Hoan Tuong Lam Chung Ta Lam Lai Nhe
"Don't cry because it's over, slime because it happend"--Hạ Tuấn Lâm nhường phòng ngủ cho Nghiêm Hạo Tường còn bản thân ngủ ở sofa. Thế nhưng sáng ngày hôm sau, Hạ Tuấn Lâm mở mắt thì thấy mình đang được vòng tay của Nghiêm Hạo Tường bao trọn trong lòng, ngoài ra hai tay Hạ Tuấn Lâm cũng đang ôm lấy eo của đối phương. Cmn tình huống gì đây? Chuyện gì đã xảy ra?Tối hôm qua...Thì đúng là vậy, là Hạ Tuấn Lâm nhường phòng cho Nghiêm Hạo Tường còn bản thân Hạ Tuấn Lâm thì ra ngoài phòng khách ngủ ở sofa. Nửa đêm, Nghiêm Hạo Tường tỉnh dạy đi uống nước, thấy vị nọ đạp chăn rơi cả xuống sàn nhà. Dù sao cũng là "ân nhân" của mình, Nghiêm Hạo Tường liền ra nhặt chiếc chăn lên, đắp lại cho Hạ Tuấn Lâm. Sau đó vẫn chưa rời đi ngay mà nhẹ nhàng ngồi bên cạnh ngắm nghía đối phương. Hạ Tuấn Lâm khi ngủ rất an nhiên, mê hồn tới mức phải dùng đến hai từ "xinh đẹp" để hình dung. Ánh mắt của ai đó cứ dán chặt lên ai đó không rời, ai đó như cảm nhận được "hơi thở của người sống" liền kéo lấy tay ai đó, ôm ấp không buông, miệng còn lẩm bẩm "Đừng đi". Ai đó nghe thế liền lập tức bế ai đó lên, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người xuống, gói gọn trong lòng.
Cảnh tượng sáng nay Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy chính là được diễn ra như vậy. Nhưng chỉ có trời biết, đất biết, Nghiêm Hạo Tường biết chứ Hạ Tuấn Lâm đâu có biết.Hạ Tuấn Lâm muốn vùng vẫy thoát ra nhưng sợ kinh động đến Nghiêm Hạo Tường, đánh thức vị kia dạy, như vậy thì đúng là đào cái hố sâu 10m chui xuống cũng chẳng hết nhục nổi.
Nhưng cũng chẳng thể nằm yên như thế này được.Tiến thoái lưỡng nan, làm khó Hạ Tuấn Lâm quá mà.Đen thường đi theo cặp, đang không biết thoát như nào để Nghiêm Hạo Tường tỉnh ngủ thì anh đã tỉnh vì tiếng chuông điện thoại luôn rồi.Tay Nghiêm Hạo Tường vẫn không hề buông ta, một tay đem gói gọn tâm can vào lòng, một tay với lấy điện thoại. Khẽ nheo mắt nhìn cái tên hiển thị "Bà Nghiêm uy quyền", Nghiêm Hạo Tường mới nhận.- Dạ, con đây."Hương Hương, con sao vậy? Ốm à?"Nghiêm Hạo Tường bật loa ngoài nên Hạ Tuấn Lâm có thể nghe được, nghe đến hai chữ "Hương Hương" thì vô thức bật cười, chuyện Nghiêm tổng hảo soái lại có biệt danh trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, nghe dễ thương vô cùng mà bị truyền ra ngoài chắc sau này Nghiêm Hạo Tường ra đường phải đội quần Pikachu cho bớt nhục quá. Nghĩ đến cái viễn cảnh nhìn thấy vị kia đội quần Pikachu trên đầu, Hạ Tuấn Lâm có chút mong chờ.Nghiêm Hạo Tường không để ý mấy cái này cho lắm, mặc sức xưng hô nên Nghiêm phu nhân có gọi như nào cũng được, anh không quan tâm.- Con không sao. Có chuyện gì vậy mẹ?"Con đang làm gì?"Nghiêm Hạo Tường ngán ngẩm, vị Nghiêm phu nhân này rảnh rỗi đến mức mới sáng sớm gọi điện cho con trai chỉ để hỏi đang làm gì. Có vẻ bên Canada tẻ nhạt quá nên lấy con trai làm niềm vui chăng? Vốn định đáp là "Con mới ngủ dạy" nhưng nhìn tiểu tâm can trong lòng mình, Nghiêm Hạo Tường lại đổi ý.- Ôm ấp tiểu bảo bối ngủ.Không chỉ Nghiêm phu nhân sốc mà Hạ Tuấn Lâm cũng rất sốc. "Cmn Nghiêm Hạo Tường à cậu làm cái gì vậy?"-Hạ Tuấn Lâm nghĩ bụng.Hạ Tuấn Lâm rất muốn bật dạy đá cho tên chết tiệt đó một cước bay thẳng về Canada nhưng nghĩ đến sự quê này thì lại hết dũng khí, đành cắn răng im lặng.Nghiêm phu nhân bên kia không tin vào tai mình, hỏi lại:"Con dỗ ngọt được thằng bé rồi à?"Lần này thì đến Nghiêm Hạo Tường sốc. Không...không phải Nghiêm phu nhân ngăn cấm à? Mà khoan, đại não Nghiêm Hạo Tường lần lượt load lại từng sự kiện một. Đầu tiên, khi biết hai người yêu nhau, gia đình hai bên không ngăn cấm. Thứ hai, lúc cậu rời đi ba năm sang Canada là vì ông nội mất, ba suy sụp tinh thần nên một mình cậu phải chèo chống công ty. Việc này không liên quan đến Hạ Tuấn Lâm. Thứ ba, Nghiêm phu nhân không muốn cho Nghiêm Hạo Tường về nước vì sợ rằng anh về nước sẽ không an toàn. Thứ tư cũng như là quan trọng nhất, Nghiêm phu nhân chưa từng lên tiếng ngăn cấm mà còn ngầm thừa nhận. Vậy, mấy cái suy nghĩ tào lao gia đình ngăn cấm gì đó vốn là ảo tưởng của Nghiêm Hạo Tường? Nghiêm Hạo Tường bất lực. Vì lý do đó mà cứ chần chừ không dám công khai theo đuổi lại Hạ Tuấn Lâm, nhưng giờ mới phát hiện, hóa ra là do bản thân ảo tưởng.Đúng là tuổi trẻ mơ mộng, chỉ như là hoa trong gương, trăng trong nước...Nghiêm Hạo Tường vui vẻ ngay lập tức, hớn hả trả lời lại:- Không dỗi, đâu cần dỗ. Tâm can bảo bối của con cần ngủ, con cúp nhé. Bye mẹ.Chưa đợi Nghiêm phu nhân nói gì, Nghiêm Hạo Tường trực tiếp cúp máy, hại Nghiêm phu nhân đứng ở sân bay tức đến ói máu. Bà cất công bay từ Canada về đây, vốn định hỏi thăm vu vơ vài câu rồi thông báo tạo bất ngờ, nhưng ai dè thằng con trai lại bận ôm ấp tâm can bảo bối của nó ngủ. "Đúng là trọng sắc khinh bạn, à khinh mẹ."- Nghiêm phu nhân tức tối nghĩ thầm.Nghiêm Hạo Tường vừa mới cúp máy, Hạ Tuấn Lâm không chịu được nữa mà ngồi bật dạy, hai mày nhíu chặt, mặt trong rất tức giận:- Cmn tên chết tiệt nhà cậu ăn nói hàm hồ gì đó hả? Ai là "tâm can bảo bối" của cậu hả? Có tin ông đây đá một cái cậu bay từ Bắc Kinh về lại Canada không hả?Nghiêm Hạo Tường bị dáng vẻ tức giận nhưng đầy đáng yêu này của Hạ Tuấn Lâm chọc cười, anh lấy tay véo nhẹ lên má cậu:- Bảo bối đừng tức giận.Hạ Tuấn Lâm nghe được hai chữ "bảo bối" liền rút gối đập thằng vào Nghiêm Hạo Tường, miệng không mừng quát mắng:- Bảo bối cái đầu cậu.- Gọi điện giải thích mau.- Cmn tên chết tiệt....Hai người cứ như vậy một người đuổi một người chạy quanh phòng, trông cứ như một cặp đôi yêu nhau hạnh phúc vậy. Vốn là thế mà, chẳng qua họ chưa chính thức thôi.Đến khi vô tình lướt ngang qua bàn làm việc của mình, Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy bức ảnh cậu hôn má Nghiêm Hạo Tường ở Disney Land đang ngồi chiễm chệ trên bàn mới dừng lại. Không phải chứ, nhớ là đã đem tất cả tống hết xuống gầm giường rồi mà, sao nó vẫn còn ở đây? Ma? Đúng, nhất định là có ma.Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường thấy vị kia đứng thản nhiên như không, nghi hoặc nói:- Từ đầu?Nghiêm Hạo Tường cũng thành thật trả lời:- Không phải, rơi dưới đất, nhặt lên.Hạ Tuấn Lâm thực sự bây giờ chỉ muốn đào hố chui xuống đất nằm thôi, cmn tình huống gì đây?*TingTiếng chuông cửa đã cứu vớt cái bầu không khí quái dị mà loài người không hít được này.Hạ Tuấn Lâm ra mở cửa, cảnh tượng trước mắt làm cậu sốc đến tận óc, thiếu nước lăn đùng ra xỉu. Bà Hạ và bà Nghiêm đang tươi cười, chị chị em em với nhau trước khi, nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm ra mở cửa, Nghiêm phu nhân đanh mặt:- Thằng quỷ này sao dám để Lâm Lâm ra mở cửa. Về mẹ phải xử lý nó mới được.Bà Hạ xua tay:- Không cần không cần, tụi nhỏ muốn sao cũng được, bà thông gia bớt nóng."Mẹ"? "Bà thông gia"? Thế giới này, bị điên rồi. Cái quái gì đang diễn ra thế này!Hạ Tuấn Lâm thật sự suy sụp! Suy sụp!Trong lúc đôi "tình nhân" đang "nô đùa"...Sau khi Nghiêm Hạo Tường cúp máy, Nghiêm phu nhân có hơi buồn bực, đi đứng chẳng nhìn nên đã vô tình đụng phải người khác. Nghiêm phu nhân tuy là phu nhân của một gia đình lớn nhưng không hề kiêu căng, biết lỗi tại mình nên định chủ động lên tiếng xin lỗi, ngước lên nhìn người bị bà đụng phải thì câu "Tôi xin lỗi" lại biến thành "Ơ Trà Nhu*". Đối phương cũng thốt lên "Mỹ Nhung**, lâu rồi không gặp".(*Tên mẹ hjl, **tên mẹ yhx. Lưu ý: tất cả chỉ là bịa đặt, không gán vào người thật)Hai vị phụ huynh này vốn khi xưa chung hội mạt chược nên rất thân, giờ gặp lại như tri kỉ hội ngộ, đứng đó nói suốt. Đến khi bà Nghiêm vô tình nhắc đến Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm, cả hai bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào mà trực tiếp bắt xe đến nhà Hạ Tuấn Lâm.Trước khi đi Nghiêm phu nhân đã hỏi qua Đinh Trình Hâm và biết được Nghiêm Hạo Tường chưa mua nhà, mà nói ở cùng tâm can bảo bối thì chắc chắn là ở nhà Hạ Tuấn Lâm nên quyết định theo bà Hạ đến đây.Và quả nhiên, ở đây thật. Khi Hạ Tuấn Lâm vừa mở cửa, ngấp nghé nhìn qua, Nghiêm phu nhân đã nhìn thấy thằng con trời đánh của mình đang lấp ló sau cửa phòng Hạ Tuấn Lâm. Đừng vu cho bà nghĩ bậy, nhưng thực sự là không nghĩ bình thường được.Hạ Tuấn Lâm mời hai vị "đại nhân" vào nhà ăn bánh uống trà, đang định lủi đi thì bị Nghiêm phu nhân bắt đứng lại, bà hắng giọng gọi:- Thằng quỷ kia ra đây.--Hai người con trai đứng khép nép, một người vênh mặt lên trời, một người thì cúi thấp xuống. Đối diện là hai người phụ nữ trong có vẻ rất quyền lực đang nhìn chằm chằm họ-----Định 1 ngày/1 chap nhưng mất điện triền miên với mấy chiếc fic của BoZhan kéo chân nên t rảnh t ra nha=))) Thông cảm cho sự lười biếng này hiuhiu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com