Hoan Uyen Truy Nguyen Tinh Anh Em
Kì nghỉ đông kết thúc, thương thế của ba anh em nhà Lam gia cũng đã khỏi hoàn toàn, riêng Lam Nguyện đi đứng vẫn còn chút khó khăn, điều đó tạo cơ hội cho Kim Lăng luôn kè kè bên cạnh theo sát cậu"A Nguyện, cẩn thận đó, để tôi cõng cậu""Để tôi xách cặp giúp cậu nha""Bài tập này để tôi làm luôn cho""......."Nói chung là tất cả những việc cần động tay động chân Kim Lăng đều muốn thay Lam Nguyện làm hết, làm cậu rảnh đến mức chán nản, chẳng thể làm được gì, thế là cậu nhân lúc giải lao giữa giờ thẳng thắn nói chuyện với y một lần: "A Lăng à, tôi nói này, mặc dù tôi rất cảm kích cậu đã giúp đỡ nhưng mà như vậy có phải là hơi quá rồi không? Cậu có thể giúp tôi trong việc đi lại nhưng còn mấy chuyện đơn giản tôi cũng có thể làm mà, đừng xem tôi như kẻ tàn phế chứ?"Kim Lăng biết Lam Nguyện đã giận mình liền ra sức xin lỗi: "Được rồi, là tôi sai nhưng tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi. Nếu cậu không muốn thì..."Y xụ mặt xuống làm ra vẻ cún con ủy khuất khiến Lam Nguyện mềm lòng, cậu ôm lấy hai má của y, dịu dàng nói: "Tất nhiên là tôi muốn, tôi biết cậu luôn thích ở bên cạnh tôi, tôi cũng vậy, nhưng hãy có chừng mực thôi nhé? Tôi thật sự không muốn bị cậu chiều hư đâu""Vậy là cậu không giận? Tốt quá! Được rồi, mọi việc đều nghe cậu hết" Kim Lăng mừng vì Lam Nguyện không giận mình nhưng cũng có chút tiếc nuối vì không được ở cạnh cậu nhiều như trước nữaKim Lăng hôn lên trán cậu một cái rồi nói: "Cậu có đói không? Tôi dẫn cậu đi ăn nhé? Hôm nay căn tin bán rất nhiều đồ ngọt mà cậu thích đó""Được"Sau đó hai người đi ăn và nói chuyện được một lúc thì giờ ra chơi cũng kết thúc, họ trở về lớp học cho đến khi hết tiết rồi ra về, đi ngang qua trường đại học Nghĩa Thành tình cờ gặp Ôn Uyển và Âu Dương Tử Chân, họ cũng vừa ra khỏi cổng. Giữa hai người có gì đó không đúng lắm, hỏi ra mới biết Âu Dương Tử Chân đang giận Ôn Uyển vì ôm nay hai người dọn dẹp thư viện mà hắn lại dồn cậu vào tường hôn suýt nữa thì bị cô thủ thư phát hiện"Vậy nên hai người giận nhau chỉ vì điều đó?" Lam Nguyện tranh thủ hỏi chuyện trong khi cả bốn đang đi bộ về"Anh chỉ muốn thể hiện tình cảm một chút, vậy mà lại làm em ấy giận, nhưng anh đã xin lỗi rồi""Anh xin lỗi không có thành ý gì hết" Âu Dương Tử Chân vẫn còn rất giận dỗi vì chuyện đóLam Nguyện mỉm cười giảng hòa: "Thôi được rồi, hai anh lớn như vậy rồi đừng cãi nhau như con nít nữa, làm hòa đi được không?"Âu Dương Tử Chân dứt khoát: "Được thôi, nếu anh ấy chịu xin lỗi"Ôn Uyển đột nhiên dừng lại, nắm tay cậu nói: "Tử Chân, anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ hỏi ý kiến em trước khi muốn thể hiện tình cảm có được không?""Được rồi, em tha thứ cho anh" Và thế là đôi bên hòa giải nhờ sự giúp đỡ của Lam Nguyện, Kim Lăng im lặng đứng một bên thầm tự hào vì bảo bối của y thật sự rất tuyệt vờiNhững tia nắng cuối cùng của buổi chiều buông xuống, chiếu lên cửa kính của chiếc xe BMW màu đen vừa chạy ngang qua chỗ bốn người họ, Vương Hạo Hiên từ ghế sau nhìn ra cười nhạt nói với quản gia: "Đó là anh em nhà Lam gia sao? Thật là thú vị, tôi muốn điều tra về họ một chút, ông thấy thế nào?""Vâng, thưa cậu chủ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com