Hoan Uyen Truy Nguyen Tinh Anh Em
Mọi người lần lượt bước vào phòng khách, gia chủ của nơi này là ông Lam Khải Nhân và bà Lam Dực đang ngồi chờ sẵn. Họ theo quy củ cúi chào hai người rồi ngồi xuống sofa. Lam Khải Nhân nói: "Cũng lâu rồi các con mới trở về thăm ta, xem ra bọn nhỏ cũng đã lớn không ít nhỉ"Lam Hi Thần nói: "Đúng vậy thưa cha, bọn nó cũng đã trưởng thành và đều đã có người trong lòng rồi"Bà Lam Dực bật cười nói: "Vậy thì tốt rồi, lần sau nhất định phải dẫn tụi nó đến cho bà nhìn một chút đó"Lam Tư Truy ngại ngùng nói: "Cũng không cần thiết như vậy đâu, con nghĩ họ sẽ thấy ngại đó" nhớ đến vẻ mặt năm đó của Lam Cảnh Nghi khi đến đây khiến y bất lực phải tìm cách từ chối giúp hắn. Lam Khải Nhân nói: "Chuyện đó để sau này hãy tính, lần này các con về đây có lẽ không cần phải huấn luyện nữa đâu, vì mục đích chính là bọn ta muốn cùng Vong Cơ và Hi Thần bàn bạc về chuyện kế thừa cơ nghiệp này, dù gì tuổi ta cũng đã cao rồi"Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Thật sao? Lam Trạm anh thật sự sẽ được kế thừa nơi này sao?"Không đợi Lam Vong Cơ kịp trả lời, Lam Khải Nhân nói: "Đừng vội mừng, cho dù tài sản này có về tay Vong Cơ cũng không tới lược cậu đắc ý đâu" Quả thực là ông vẫn còn nhiều khúc mắc đối với Ngụy Vô Tiện nhưng vì hạnh phúc của con trai ông đành phải chấp nhận hắn làm con dâu của mìnhBiết người lớn sắp làm việc quan trọng, Ôn Uyển xin phép cùng hai người em của hắn ra ngoài để họ nói chuyện. Thoát khỏi không khí ngột ngạt trong phòng khách, Lam Nguyện thở phào nhẹ nhõm nói: "Phù, mệt chết đi đuổi, em mà ở trong cái phòng đó thêm một giây nào nữa chắc chết ngộp mất"Ôn Uyển khẽ nhắc nhở: "Không được nói như vậy, mặc dù ông nội có hơi khó tính nhưng vẫn rất quan tâm tới chúng ta, hơn nữa chuyện của người lớn thường như vậy, khi nào lớn hơn em sẽ hiểu"Lam Tư Truy nhìn cảnh vật xung quanh rồi nói: "Dù sao thì hiếm lắm mới không phải huấn luyện, hay là anh em mình tìm một chỗ nào đó chơi đi"Lam Nguyện mừng rỡ nói: "Thật sao? Vậy tốt quá, đã lâu rồi chúng ta chưa đi chơi cùng nhau"Ôn Uyển nhìn Lam Tư Truy cười mỉa nói: "Hiếm lắm mới thấy em tích cực như vậy, sao thế? Thoát khỏi người yêu phiền phức nên cảm thấy thoải mái à?"Lam Tư Truy mỉm cười nói: "Không hẳn, đơn giản chỉ là cảm thấy nhàm chán thôi"Sau đó họ nói với bác quản gia nhắn lại với người lớn rồi cùng nhau vào rừng chơi. Khu rừng lá phong dưới ngọn đồi sau nhà thường rất đẹp vào mùa thu, tuy hiện tại là mùa đông tuyết đóng dày đặc, trên cây không còn chiếc lá nào nhưng khu rừng vẫn rất đẹp. Ba anh em chạy nhảy xung quanh đó, thi thoảng leo lên cây chụp vài tấm hình kỉ niệm, họ đã chơi rất vui cho đến xế chiều mới bắt đầu về nhà. Trên đường về Lam Nguyện cứ nhìn chằm chằm vào ngọn núi cao đối diện, Ôn Uyển thấy lạ liền hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"Lam Nguyện đáp: "Anh có biết ngọn núi đó không? Em nghe nói đó là ngọn núi cao nhất ở đây, thật sự muốn đến đó khám phá một lần"Lam Tư Truy bình thản nói: "Vậy thì có gì khó chứ? Ngày mai xin phép người lớn cho đi là được rồi, thực chất anh cũng đã chú ý đến nó từ rất lâu rồi, hình như nó có tên là núi Đại Phạn hay gì đó"Lam Nguyện trầm trồ: "Tên cũng thật hay a, vậy quyết định như thế đi, ngày mai nhất định phải tới đó chơi một chuyến"Họ trở về nhà vừa lúc đến giờ cơm tối, đem chuyện về ngọn núi kể cho các phụ huynh nghe, họ vừa hay cũng không có gì làm đồng ý tổ chức một buổi dã ngoại dành cho cả gia đình ở đó. Sau bữa cơm họ liền trở về phòng, những căn phòng ở đây vô cùng khang trang và tiện lợi nhưng ba anh em vẫn không ngủ được vì mong muốn ngày mai đến thật nhanh để được đi chơi cùng gia đình
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com