TruyenHHH.com

Hoan Tu Thu Bac Chien Bon


Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

..//..

Người Ai Cập không cho phép yêu đương đồng giới. Nghe đồn cảnh sát Ai Cập còn giăng bẫy "săn lùng" những người thuộc cộng đồng LGBT. Họ sử dụng các ứng dụng hẹn hò phổ biến để truy tìm và buộc tội những người thuộc cộng đồng này.

Theo chia sẻ của cây bút Ahmed Shihab-Eldin, người từng lớn lên ở Ai Cập, ông nhận thức rõ sự kỳ thị đồng tính tràn lan khắp nơi trong xã hội này. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, những người bạn của ông cho biết mọi thứ đã trở nên tàn nhẫn hơn nhiều và các chiến thuật theo dõi cũng tinh vi hơn.

Ai Cập không có luật riêng chống lại đồng tính luyến ái, nhưng cuộc điều tra của BBC phát hiện tội "đồi trụy" - một loại tội mại dâm - đang được sử dụng để hình sự hóa các mối quan hệ của cộng đồng LGBT.

Tiêu Chiến đọc những dòng tin tức mà mặt mày tái xanh, tiệm bánh mì chưa kịp khai trương đã bị hắn đóng cửa, cả ngày ngồi yên trong nhà suy tính về tương lai mù mịt của hắn và Vương tử.

Tiêu Chiến không nghĩ bản thân thuộc cộng đồng LGBT, hắn không có cảm xúc với đàn ông. Hắn chỉ thích Vương tử, trùng hợp Vương tử lại là đàn ông. Trong một buổi tối giao hoan kịch liệt nào đó, Vương tử cũng thừa nhận với hắn như vậy.

Nhưng nhìn tình hình chính trị thời gian gần đây, có cảm giác Ai Cập không phải là nơi nương thân lý tưởng.

Buổi chiều Vương Nhất Bác từ Onuris trở về, Tiêu Chiến cân nhắc một chút, quyết định mang hết tâm tư lo lắng giãi bày với người yêu của mình.

Vương Nhất Bác im lặng nghe, bình thản hỏi:

- Vậy anh tính thế nào?

Tính thế nào? Tiêu Chiến trừng mắt. Hắn nói với Vương tử để y tìm giải pháp, y lại hỏi ngược hắn muốn thế nào. Tiêu Chiên băn khoăn, lí nhí đưa ra đề nghị:

- Hay là...mình về nước?

Nói ra lời này, Tiêu Chiến cũng thấy bản thân hơi quá đáng. Cả gia tộc họ Vương ở đây, gia phả thờ cúng cũng ở đây, bao đời đều là lãnh đạo cấp cao của Onuris. Hắn muốn Vương tử theo hắn về nước, từ bỏ hết công danh sự nghiệp, bỏ luôn cả việc cúng bái tổ tiên, thì đúng là đòi hỏi thái quá. Nhưng với sự kì thị của Ai Cập hiện giờ, Tiêu Chiến không thể không lo một ngày nào đó mối quan hệ của hai người bị tố cáo, rồi bị bắt vào trại giam với tội danh "đồi trụy", chỉ nghĩ thôi đã thấy lông tơ toàn thân dựng đứng.

Vương Nhất Bác vẫn im lặng, Tiêu Chiến nói thêm:

- Nước chúng ta không cấm yêu đương đồng giới, không cấm bày tỏ tình cảm công khai, càng không ai vì bức bối mà chạy đi tố cáo hai người đàn ông yêu nhau. Về công việc ở Onuris...ờ thì, không phải quốc gia nào Onuris cũng có chi nhánh sao?... Ờ, ừm, thì đó, cậu có thể cân nhắc một chút không?

Ép người ta bỏ việc đi theo mình, Tiêu Chiến không thể nào mạnh miệng thốt ra, lời nói cũng rối rắm loạn xạ. Đúng là quốc gia nào cũng có chi nhánh của tổ chức Onuris, nhưng đó là văn phòng đại diện, sao có thể bằng văn phòng Trung ương, cấp quốc gia so thế nào được với cấp quốc tế?

Vương Nhất Bác vẫn chỉ im lặng nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy y lạnh lùng như vậy, không dám nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.

Vương Nhất Bác hỏi:

- Anh thật sự muốn về nước?

Tiêu Chiến lưỡng lự một chút, rồi gật đầu. Cho dù hắn chẳng còn qua lại với họ hàng thân thích, lúc ra đi còn ôm nỗi tuyệt vọng với nội ngoại hai bên, nhưng dù gì cũng là quê hương, 2 năm ở Ai Cập hắn vẫn không quen. Lúc trước theo nghề khảo cổ còn khao khát cống hiến, giờ bỏ nghề đi mở quán nhỏ rồi, càng muốn quay về nơi mình sinh ra. Chỉ là, Tiêu Chiến nhớ quê như thế, lại bắt Vương tử bỏ quê hương theo mình, thì khác nào không nói lý lẽ. Hắn nhớ quê hương thì Vương tử cũng sẽ nhớ quê hương. Tuy cội nguồn của y là Châu Á, nhưng bao đời nhà họ Vương đều sinh ra và lớn lên ở Ai Cập. Ai Cập mới chính là nơi chôn rau cắt rốn của y.

Vương Nhất Bác gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói:

- Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.

Tiêu Chiến ngẩng đầu ra khỏi chén cơm, ngạc nhiên: - Cậu đồng ý?

Vương Nhất Bác bình thản:

- Sao lại không đồng ý?

Tiêu Chiến không nghĩ Vương tử dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhấn giọng rõ hơn:

- Ý tôi là, cậu phải bỏ việc, bỏ công danh, đến một đất nước chưa bao giờ đến...

- Có vấn đề gì sao?

- Cậu không thấy những điều đó là vấn đề hả?

Vương Nhất Bác lắc đầu:

- Anh muốn đi đâu, tôi sẽ đi cùng anh.

- A... - Tiêu Chiến được yêu chiều mà kinh ngạc, cứ như vậy là bắt cóc được Vương tử đỉnh đỉnh đại danh về nước? Thậm chí y còn chẳng thèm bỏ giây đắn đo suy nghĩ dù chỉ một giây.

Sau đó, một mình Tiêu Chiến chạy ngược chạy xuôi lo thủ tục định cư nước ngoài cho Vương Nhất Bác. Hắn liên hệ chỗ này, gặp gỡ chỗ kia, chứng minh giấy tờ, xác nhận tài sản, vân vân và mây mây. Vương Nhất Bác nhìn thấy, nhăn mày:

- Anh vất vả như thế làm gì, đưa dịch vụ họ làm hết mà.

Tiêu Chiến trừng mắt:

- Dịch vụ cũng chỉ là trung gian, dịch vụ xác minh được tài sản cho cậu à? Tự vẽ ra giấy tờ tùy thân cho cậu à? Hơn nữa, đất nước mà cậu muốn định cư phải chấp nhận mới được.

Vương tử nói:

- Nước nào không chấp nhận tôi, tôi đầu tư FDI 3 tỷ.

Khóe môi Tiêu Chiến giật giật, nói chung là Vương tử rất biết cách lấy hiện kim đập vào mặt người khác.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến lại nói:

- Hay mình về nước đi tìm long mạch của nhà họ Vương đi. Cũng coi như tìm về cội nguồn của cậu.

Tiêu Chiến vẫn luôn để bụng chuyện long mạch nhà họ Vương mà Trịnh Vân Long kể, thật sự rất huyền bí.

Vương tử không cảm thấy đó là gợi ý hấp dẫn:

- Gyasi chỉ về phương Nam để gần hơn với Tư tế, hoàn thành lời nguyền của ngài. Vốn dĩ cội nguồn của Gyasi vẫn là Ai Cập.

Tiêu Chiến xị mặt, nói vậy có khác nào Vương tử từ chối việc cùng quê hương với hắn? Gyasi xuôi về phương Nam, lập ra họ Vương, bao đời sinh sống ở phương Nam để trái tim gần với Tư tế Yibo, tạo sự liên kết giữa hai người mới có thể dâng tim duy trì sự sống cho Tư tế. Sau này khi mối liên kết bền vững gia tộc mới quay lại Ai Cập, tìm đến thần điện năm xưa mà xây dựng biệt thự. Từ đó đến nay vẫn giữ tên họ Châu Á, không hề đặt tên Ai Cập cho thế hệ sau. Chứng tỏ dòng họ Vương muốn giữ lại cái gốc Châu Á.

Tiêu Chiến thật sự đang cân nhắc việc khơi ra cuộc tranh luận nảy lửa với Vương tử về vấn đề cội nguồn này.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến im lặng, hiếm hoi nhảy số nhanh lẹ mà hiểu ra suy nghĩ của hắn. Liền nói:

- Được rồi. Sau khi về nước tôi sẽ tìm lại cố hương, dẫn anh đi xem long mạch.

Tiêu Chiến liền gật đầu vui vẻ, cảm giác bản thân là nóc nhà thật rõ ràng.

***

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Pal, trợ lý đáng yêu của Vương Nhất Bác. Giọng cậu ta vô cùng sốt sắng:

- Tiêu Chiến, anh mau khuyên giải Vương tử, chúng tôi không thể nào lay chuyển được suy nghĩ của anh ấy.

- Bình tĩnh đã Pal, chuyện gì vậy.

- Việc xác ướp Oubestet bị mất tích đến nay chưa ngã ngũ, Vương tử đã nhận toàn bộ trách nhiệm, còn đề xuất hình thức xử lý là luân chuyển công tác.

- Luân chuyển công tác? Vương tử muốn chuyển đi đâu?

- Về Trung Quốc. Nhưng chuyên ngành của Vương tử là giải trừ quyền năng Ai Cập cổ. Mấy cái lăng mộ vua Tần, Thành Cát Tư Hãn, bí ẩn nước Thục hay gì gì đó Vương tử chưa từng nghiên cứu, làm sao công tác được?

Tiêu Chiến ngây người một lúc, mới nhớ ra tội lỗi của mình là đem trả xác ướp Oubestet cho Tư tế Yibo và Tiểu Tán rồi. Ottal giả chữ ký còn Ngô Cảnh Tử đồng phạm, vụ này mà bị truy cứu thì khá là lớn chuyện.

Nhưng mà, Vương Nhất Bác đứng ra nhận trách nhiệm là...đúng rồi. Dù sao hôm đó Tiêu Chiến làm liều như vậy cũng là để cứu mạng Vương tử mà. Tuy rằng lời nguyền Tư tế Yibo chỉ đòi nhà họ Vương hài cốt của Tiểu Tán, Tiêu Chiến vì thương Oubestet nên trả nó về cùng, coi như thêm bảo chứng cho tính mạng Vương tử.

Không ngờ Vương Nhất Bác cũng rất tinh ranh, lợi dụng việc định cư nước ngoài nhận luôn toàn bộ trách nhiệm đề xuất hướng xử lý. Luân chuyển công tác từ Trung ương về địa phương là giáng chức nặng mà, ai còn truy cứu được nữa.

- Nếu Vương tử đã quyết, tôi cũng đành chịu Pal à. - Tuy giọng Tiêu Chiến rất buồn nhưng tâm thì vô cùng ấm áp.

Tiêu Chiến an ủi trái tim bị tổn thương vì sắp mất Vương tử của Pal một lúc rồi mới cúp máy. Hắn ngồi xuống hiên nhà, nhìn ra vòm trời cao vời vợi.

Hắn kéo Vương tử về nước, hắn kéo y thụt lùi trong sự nghiệp. Hắn sẽ bù đắp cho y. Dùng cả đời để bù đắp, được không?

.

.

.

Buổi tối cách một ngày lên máy bay, vẫn chỉ có một mình Tiêu Chiến hì hục soạn hành lý, lo trước lo sau, chọn mang theo cái này, lưu luyến bỏ cái kia. Cả người hắn dường như ngập trong đống vali, còn người nào đó vẫn ung dung nằm trên giường xem báo cáo.

Khi soạn đến các văn bản công việc của Vương tử, Tiêu Chiến hỏi:

- Mớ công văn này đem đi hết đúng không?

Người kia còn không thèm ngẩng mặt lên:

- Chỉ đem những công văn liên quan đến Trung Quốc là được, số còn lại sẽ gửi dịch vụ chuyển phát cùng những bản báo cáo bao đời của nhà họ Vương.

Vương Nhất Bác sẽ xây một biệt thự lưu giữ các văn bản thành tích của nhà họ Vương, cũng treo hình chân dung thật to của các đời tổ tiên. Đây là tư liệu quý của gia tộc, y không thể để lại Ai Cập không ai chăm sóc.

Tiêu Chiến lại tiếp tục vùi đầu vào việc lựa lựa, bỏ bỏ, cứ văn bản nào trên bìa có ghi chữ Trung Quốc thì hắn mới lấy đi.

Soạn cả buổi, lưng mỏi eo đau đến vô tình đánh rơi chồng văn bản cái bộp.

Bấy giờ người kia mới ngẩng đầu lên, nói:

- Sáng ngày kia mới bay, anh vội gì, tới đây nghỉ ngơi đi.

Tiêu Chiến tức muốn nổ phổi. Đúng là hắn đề nghị về nước, nhưng Vương Nhất Bác có thể nào tỏ ra một chút trách nhiệm từ làm thủ tục đến dọn hành lý phụ hắn không? Y chẳng hề quan tâm, một mình hắn ngược xuôi thì phải lo từ sớm, để đến ngày mai thì trễ hết à?

Tiêu Chiến hậm hực không thèm đáp, ngồi xuống gom dọn đống công văn rơi vãi. Một tờ công văn chữ Trung Quốc rơi ra ngoài, đập vào mắt Tiêu Chiến.

Do Vương Nhất Bác chuyển công tác từ Trung Ương về Trung Quốc, nên những ngày gần đây y phải làm báo cáo bằng tiếng Trung, thay vì tiếng Ai Cập. Những công văn này sau khi đến Trung Quốc sẽ nộp cho Onuris địa phương.

Tiêu Chiến liếc sơ tờ báo cáo, rồi liếc lên nhìn Vương tử, rồi lại nhìn tờ báo cáo, đen mặt:

- Vương tử, màu "đanh" là màu gì?

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, giải thích:

- Là một màu có sự pha trộn đặc biệt của màu xanh và màu đỏ.

Má ơi, xanh và đỏ ghép lại thành màu đanh? Vậy mà Vương tử cũng nghĩ được.

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, hoài nghi:

- Không đúng à?

Tiêu Chiến bày tỏ thương xót:

- Phải dùng từ "tím" Vương tử à. Tiếng Trung không có nói sự hòa hợp đó là "đanh".

- À... - Vương tử như đã ngộ ra.

Tiêu Chiến đọc tiếp, càng tá hỏa hơn:

"Dây cước sẽ xuống đất... Một chiếc mèo có khả năng tâm linh... Giống như con bồ trong văn hóa Ấn Độ, văn hóa Trung Quốc có đại diện là con rồng..."

Bản báo cáo này, bản báo cáo này...

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang hốt hoảng vì chuyện gì, chỉ nói:

- Tôi đang cố gắng sửa, đừng lo lắng.

Bấy giờ Tiêu Chiến mới để ý thứ mà Vương Nhất Bác đang cầm xem không phải là báo cáo công việc, mà là tư liệu học tiếng Trung chuyên ngành khảo cổ. Thì ra mấy ngày nay y chẳng thể làm gì khác là vì phải vùi đầu trau dồi...ngoại ngữ.

Tiêu Chiến đã quen hình ảnh Vương tử như một vị thần, không gì là không làm được, mà quên mất rằng y tuy mang tên họ tiếng Trung, nhưng chưa từng đến Trung Quốc, cũng chẳng dùng tiếng Trung trong chuyên ngành. Khi giao tiếp và làm việc tất nhiên là dùng tiếng Ai Cập. Bây giờ đột nhiên chuyển công tác về Trung Quốc, đúng là một sự kiện trọng đại với y. Do vậy mà Vương tử phải học ngày học đêm ngôn ngữ cố hương của mình.

Thật ra, một người chưa từng đến Trung Quốc, trong nhà cũng chẳng ai nói tiếng Trung, lại có thể viết được bản báo cáo dày thế này thì cũng được xem là khả năng ngoại ngữ rất tốt rồi.

Tiêu Chiến hiểu ra vấn đề, nào dám trách Vương tử bỏ mặc một mình hắn soạn hành lý nữa. Hắn giờ cũng như y, bỏ xó mớ hành lý mà mở máy tính lên, bắt đầu chỉnh sửa câu chữ cho Vương tử. Dù sao thì hắn là dân Trung Quốc chính gốc, khi học chuyên ngành cũng bằng tiếng Trung.

"Dây cước sẽ rơi xuống đất... Một con mèo có khả năng tâm linh... Giống như con trong văn hóa Ấn Độ, văn hóa Trung Quốc có đại diện là con rồng..."

Tiêu Chiến đọc từng chữ tất cả văn kiện tiếng Trung của Vương tử, sửa từng chi tiết nhỏ, rồi in ấn lại, bỏ vào tập hồ sơ. Đến gần sáng hắn mới chỉnh gần xong, tai ù mắt hoa hết cả.

Bỗng từ phía sau, một vòng tay ôm lấy hắn, hương thơm hồi sinh thoang thoảng, làm tinh thần Tiêu Chiến cũng tỉnh táo lại.

Vương Nhất Bác gác cằm lên vai hắn, cùng xem hắn chỉnh sửa bản viết của mình.

Tiêu Chiến nói:

- Cậu ngủ trước đi, sắp xong rồi, còn 2 trang nữa thôi.

Vương Nhất Bác hiếm khi biết đùa:

- Tiếng Trung của anh thật giỏi.

Tiêu Chiến nhướng mày:

- Đúng đó, sau khi cậu đến Trung Quốc sẽ thấy đứa nhỏ mới lên 6 cũng rất giỏi tiếng Trung.

Hình như Vương Nhất Bác khẽ cười, Tiêu Chiến nghe âm thanh thật nhỏ. Y vẫn ôm Tiêu Chiến như vậy, không có ý định rời đi.

Tiêu Chiến chỉnh được thêm một trang, dừng lại, trầm ngâm nói:

- Vương Nhất Bác, cảm ơn cậu. Đối diện với nhiều khó khăn như vậy, cậu vẫn đồng ý về nước cùng tôi.

Cho dù họ Vương rất giàu có, nhưng hy sinh công danh để đến một đất nước xa lạ, còn không thạo ngoại ngữ, chấp nhận làm lại sự nghiệp từ đầu, không một lời than vãn. Thật sự, chỉ có tình yêu của Vương tử mà thôi.

Vương Nhất Bác lại chẳng cho rằng bản thân đã hy sinh điều gì, thản nhiên đáp:

- Anh vui là được.

Tiêu Chiến xoay mặt qua, mũi cả hai liền chạm vào nhau, thậm chí môi cũng đã sát môi.

- Thôi bỏ hết đi. Tụi mình cùng làm chuyện vui vẻ đã?

Dạo gần đây Tiêu Chiến thường xuyên chủ động, Vương Nhất Bác tất nhiên chẳng chối từ. Cả hai liền quấn lấy nhau, liên hồi kịch liệt. Đống vali, hành lý lại biến thành hiện trường tình thú, tạo ra rất nhiều tư thế thú vị.

.

.

Việc mua nhà, sắp xếp chỗ ở tại Trung Quốc đều do một tay Tiêu Chiến lo liệu. Hắn rất hưởng thụ cảm giác người có tiền đi mua sắm, rất tích cực vun đắp mái ấm nho nhỏ của mình.

Trên đường từ sân bay về nhà, Tiêu Chiến huyên thuyên không ngớt mà giới thiệu về quê hương xứ sở. Từ trong xe, hắn chỉ từng địa điểm, từng cung đường kỷ niệm, mới xa rời hơn 2 năm mà cảm giác mọi thứ đều thay đổi.

- Vương tử, nhìn thấy ngôi trường kia không? Là trường Đại học của tôi đó. Kìa kìa, phía bên đó là chỗ tôi ở trọ. Giá nhà trọ không hề rẻ đâu, lúc đó tôi đã mượn Ngô Cảnh Tử số tiền rất lớn. Nếu không có anh ấy, không biết giai đoạn đó phải trải qua thế nào, haz...

Tiêu Chiến thở dài cảm khái cho khoảng thời gian gian khó của mình. Cha vừa qua đời, mẹ ôm tiền bỏ đi, nội ngoại hai bên không ai cưu mang, một đứa trẻ chưa thành niên phải tự bươn chải với đời. Bản thân Tiêu Chiến mạnh mẽ là một chuyện, nhưng nếu không có sự trợ giúp từ bạn bè thì khó mà vượt qua. Có lẽ, Tiêu Chiến tích đức đủ nhiều nên mới gặp được những người bạn tuyệt vời, như Ngô Cảnh Tử, như Vương Nhất Bác... Thậm chí, Tiểu Tán cũng là một người bạn trên phương diện nào đó, đã đồng hành cùng hắn hơn 20 năm, cho hắn sự sống.

Tiêu Chiến suy nghĩ rất nhiều về thế thái nhân tình, lại nghe Vương Nhất Bác lạnh giọng:

- Anh trả hết nợ cho Ngô Cảnh Tử chưa?

Tiêu Chiến nhìn qua, thấy mặt ai đó đen xì, đầy mùi chua, liền đáp:

- Trả hết rồi. Sau khi đến Ai Cập 1 năm đã hoàn trả đầy đủ.

Vương tử chỉ im lặng, quay mặt nhìn ra ngoài.

Đột nhiên Tiêu Chiến thấy rén ngang, cảm giác người nào đó đang không vui. Ở chung với Vương tử ấy mà, luôn trong trạng thái bất cứ khi nào cũng phải dỗ dành trẻ nhỏ. Y có 1001 lý do để dỗi Tiêu Chiến, cũng rất sẵn giọng tạt nước lạnh vào mặt hắn. Tiêu Chiến từng suy nghĩ chỉ có thiên thần mới chịu được tính khí quái đản của ông trời con Vương Nhất Bác, cho nên từ việc sống hòa thuận với Vương tử suốt thời gian qua, Tiêu Chiến đã tự phong mình là thiên thần tràn đầy bao dung.

Hắn nhìn ngang liếc dọcphòng bị tài xế xe phía trước, xong mới rón rén áp sát vào Vương Nhất Bác, thìthầm vào tai y:

- Vương tử à, tiền mượn Ngô Cảnh Tử tôi luôn trả sòng phẳng, nhưng không có tiền của Vương tử nuôi thân, tôi biết làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com