trái tim đã chẳng còn nguyên vẹn của tôi. Tâm can tôi cứ như đang bị băm nát thành ngàn mảnh. Không hẳn là đau đớn, mà là chua xót, chua xót thay chút tư niệm ngọt ngào thật mong manh của mình.
Em vẫn đang đợi tôi chứ?
"Cạch". Cửa mở. Vài ba tên quen mắt bước về phía tôi
- Cậu Kim, trưởng khoa Park có chuyện cần gặp cậu.
Lại là gã đó sao? Tôi hết sức chán ghét, nhưng chẳng buồn phản kháng, mặc cho bọn họ đưa đi. Một lần nữa đứng trước cánh cửa gỗ sang trọng hôm trước.
Gã đang ngồi trên ghế, mặt bàn bên cạnh là hỗn độn những thứ giấy tờ chằng chịt chữ. Tôi được đỡ xuống ngồi đối diện với gã.
Đột nhiên, gã hắng giọng hỏi tôi:
- Jungkook... cậu có muốn gặp cậu ấy không?
- Gặp em ấy ư, bằng cách nào?
- Tôi có thể giúp cậu, nhưng...
- Anh? Giúp tôi?
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước những gì gã đang nói.
Gã nói sẽ giúp tôi gặp em. Mặc kệ gã làm bằng cách nào, mặc kệ gã có suy tính gì, miễn sao tôi được gặp lại em, gặp lại tia sáng ấm áp của tôi, miễn sao tôi được nhìn lại nụ cười ấy, miễn sao tôi có thể ôm lấy em một lần nữa, tôi nhất định sẽ giữ em thật chặt, như thể giữ lấy sợi dây mỏng manh trước bờ vực cao vạn thước...
- Mau, giúp tôi.
- Nhưng tôi có một điều kiện.
- Gì cũng được, muốn cái mạng hèn này, tôi cũng cho anh hết.
- Không. Tôi chỉ cần cậu hãy lắng nghe những gì cậu ấy nói mà thôi, cậu làm được chứ?
Nói gã ngu xuẩn quả không sai. Một tiếng thở dài của em cũng đã khắc sâu vào tim tôi rồi, vậy lời em nói tôi lại có thể bỏ sót một chữ nào ư?
- Được được, nhanh một chút.
Rồi, gã đưa một thứ gì đó ra trước mặt tôi, đảo đều đều sang hai bên, bên cánh tay tôi còn cảm nhận được thứ chất lỏng quen thuộc lại một lần nữa ngấm vào. Theo từng nhịp đều đều của gã, khung cảnh trước mắt tôi dần nhoè đi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com