Hoan Tuong Lam Chung Ta Lam Lai Nhe
"Hồ ly chỉ rơi nước mắt vì người nó yêu. Đàn ông cũng thế."--Không khí bây giờ giống như khung cảnh thường thấy trong mấy bộ ngôn tình, như kiểu motip nam chính tổng tài bá đạo dẫn nữ chính là bạn gái nghèo về ra mắt gia đình và nhận ánh mắt phán xét từ người nhà. Cảnh tượng sau đó sẽ là người nhà phản đối gay gắt, bắt chia tay, bắt nam chính phải lấy người khác môn đăng hậu đối, xứng vai phải lứa. Sau đó nữa thì là đủ loại, liệt kê không xuể.--Nghiêm phu nhân là người lên tiếng đầu tiên.- Lâm Lâm, thằng quỷ này có làm gì con không?Hạ Tuấn Lâm vẫn cúi mặt xuống, chưa biết trả lời gì. Nghiêm-cơ hội-Hạo Tường vòng tay qua eo cậu, kéo cậu lại gần bên mình.- Mẹ, con yêu thương còn không hết, sao con dám làm gì chứ.Hạ Tuấn Lâm hoang mang ngưởng lên nhìn người bên cạnh, nội tâm lúc này kiểu "Wtf cái gì đang diễn ra vậy?" Cậu vùng mình muốn thoát ra nhưng tay người kia lại siết chặt hơn nên đành vô lực mắc cho tên khốn khiếp nào đó chiếm tiện nghi của mình.Nghiêm phu nhân nhận được câu trả lời thì tỏ ý hài lòng còn bà Hạ thì vỗ mạnh hai tay:- Tốt. Như vậy mẹ an tâm giao con trai mẹ cho con rồi."Mẹ"? Hạ Tuấn Lâm nhìn mẹ mình bằng ánh mắt hoang mang chứa đầy ẩn ý "Mẹ chỉ có duy nhất một con trai là con thôi, đâu ra thêm nữa vậy?". Không biết bà Hạ có nhận được ẩn ý này của Hạ Tuấn Lâm hay không. Bà đứng dạy đi lại cạnh Nghiêm Hạo Tường, nhẹ nhàng vỗ vai anh:- Giao Lâm Lâm cho con. Hai con hạnh phúc.Nghiêm phu nhân cũng đứng dạy, đến cạnh Hạ Tuấn Lâm:- Sau này thằng quỷ này nó mà bắt nạt con thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ tống khứ nó ra khỏi nhà, cho nó ra đường mà ngủ với muỗi. Hai vị đại nhận lại vòng ngược về ghế sofa, ngồi xuống điềm nhiên uống trà mặc cho hai thằng con đứng đó.Bà Hạ lại lên tiếng:- Trên đường đi mẹ và Mỹ Nhung đã bàn nhau rồi, tháng sau cho hai đứa cưới luôn. Còn giờ trả lại không gian riêng tư cho hai đứa, hai mẹ "cáo từ".Chưa đợi hai người nói gì, hai vị đại nhân trực tiếp đứng dạy đi luôn, để lại hai con người chưa kịp load gì ở lại."Cưới"? Hạ Tuấn Lâm sững người, cmn cái quái gì vậy? Cưới xin cái gì ở đây?Hạ Tuấn Lâm kéo tay Nghiêm Hạo Tường định đuổi theo giải thích rõ ràng nhưng lại bị Nghiêm Hạo Tường kéo lại. - Cậu không thấy họ vui vậy à? Đừng nói. Mẹ mình bị bệnh tim, cậu mà nói khiến bà ấy sốc quá là nguy đó.Thật ra câu này là Nghiêm Hạo Tường lừa Hạ Tuấn Lâm chứ Nghiêm phu nhân khỏe mạnh như thế, ngày nào cũng có bác sĩ đến điều dưỡng chăm sóc, bệnh vặt còn không có ở đó mà bệnh tim. Hạ Tuấn Lâm nghe thế thì dừng lại.- Vậy giờ làm sao?Hạ Tuấn Lâm hỏi.Nghiêm Hạo Tường thản nhiên trả lời:- Cưới chứ sao.Hạ Tuấn Lâm lấy chân đá Nghiêm Hạo Tường một cái, trừng mắt.- Cậu điên à? Cưới xin là chuyện cả một đời người. Cậu với tôi đâu có là gì của nhau đâu mà cưới mới chả hỏi."Không là gì của nhau"? Nghiêm Hạo Tường hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Hạ Tuấn Lâm. Mà ừ ha, hai người bây giờ đúng thật cũng đâu là gì của nhau đâu.Nghiêm Hạo Tường thu lại dáng vẻ vui vẻ ban này, hai tay đặt lên vai Hạ Tuấn Lâm, xoay người cậu lại đối diện với mình, ngữ điệu vô cùng dịu dàng nói:- Hạ Tuấn Lâm, mình biết cậu vẫn giận mình. Chuyện mình rời đi ba năm không báo với cậu là lỗi của mình, mình nhận. Mình không rõ ba năm qua cậu trải qua những gì nhưng mình biết, nó không mấy suôn sẻ. Vậy mình lấy cả phần đời còn lại của mình để bù đắp tất cả những thứ đó, cho mình cơ hội, tha thứ cho mình được không?Hạ Tuấn Lâm trầm mặc, hai tay ôm Nghiêm Hạo Tường vào lòng, nhẹ nhàng nói:- Ừm, tha thứ.Nghiêm Hạo Tường phấn khích, cậu không nghĩ Hạ Tuấn Lâm lại dễ dàng đồng ý như thế. Hốc mắt Nghiêm Hạo Tường bắt đầu đỏ hoe, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống. Người ta thường nói, hồ ly chỉ rơi nước mắt vì người nó yêu, cũng giống như đàn ông chỉ rơi nước mắt vì người trong lòng mà thôi.Hạ Tuấn Lâm đã tha thứ cho Nghiêm Hạo Tường kể từ lúc nghe cậu nói nhảm bên giường vào ngày đầu tiên hai người gặp lại rồi. À không, Nghiêm Hạo Tường vốn không làm điều gì có lỗi với Hạ Tuấn Lâm mà yêu cầu cậu phải tha thứ cả. Tất cả chỉ là Hạ Tuân Lâm tự dày vò chính bản thân mình mà thôi.Người có tình ắt sẽ về bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com