Hoan Van Chua Noi Voi Em
Kim Hyuk Kyu thích Song Kyung Ho, cả LCK đều biết, Song Kyung Ho cũng biết nhưng lại luôn giả vờ như không biết.
Nếu đã lường trước được kết quả tệ hại trong tương lai, vậy hà cớ gì hiện tại phải cố gắng?
Song Kyung Ho đủ thông minh để hiểu, bản thân và Kim Hyuk Kyu là không thể nào, cho nên ngay từ đầu anh đã không cho con lạc đà kia bất kì hi vọng nào. Tuy nhiên chính anh cũng không ngờ, phần tình cảm này của cậu lại cố chấp như vậy.
"Kyung Ho hyung đúng là đồ đại ngốc mà..."
Kim Hyuk Kyu luôn đặt câu nói này ở cửa miệng, chỉ chờ Song Kyung Ho hiện diện trong tầm mắt là xuất ra ngay. Thế nhưng cậu không hề biết, kẻ ngốc duy nhất từ đầu đến cuối chỉ có bản thân."Oi, oi, là Han Wang Ho đúng không?"
Dù không muốn chấp nhận sự thật một chút nào nhưng Kim Hyuk Kyu biết, người có thể khiến đội trưởng Song bỏ tập luyện mà đi ra ngoài giữa đêm chỉ có Han Wang Ho thôi.
"Ừ, là Wang Ho!" Quả nhiên!
Nhưng đúng là đau thật đấy, đau đến không thở nổi. Rõ ràng đã biết trước câu trả lời vậy mà vẫn cố hỏi, kết quả lại khiến bản thân trông thảm hại vô cùng.
Song Kyung Ho với tay lấy áo khoác, nhìn con lạc đà đang ngồi đờ ra trước máy tính một cái, đe doạ:
"Anh sẽ về muộn đấy, lúc anh về mà vẫn thấy em đang leo rank thì em chết chắc!"
"Biết rồi!"
Song Kyung Ho hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng. "Hyung sao lại lạnh lùng như vậy chứ?"
Han Wang Ho nằm bò ra bàn, cười khúc khích giống như thằng ngốc. Song Kyung Ho vươn tay nhặt mấy vỏ chai rượu đặt xuống đất, từ chối trả lời người say.
"Hyuk Kyu hyung thích anh nhiều như vậy..."
Song Kyung Ho vẫn lựa chọn im lặng, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của cậu em sang một bên tránh cho nó thấy khó chịu.
"Hyung cũng thích Hyuk Kyu hyung nhiều như thế..."
Han Wang Ho vẫn là Han Wang Ho, là người hiểu Song Kyung Ho nhất.
Cũng giống như Song Kyung Ho là người hiểu cậu rõ nhất vậy.
"Biết trước là thất bại, cho nên hiện tại phải chọn con đường khác."
"Không thử thì làm sao biết được chứ? Sao anh biết chắc chắn sẽ thất bại? Hơn nữa, cho dù thất bại, hai người của hiện tại không phải sẽ hạnh phúc sao?"
Song Kyung Ho lau nước mắt giúp Han Wang Ho rồi kéo cậu vào lòng, xoa lưng dỗ dành.
Wang Ho, anh không dám thử, không phải bởi vì bản thân nhát gan, mà bởi vì anh sợ Hyuk Kyu sau này sẽ giống như em bây giờ. Mạnh mẽ như Lee Sang Hyuk còn không bảo vệ được em, anh lấy gì để đảm bảo con lạc đà kia sẽ hạnh phúc đây?
Song Kyung Ho thích Kim Hyuk Kyu, chỉ một mình Han Wang Ho biết. Lúc Song Kyung Ho trở về thì thấy kí túc xá vẫn còn sáng đèn. Anh nhìn con lạc đà ngủ gục trên bàn mà đau lòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu ta rồi kéo ghế đối diện ngồi xuống.
Anh biết cậu đang chờ anh.
Anh biết cậu hiểu nhầm rằng người anh thích là Wang Ho.
Anh biết cậu luôn bày trò chỉ để gây sự chú ý.
Anh biết, biết tất cả. Nhưng cuối cùng lại chỉ nói được hai chữ:
"Xin lỗi!"
Nếu đã lường trước được kết quả tệ hại trong tương lai, vậy hà cớ gì hiện tại phải cố gắng?
Song Kyung Ho đủ thông minh để hiểu, bản thân và Kim Hyuk Kyu là không thể nào, cho nên ngay từ đầu anh đã không cho con lạc đà kia bất kì hi vọng nào. Tuy nhiên chính anh cũng không ngờ, phần tình cảm này của cậu lại cố chấp như vậy.
"Kyung Ho hyung đúng là đồ đại ngốc mà..."
Kim Hyuk Kyu luôn đặt câu nói này ở cửa miệng, chỉ chờ Song Kyung Ho hiện diện trong tầm mắt là xuất ra ngay. Thế nhưng cậu không hề biết, kẻ ngốc duy nhất từ đầu đến cuối chỉ có bản thân."Oi, oi, là Han Wang Ho đúng không?"
Dù không muốn chấp nhận sự thật một chút nào nhưng Kim Hyuk Kyu biết, người có thể khiến đội trưởng Song bỏ tập luyện mà đi ra ngoài giữa đêm chỉ có Han Wang Ho thôi.
"Ừ, là Wang Ho!" Quả nhiên!
Nhưng đúng là đau thật đấy, đau đến không thở nổi. Rõ ràng đã biết trước câu trả lời vậy mà vẫn cố hỏi, kết quả lại khiến bản thân trông thảm hại vô cùng.
Song Kyung Ho với tay lấy áo khoác, nhìn con lạc đà đang ngồi đờ ra trước máy tính một cái, đe doạ:
"Anh sẽ về muộn đấy, lúc anh về mà vẫn thấy em đang leo rank thì em chết chắc!"
"Biết rồi!"
Song Kyung Ho hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng. "Hyung sao lại lạnh lùng như vậy chứ?"
Han Wang Ho nằm bò ra bàn, cười khúc khích giống như thằng ngốc. Song Kyung Ho vươn tay nhặt mấy vỏ chai rượu đặt xuống đất, từ chối trả lời người say.
"Hyuk Kyu hyung thích anh nhiều như vậy..."
Song Kyung Ho vẫn lựa chọn im lặng, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của cậu em sang một bên tránh cho nó thấy khó chịu.
"Hyung cũng thích Hyuk Kyu hyung nhiều như thế..."
Han Wang Ho vẫn là Han Wang Ho, là người hiểu Song Kyung Ho nhất.
Cũng giống như Song Kyung Ho là người hiểu cậu rõ nhất vậy.
"Biết trước là thất bại, cho nên hiện tại phải chọn con đường khác."
"Không thử thì làm sao biết được chứ? Sao anh biết chắc chắn sẽ thất bại? Hơn nữa, cho dù thất bại, hai người của hiện tại không phải sẽ hạnh phúc sao?"
Song Kyung Ho lau nước mắt giúp Han Wang Ho rồi kéo cậu vào lòng, xoa lưng dỗ dành.
Wang Ho, anh không dám thử, không phải bởi vì bản thân nhát gan, mà bởi vì anh sợ Hyuk Kyu sau này sẽ giống như em bây giờ. Mạnh mẽ như Lee Sang Hyuk còn không bảo vệ được em, anh lấy gì để đảm bảo con lạc đà kia sẽ hạnh phúc đây?
Song Kyung Ho thích Kim Hyuk Kyu, chỉ một mình Han Wang Ho biết. Lúc Song Kyung Ho trở về thì thấy kí túc xá vẫn còn sáng đèn. Anh nhìn con lạc đà ngủ gục trên bàn mà đau lòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu ta rồi kéo ghế đối diện ngồi xuống.
Anh biết cậu đang chờ anh.
Anh biết cậu hiểu nhầm rằng người anh thích là Wang Ho.
Anh biết cậu luôn bày trò chỉ để gây sự chú ý.
Anh biết, biết tất cả. Nhưng cuối cùng lại chỉ nói được hai chữ:
"Xin lỗi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com