Hoan Tui Nho Mit Uot
Chương 057: Kiểm traĐường Sơ Sơ sợ rằng Đường Bất Tri chỉ là đang chìm đắm trong sự dịu dàng của Lộ Tri Chi mà lầm tưởng đó là tình cảm. Nhưng Đường Bất Tri vẫn mở to đôi mắt của mình, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định. Ánh mắt long lanh giống như chứa đựng cả bầu trời sao: "Em biết mà! Chị ơi, em biết mà! Em thích anh ấy!" Cô gái nhỏ biết thích là như thế nào. Cô gái nhỏ cũng biết bản thân còn nhỏ nên Đường Sơ Sơ không yên tâm. Nhưng cô bé biết. Cô bé muốn ở bên Lộ Tri Chi, muốn ở bên hắn mãi mãi. Cô bé muốn ở bên hắn từ thời niên thiếu, rồi cứ nắm chặt tay nhau như vậy cho đến tận lúc về già cũng chẳng buông ra. Thậm chí có thể nắm tay cùng nhau bước vào quan tài. Cô gái nhỏ biết hắn rất ưu tú, cô bé cũng biết chỉ cần hắn muốn bên cạnh sẽ có không ít phụ nữ xinh đẹp. Giống như Cao Ôn Hinh vậy, nếu đem cô bé và cô ta ra so sánh chẳng khác nào một trên trời một dưới đất. Cho nên cô bé vô cùng nỗ lực học tập, cũng nỗ lực thoát khỏi bóng ma trở thành con người mới. Cô gái nhỏ không hy vọng một ngày nào đó khi đứng bên cạnh hắn lại bởi vì bản thân không xứng với hắn mà nghe thấy những lời người khác chế nhạo hắn. Nghe thấy Đường Bất Tri kiên định nói vậy, Đường Sơ Sơ chỉ thở dài một tiếng. Cô ấy sợ em gái mình chịu tổn thương, nhưng cô ấy càng hy vọng em gái mình hạnh phúc hơn. Cô ấy chưa từng nhìn thấy biểu cảm tràn ngập sức sống này của Đường Bất Tri, tích cực hướng tới tương lai. Ngay lúc này Đường Sơ Sơ mới ý thức được việc mình đưa Đường Bất Tri đến cho Lộ Tri Chi trị bệnh thật sự có tác dụng. Mỹ Mỹ của cô ấy, đã thay đổi rồi. Đã không còn nhìn thấy bộ dạng nhút nhát trước đây nữa rồi, cô bé bắt đầu mỉm cười nhiều hơn, cũng đã chịu đi học lại, không hay gặp ác mộng nữa, đối với tương lai cũng vô cùng tin tưởng và hy vọng. Đường Sơ Sơ thu lại ánh mắt, che đi sự đồng cảm trong đôi mắt. Sau một lúc ổn định lại tinh thần cô ấy mới mở miệng, cố gắng áp chế nghẹn ngào trong giọng nói. Cô ấy xoa đầu Đường Bất Tri: "Được rồi, nếu em kiên định như vậy chị cũng không ngăn cảm em." Ngăn cản tình cảm của người khác, chia rẽ tình cảm uyên ương là việc mà Đường Sơ Sơ không làm được. "Nhưng mà." Đường Sơ Sơ nói quá lên: "Mỹ Mỹ, nếu em đã xác định ở bên Lộ Tri Chi thì đầu tiên phải làm tốt tâm lý trước mọi hoàn cảnh." Cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng Lộ Tri Chi đã gần 30 rồi. Nếu là người đàn ông khác thì sớm đã lấy vợ sinh con, mà con của học còn có thể đi mua nước tương luôn rồi cơ. Hắn lớn hơn Đường Bất Tri cả mười hai tuổi, nếu cô bé một hai phải ở bên hắn thì tốt nhất là nên làm tốt tư tưởng... đối với một vài thứ không hay có thể xảy ra. "Em biết." Đường Bất Tri gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bạnh ra, trong mắt có một vài đốm sáng: "Nhưng em tuyệt đối không để anh ấy có cơ hội làm vậy." Thói quen tự ti và nhút nhát suốt 16 năm qua của cô gái nhỏ gần như mất hết, bây giờ cô bé chỉ còn sự kiên cường của các bạn cùng lứa tuổi và ham muốn chiếm hữu mà các bạn không có. Đường Sơ Sơ có chút động lòng. Rất lâu sau cô ấy mới nói: "Chị cho phép hai người ở bên nhau. Nhưng trước khi kết thúc học kỳ chị không muốn em gặp lại hay liên lạc gì với cậu ta nữa. Em làm được chứ?" Đường Bất Tri cắn môi dưới, cô bé định nói bản thân không làm được. Đường Sơ Sơ nhìn thấu em gái mình nên duỗi tay chặn lại những lời cô gái nhỏ định nói: "Chị muốn kiểm tra em, càng đặc biệt kiểm tra cậu ấy. Nhiều lắm cũng chỉ có mấy tháng mà thôi, nếu chỉ như vậy mà cậu ấy còn làm không được chị cũng chẳng yên tâm mà giao hạnh phúc nửa đời còn lại của em cho cậu ấy." Đàn ông ở độ tuổi của Lộ Tri Chi thường nhu cầu sinh lý khá cao, nếu hắn muốn ở bên cạnh em gái cô tốt nhất là nên áp chế nhu cầu của bản thân đi! Một người không có khả năng kiềm chế dục vọng của bản thân chính là loại người mà Đường Sơ Sơ cảm thấy chướng mắt nhất. Huống hồ, cô ấy cũng muốn xem xem mấy tháng không gặp được em gái mình liệu Lộ Tri Chi có thay lòng đổi dạ tìm một người phụ nữ khác hay không. Nếu hắn mà dám làm như vậy mặc kệ Đường Bất Tri đau sổ thế nào cô ấy cũng phải chia rẽ uyên ương! Đường Bất Tri trầm mặc một lúc mới nhè nhẹ gật đầu. Sau khi Đường Sơ Sơ đi khỏi cô bé ngồi ở bậc cửa sổ ngơ ngẩn rất lâu, cho đến khi nghe tiếng gõ cửa cô bé mới đứng lên mở cửa. Ngoài cửa là người giúp việc và Đường Sơ Sơ. Người giúp việc không nhìn Đường Sơ Sơ, cô ấy đưa thuốc bôi và thuốc viên trong tay cho Đường Bất Tri: "Tam tiểu thư, cái này là có người nhờ tôi đưa cho cô." Dù cô ấy không nói ai đưa nhưng Đường Bất Tri vẫn nhận lấy, cô bé lễ phép gật đầu nói cảm ơn. Người giúp việc mỉm cười: "Tam tiểu thư, nếu cô có gì cần cứ gọi tôi nhé." "Không cần đâu." Khóe môi Đường Bất Tri gượng cười: "Chị ơi, nhờ chị giúp em nói với anh ấy đừng đến tìm em nữa. Bọn em đều cần thời gian để bình tĩnh lại." Người giúp việc sững sờ. Lời này chẳng giống được nói ra từ miệng Đường Bất Tri tí nào, cô ấy lo lắng vừa nãy Đường Sơ Sơ đã nói gì đó nên giờ cô gái nhỏ mới lạ như vậy. "Tam tiểu thư..." người giúp việc còn đinh nói gì đã bị Đường Bất Tri cắt ngang: "Chị không cần lo đâu, chị giúp em chuyển lời đến anh ấy như vậy là ổn rồi." Sau khi người giúp việc đi xuống lầu thì nhanh chóng chạy vào một góc, cô ấy ấn gọi cho ai đó: "Lộ thiếu gia, tam tiểu thư nói cậu đừng đến tìm cô ấy nữa. Cô ấy còn nói hai người đều cần thời gian bình tĩnh! Chuyện này..." Lộ Tri Chi ở đầu dây bên kia trả lời rất bình tĩnh: "Chính miệng em ấy nơi với cô vậy sao?" "Phải, nhưng là..." người giúp việc muốn nói cho Lộ Tri Chi biết chuyện Đường Sơ Sơ đến tìm Đường Bất Tri nhưng lại bị hắn ngắt ngang: "Được rồi, tôi biết rồi. Sau này không cần đến làm phiền em ấy vì chuyện của tôi nữa." Trong giọng nói còn mang theo tiếng cười nhàn nhạt. Người giúp việc: ?????? Đau tim quá. Cô ấy cảm thấy rất phiền lòng, thật sự lo lắng chuyện tình của hai người xảy ra vấn đề. Nhưng kết quả hai người trong cuộc người này so với người kia còn muốn bình tĩnh hơn. Sau khi ngắt điện thoại người giúp việc quay người lại xém chút bị dọa mất hồn. Đường Sơ Sơ đang đứng sau lưng cô ấy, khóe miệng Đường Sơ Sơ cong lên nhè nhẹ: "Cô báo cho Lộ Tri Chi biết sao?" Người giúp việc cầm chặt điện thoại không dám mở miệng. "Yên tâm, tôi không phạt cô đâu." Đường Sơ Sơ nói: "Nói với cậu ấy cũng tốt, để cậu ấy đừng đến làm phiền em gái tôi nữa." Người giúp việc không dám nói nữa. "Cô mau đi làm việc đi." Đường Sơ Sơ không làm khó cô ấy nữa mà vẫy tay kêu cô ấy đi đi. Người giúp việc lập tức như hồi phục sức sống, cô ấy liên tục khom lưng cảm ơn rồi nhanh chân chạy đi. Đường Sơ Sơ khống tránh khỏi tự sờ mặt mình vài cái, cô ấy thần nghĩ lẽ nào bản thân sau khi mang thai đã xấu đi? Còn dọa người khác sợ hãi bỏ chạy. ... Ở bên kia, Lộ Tri Chi sau khi ngắt điện thoại việc đầu tiên là nở nụ cười nhàn nhạt sau đó là thở dài lắc đầu. Xem ra Đường Sơ Sơ đã phát hiện chuyện tối qua hắn và Đường Bất Tri đã làm. Cũng không biết cô gái nhỏ nói thế nào khiến Đường Sơ Sơ chấp nhận ____ hắn chỉ biết cô gái nhỏ nhất định mím chặt môi kiên định nói muốn ở bên cạnh hắn. Chỉ nghĩ tới đây lòng hắn đã vô cùng kích động. Có điều hắn sau này sẽ không được nhìn thấy cô gái nhỏ mềm mại một thời gian rất lâu, còn không được giống hôm qua lén đến tìm cô bé. Đường Sơ Sơ nhất định sẽ quan sát hắn thật kỹ. Aiz... Không biết đến khi nào Đường Sơ Sơ mới hoàn toàn chấp nhận để hắn và cô gái nhỏ ở bên nhau. Thời gian tiếp theo, hắn chỉ có thể ôm tương tư mà vượt qua...----------Nhớ like + follow page của Cáo nha 💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com