TruyenHHH.com

Hoan Tuong Lam Chung Ta Lam Lai Nhe


"Em có biết vì sao con người ta lại chọn biển là chốn dừng chân cuối cùng không? Vì biển cả rộng lớn, không ai tìm thấy em; vì sóng biển mạnh mẽ, cuốn phăng đi ưu phiền. Nhưng biển không muốn, nó muốn em tìm đến nó để bắt đầu chứ không muốn em tìm đến nó để kết thúc."

--

Sáng sớm hôm sau, ánh mắt trời chói lóa qua cánh cửa chiếu thẳng vào phòng, đánh thức Hạ Tuấn Lâm tỉnh dạy.

Lấy tay áp lên trán mình, Hạ Tuấn Lâm cảm nhận nó đã không còn nóng nữa, dịu đi rất nhiều. Cậu vén chăn định xuống giường thì tầm mắt va phải một thân ảnh người đàn ông đang nằm gục xuống cạnh giường, mái tóc với vài chiếc light màu xanh bắt mắt đã rối mù lên, hai mắt nhắm nghiền lại.

Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn đẹp như vậy. Hạ Tuấn Lâm tham lam mà ngắm nhìn Nghiêm Hạo Tường lâu hơn một chút, dù sao cũng ba năm không được ngắm nhìn gương mặt này rồi. Nghiêm Hạo Tường của ba năm trước và bây giờ không thay đổi mấy, chẳng qua bây giờ mang nét của người trưởng thành và phong thái của một sếp Tổng hơn mà thôi.

Bỗng Nghiêm Hạo Tường choàng tỉnh, bật người dậy, ánh mắt của cả hai chạm nhau, tức khắc, Hạ Tuấn Lâm liền quay đầu đi, hắng giọng mấy cái.

Khác với Hạ Tuấn Lâm, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Hạo Tường là đưa tay lên sờ trán cậu, thấy không còn nóng như hôm qua mà mát đi rất nhiều, khẽ thở dài:

- Hết sốt rồi.

Hạ Tuấn Lâm bị hành động này làm cho ngơ, nhất thời ngồi im. Sau khi thấy phản ứng của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường vội rụt tay về, đứng dạy quay đi, nói:

- Cậu đi vệ sinh cá nhân đi.

Tức khắc, Hạ Tuấn Lâm đứng bật dạy, chạy ngay vào phòng tắm. Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tuấn Lâm đỏ ửng như quả cà chua chín, nóng ran. Hất nhẹ vài lần nước lạnh lên trên mặt cho tỉnh táo, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Nghiêm Hạo Tường bên ngoài đứng đơ ra một lúc, sau vài phút dây thần kinh phản ứng lại mới trở về bình thường. Dọn dẹp lại cái hiện trường hơi bừa bộn sau đó gọi lễ tân đem bữa sáng lên.

Hạ Tuấn Lâm vừa xong thì bữa sáng cũng mang lên. 

- Cậu mau ăn đi.

Nghiêm Hạo Tường vừa nói vừa đi vào phòng tắm.

Hạ Tuấn Lâm nhìn đồ ăn trên bàn, bất giác rung động. Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn đối xử với cậu tốt như thế.

Hạ Tuấn Lâm không ăn ngay mà cậu ngồi đợi Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tưởng đẩy cửa bước ra vẫn thấy đồ ăn còn nguyên và Hạ Tuấn Lâm đang ngồi bấm điện thoại.

- Không hợp khẩu vị cậu à?

Nghiêm Hạo Tường nghi hoặc nói.

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu:

- Không, đợi cậu ra ăn cùng.

Hai mày Nghiêm Hạo Tường nhướng lên, hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó vẫn ngồi xuống. Hạ Tuấn Lâm lúc này cũng bỏ điện thoại sang một bên, mở túi đồ ăn. Cả hai chia nhau ra ăn, trong lúc ăn không ai nói với nhau câu gì.

Do quá bận, Nghiêm Hạo Tường trước đây đều bỏ bữa sáng, lâu dần cũng thành thói quen nên không cảm thấy đói, ăn được mấy miếng liền bỏ đũa xuống, tay chống lên cầm ngắm nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm thật sự rất rất rất đẹp, ở góc độ nào cũng vẫn đẹp, làm gì cũng đều đẹp hết.

[Người có tình yêu chúng ta không hiểu được=)))]

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, sống lưng bất giác lạnh lên, Hạ Tuấn Lâm quay đầu. Va vào tầm mắt của cậu là ánh mắt vô cùng phải nói là "thâm tình" của Nghiêm Hạo Tường. Cái ánh mắt ôn nhu ấy có lẽ ngoài Hạ Tuấn Lâm ra thì chẳng có kẻ thứ hai nào được hưởng thụ nó cả. 

"Ánh mắt đẹp nhất trên đời là ánh mắt của kẻ si tình."

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, không chịu rời mắt đi cả. Nó chỉ kết thúc khi tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Hạo Tường vang lên. Hai người ngại ngùng mà quay mặt đi.

Nghiêm Hạo Tường ra ban công nghe điện thoại, là điện thoại của Đinh Trình Hâm. Nghiêm Hạo Tường bắt máy.

YHX: A Trình ca, chuyện gì vậy?

DCX: Sao rồi em yêu?*

[*Xưng hô châm chọc, không mang ý khác]

YHX: Sao là sao?

DCX: Mày ngu thật hay giả ngu vậy, còn sao nào nữa.

YHX: Bình thường.

DCX: Mày lẹ lẹ lên đi, anh mày muốn đi đám cưới.

YHX: Còn lâu.

Không đợi Đinh Trình Hâm nói thêm, Nghiêm Hạo Tường lập tức tắt máy sau đó mở cửa đi vào. 

Hạ Tuấn Lâm cũng đã ăn xong, đem túi đồ ăn ném vào thùng rác.

- Chuyện gì quan trọng à?

Hạ Tuấn Lâm lên tiếng.

- Không có chuyện gì.

Không gian lại trở nên im lặng.

Hạ Tuấn Lâm lấy điện thoại sau đó đi ra phía cửa.

- Cảm ơn cậu, làm phiền rồi, tôi xin phép đi trước.

Có vẻ như theo một bản năng gì đó không rõ, Nghiêm Hạo Tường vội nắm lấy tay của Hạ Tuấn Lâm, níu lại không cho cậu đi.

- Cảm ơn suông vậy à?

Giọng Nghiêm Hạo Tường cất lên.

Hạ Tuấn Lâm vẫn không quay đầu nói:

- Muốn sao?

Nội tâm Nghiêm Hạo Tường gào thét "Lấy thân báo đáp" nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn rất tỉnh, nói ra câu đó Hạ Tuấn Lâm không một cước đá cậu về Canada Nghiêm Hạo Tường không mang họ Nghiêm.

- Theo mình đến một nơi.

Nghiêm Hạo Tường đáp.

Nội tâm Nghiêm Hạo Tường lần nữa gào thét "Đến cục dân chính đăng kí kết hôn"=)))

Hạ Tuấn Lâm không hỏi thêm gì, im lặng đi theo Nghiêm Hạo Tường. Có lẽ trong cậu vẫn luôn đặt một niềm tin tuyệt đối cho người kia.

-

Cả hai đi đến bờ biển.

Gió thổi lồng lộng, rất mát.

Cả hai xuống xe, vô thức cùng nhau đi dạo bờ biển.

Nơi Nghiêm Hạo Tường tỏ tình Hạ Tuấn Lâm chính là ở bờ biển. Vừa đi vừa hồi tưởng lại khung cảnh khi ấy. 

Tình yêu tuổi 18 nó mới đẹp đẽ làm sao.

"Hạ Nhi, mình thật sự rất thích cậu, à không, phải là thực sự rất yêu cậu. Mình không biết nói lời ba hoa, chỉ biết nói Nghiêm Hạo Tường đời này nhất định sẽ đem đến hạnh phúc cho cậu. Cậu đồng ý làm nửa còn lại của mình không?"

Câu tỏ tình của Nghiêm Hạo Tường cứ luôn vang vọng bên tai.

"Nhất định đem đến hạnh phúc"? Không đáng tin chút nào.

---

Bỏ bê em nó từ 10/4 đến giờ, cho em nó lên lại thôi=)))



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com