TruyenHHH.com

[Hoàn] TỬ THƯ 死信 (Bác Chiến) - Bòn

Chương 21: Gọi tên nó!

BonFanfic

Tác giả: Bòn

KHÔNG MANG TRUYỆN CỦA BÒN POST NƠI KHÁC KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý.

...//...

Tiêu Chiến liền theo sau Vương Nhất Bác. Đi được một đoạn, hắn lại ngoái đầu nhìn vào dãy hành lang. Trong bóng tối mù mịt, lòng hắn buâng khuâng khó tả.

Kiên Quả tò mò ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, hắn cũng nhìn xuống Kiên Quả, thì thầm với nó:

- Thật ra... tao cảm thấy con mèo đó đang khóc.

Kiên Quả tròn xoe mắt nhìn hắn, đột nhiên kêu meo một tiếng. Tiêu Chiến như khẳng định, thương cảm nói:

- Nó đang khóc. Nó đã chờ đợi chủ nhân 2000 năm rồi.

Đáng tiếc, Tiểu Tán sẽ không bao giờ có thể quay về với con mèo thân yêu được nữa. Anh ta đã chôn vùi thân xác dưới hố bọ cạp, oán hận mà chết. Dù không biết con mèo muốn tấn công mình với mục đích gì, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy xót xa cho một sinh vật trung thành. Nó phải ở đây, thời gian dài đằng đẵng, rồi không biết có ngày được siêu thoát hay không.

Căn phòng thứ 2 cũng được Vương Nhất Bác tra xét kỹ, hoàn toàn không nhìn ra được nơi xuất phát quyền năng của con mèo. Cả hai tiếp tục qua căn phòng thứ ba.

Vừa mở ra cửa đá, Vương Nhất Bác đã nhíu mày, lập tức kết luận.

- Nó ở đây!

Tiêu Chiến bước vào, rọi đèn khắp một lượt gian phòng. Hoàn toàn là một căn phòng đá trống không.

- Nó được chôn ở đâu? Dưới nền đá? - Tiêu Chiến nghi vấn.

Vương Nhất Bác nói:

- Nếu được chôn để trấn yểm, chắc chắn phải ướp xác và làm phép. Căn phòng này chính là lối vào buồng mai táng của nó. Có thể cơ quan được đặt ở đâu đó.

Cả hai lướt qua một lượt căn phòng, kiểm tra kỹ từng viên đá. Sau một lúc, vẫn không phát hiện ra điều bất thường.

Với năng lực vừa liếc mắt đã hóa giải được cơ quan của Vương Nhất Bác, mà vẫn phải loay hoay tìm kiếm trong gian phòng trống này, Tiêu Chiến thật sự bội phục Tiểu Tán, có thể che giấu quyền năng hoàn hảo đến vậy.

- Khoan đã... - Tiêu Chiến chợt nghĩ ra - Djoser là Kim tự tháp đầu tiên của Ai Cập, được xây cách đây 4700 năm. Còn Tiểu Tán thì sống cách đây hơn 2000 năm. Tức có nghĩa, lúc Tiểu Tán chôn con mèo, thì Kim tự tháp này đã tồn tại 2700. Không lẽ cậu ta xuống đây, đào đá lên, ướp xác con mèo, rồi lấp đá lại? Nhìn mấy viên đá này xem, đó không phải là chuyện của một người có thể làm được.

Vương Nhất Bác liếc nhìn một vòng gian phòng, xem xét gì đó, rồi đáp:

- Chỗ này chính là phía Đông của Kim tự tháp Djoser. Theo ghi chép, khu phức hợp nơi đây có nhiều gian phòng vẫn chưa tra xét ra được. Tôi nghĩ, Tiểu Tán không phải đào lên một gian phòng mới, mà chính là tìm một gian phòng trống rồi niêm phong nó lại bằng quyền năng, khiến các nhà khảo cổ không dùng kỹ thuật cắt lớp nhìn ra vị trí các gian phòng đó.

Tiêu Chiến cảm thán: - Anh ta muốn con mèo trông coi cái gì mà nhốt nó ở đây nhỉ?

Vương Nhất Bác đi đến góc trái của căn phòng, chống cằm suy tư:

- Quyền năng tại đây là mạnh nhất. Nó được chôn ở dưới đây.

Tiêu Chiến đi đến, rọi đèn xem xét, không có dấu hiệu nào cho biết các tảng đá bị chia tách. Hoàn toàn là những khối xếp chồng theo thứ tự, còn rất sát và khít.

Bất chợt, Tiêu Chiến rọi đèn qua vách tường bên kia, rồi lại lia về bên này. Hắn lia qua, lia lại hai lần, trầm ngâm:

- Hai vách tường này, có gì đó không giống nhau.

Hắn đã quan sát hai căn phòng trước đó. Trên mỗi bức tường đều khắc họa nội dung như nhau, nói về sinh hoạt của các vị thần, về nghi thức cân tim luôn có trong lăng mộ. Nhưng riêng bức tường này, cảm giác nét khắc sắc bén hơn.

Tiêu Chiến ngồi xuống, rọi sát vào vách tường, nói:

- Theo kinh nghiệm sao chép cổ vật của tôi, những bức vẽ trên vách tường này đã được khắc họa lại. Ngay cả văn tự cũng khít và nhiều chữ hơn. Cậu mau nhìn dòng này. - Tiêu Chiến bắt đầu đếm - Tổng cộng 18 kí tự, ngữ nghĩa không rõ ràng. Nhưng đối chiếu với vách tường bên kia, cùng nội dung, lại có 14 kí tự, ý nghĩa dễ đọc hơn, dịch là "Nghi thức cân tim được tiến hành".

Sở dĩ Tiêu Chiến dễ dàng nhận ra khác biệt vì với hắn, kí tự Ai Cập cổ cũng như chữ viết mẹ đẻ vậy, hắn dễ dàng đọc hiểu và ghi nhớ. Giống như khi bạn liếc qua 2 dòng chữ mẹ đẻ, bạn sẽ nhìn ra độ dài ngắn, khoảng cách câu chữ không giống nhau. Nhưng nếu bạn nhìn 2 dòng chữ Nhật, chữ Hàn, chữ Tây Ban Nha... thì chắc chắn sẽ chẳng phân biệt nổi chúng khác nhau điểm gì.

Người Ai Cập hiện tại viết chữ theo tiếng Ả Rập, nên đối với kí tự cổ toàn chữ tượng hình, đa phần đều dùng tự điển đối chiếu mới có thể đọc hiểu. Với hàng lớp chữ tượng hình, ai đó lặng lẽ chèn thêm vài chữ vào, thì rất khó nhìn ra được.

Rọi xuống dòng tiếp theo, Tiêu Chiến lại nói:

- Ở đây vẫn dài hơn bên kia 4 ký tự, tôi cũng không đọc rõ được ý nghĩa dòng này. Nhưng đối chiếu bên kia thì dễ hiểu hơn, có nghĩa, "Lông sự thật nhẹ cân bằng trái tim".

Vương Nhất Bác cũng khom người xuống quan sát, đề nghị:

- Bốn kí tự dư ra ấy, thử sắp xếp lại xem.

Tiêu Chiến lập tức lấy giấy bút trong balo ra, họa lại 2 dòng kí tự rồi gạch đi những chữ giống nhau, để lại 4 kí tự khác biệt. Họ phát hiện những dòng dư ra đều như cố ý chèn vào 4 kí tự này. Tiêu Chiến liền sắp xếp 4 kí tự theo thứ tự có thể dịch ra nghĩa, rồi đọc lên:

- "Hãy gọi tên nó".

Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác, nhíu mày:

- Gọi tên ai? Tên con mèo của Tiểu Tán á?

Vương Nhất Bác đứng thẳng người dậy, so sánh lại hai bức tường, nói:

- Ai đó đã xóa các nét vẽ ban đầu của vách tường này, rồi khắc họa lại, chèn vào các dòng kí tự để nhắc nhở cho người đến sau. Có lẽ, chính là nhắc cách mở lối xuống buồng mai táng của con mèo.

Tiêu Chiến phỏng đoán: - Vậy là Tiểu Tán muốn nhắc cho một người nào đó sẽ đến đây lấy cái vật mà con mèo của anh ta đang trông giữ? Không biết người đó đã đến hay chưa?

Vương Nhất Bác lắc đầu, tỏ vẻ không biết, trầm giọng nói:

- "Đến buồng mai táng, gọi tên con vật đang trấn giữ" đây có lẽ là nghi thức "phù an" của người Ai Cập cổ. Nếu không gọi được tên con vật, mãi mãi nó sẽ không giao ra đồ đang canh giữ. Thế nhưng, tại thời điểm đó, tên của con mèo rất nhiều người biết, nên Tiểu Tán phải chọn cách chèn chữ để không ai biết là anh ta sử dụng nghi thức kia.

Tiêu Chiến tiếp lời:

- Chèn chữ như vậy là phải khắc họa lại hết cả vách tường, sao anh ta không dùng lời nói với người sẽ đến lấy đồ vật thì nhanh hơn không?

Vương Nhất Bác không trả lời. Tiêu Chiến cũng lặng im. Chuyện này cũng không có gì khó hiểu, có lẽ, Tiểu Tán đã không cách nào trực diện thông báo cho người kia được nữa, chỉ có thể để lại ấn hiệu rồi rời đi.

Tiêu Chiến thở dài:

- Câu chuyện đã 2000 năm, chúng ta vốn dĩ không cách nào biết được tên của con mèo.

Vương Nhất Bác nói:

- Cứ tìm cách vào được buồng mai táng của nó đã.

Giọng Vương Nhất Bác tuy vẫn lạnh và trầm, nhưng Tiêu Chiến lại có cảm giác y rất khẩn trương. Hắn chợt nhớ đến hình ảnh Vương Nhất Bác gõ gõ vào vách tường ở Kim tự tháp Ramsis, như thể tìm kiếm một căn phòng bí mật. Lẽ nào, từ rất lâu Onuris đã muốn tìm buồng mai táng này?

Thật ra chẳng có gì liên quan để xâu chuỗi 2 sự việc, nhưng suy nghĩ ấy lại tự dưng len lỏi vào tâm tư của Tiêu Chiến.

- Nếu Tiểu Tán đã để lại lời nhắn theo cách chèn chữ, tôi đoán, anh ta cũng sẽ để lại cách mở buồng mai táng theo hướng tương tự. - Tiêu Chiến nói - Xem nào, ngoài kí tự, vách tường này còn có rất nhiều hình ảnh, thần Osiris, thần Anubis, thần Isis... nghi thức cân tim, quá trình vượt qua thử thách để đến Duat, hình ảnh về cuộc sống vĩnh cữu với thần Ra...

Tiêu Chiến dò xét từng bức ảnh rồi rọi vào vách tường đối diện. Hắn không khỏi nể phục người đã sao chép lại vách tường này, tỉ mỉ và cẩn thận đến không thể nhận ra sự khác biệt. Nhưng nếu nói niềm tự hào nhất của Tiếu Chiến, thì chính là khả năng nhạy cảm tuyệt đối với văn minh Ai Cập cổ. Bất cứ thứ gì liên quan đến Ai Cập cổ, hắn đã nhìn qua là không quên.

Sau hơn nửa giờ loay hoay nghiên cứu, đối chiếu, mắt mờ đi vì thiếu sáng, mồ hôi đầm đìa do thiếu khí, Tiêu Chiến cuối cùng thở dài một hơi, tự hỏi điều bản thân thắc mắc nãy giờ:

- Nghi thức cân tim có mặt thần Isis sao?

Trong suốt quá trình Tiêu Chiến mày mò như giải mật mã, Vương Nhất Bác chỉ đứng lặng nhìn. Tiêu Chiến không biết y không muốn tham gia tìm tòi, hay là thật sự tin tưởng năng lực của hắn, muốn giao phó cho hắn. Dù gì thì, hắn cũng không để Vương tử thất vọng được.

Đến khi Tiêu Chiến thì thầm tự hỏi, Vương Nhất Bác mới đáp:

- Isis là vị thần hồi sinh, sẽ không có mặt trong buổi phán xét cuối cùng của người chết.

Tiêu Chiến rọi đèn pin lên nơi vẽ nghi thức cân tim của vách tường, rồi rọi qua vách tường bên kia:

- Đối chiếu theo thứ tự xuất hiện các phân cảnh, thì dòng này phải là nghi thức cân tim. Theo ghi chép, tại buổi phán xét cuối cùng, thần Anubis đặt trái tim người chết lên cân cùng chiếc lông sự thật, thứ tự xuất hiện của các vị thần phải là: thần sự thật Maat, 4 người con của thần Orisis trông giữ nội tạng người chết, đến thần đầu chó Anubis cân tim, thần Thor ghi chép lại quá trình, quái vật Ammut trừng phạt người nói dối, rồi cuối cùng là thần Orisis trấn giữ Duat. Nhưng cậu xem, vách tường này thứ tự các vị thần đều sai hết cả. Thậm chí, còn có mặt của thần Isis.

Suy tư một chút, cắn cắn khóe môi, Tiêu Chiến thở dài:

- Vì sao phải đảo lộn vị trí các vị thần? Vì sao phải thêm vào thần Isis?

Vương Nhất Bác lại nói:

- Rất có thể, chính vì thêm vào thần Isis, nên phải đảo lộn vị trí các vị thần.

Tiêu Chiến chợt hiểu ra, hai mắt sáng lên, hứng khởi nói:

- Đúng. Bởi vì thần Isis không hề có mặt trong nghi thức cân tim, nếu thêm vị thần này vào đây, người xem sẽ nhận ra điểm sai. Cho nên, buộc phải đảo lộn vị trí các vị thần để người xem không nhận ra dòng này là nghi thức cân tim, mà nghĩ chỉ đơn giản đang khắc họa các vị thần.

Bằng cách đơn giản này, ít nhất Tiểu Tán đã che giấu sự thật cả hai ngàn năm qua. Thậm chí các nhà khảo cổ, các nhà nghiên cứu quyền năng cao cấp của Onuris cũng không nhìn ra được.

Rất đắc ý với phát hiện của mình, Tiêu Chiến kết luận:

- Vì vậy, điểm cần chú ý nhất ở đây chính là vị thần Isis này.

Cả hai liền chụm vào xem hình khắc thần Isis khá nhỏ trên vách tường.

Xem xét rõ qua nét khắc, Vương Nhất Bác như nhận ra điều gì đó, y chợt đứng dậy, lạnh tanh nhìn vách tường.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy ánh mắt kia long lanh dưới mũ trùm, toàn thân toát ra hàn khí xa cách. Vương Nhất Bác như rất cân nhắc điều gì đó, rồi quyết định đứng im không nói gì.

Tiêu Chiến luôn cảm thấy vị Vương tử này rất khó hiểu, cũng rất thần thần bí bí. Hắn xoay lại tập trung nghiên cứu vị thần Isis thêm vào kia, càng nhìn càng thấy điểm kì quái.

Thần Isis được người Ai Cập cổ miêu tả là người phụ nữ đội vương miện của pharaoh, có đôi cánh lớn dang rộng, che chở. Vì thế, các bức họa của vị thần này thường vẽ hai tay như đôi cánh dang ra hai bên, hoặc cùng đưa thẳng về phía trước với tay thấp, tay cao. Còn hình họa này, lại vẽ thần Isis vòng hai tay vào nhau, như ôm cái gì đó.

Tiêu Chiến dùng tay vân vê bờ môi, cảm giác hình vẽ này thật quen. Hắn đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Giống như... Tiêu Chiến lặng lẽ đưa ánh mắt đến bàn tay phải của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng nhận ra hắn đang nhìn, bàn tay bất giác nắm chặt hơn. Tiêu Chiến vì thế không còn nghi ngờ mà hoàn toàn khẳng định. Hình họa này giống hệt mặt chiếc nhẫn mà Vương tử đang đeo.

Rõ ràng Vương Nhất Bác đã phát hiện ra điều này, vì bất ngờ mà y đứng bật dậy. Chiếc nhẫn bản thân vẫn thường đeo lại có liên quan đến của lời nguyền ngàn năm, phản ứng kia cũng có thể lý giải. Thế nhưng, với tính cách lạnh nhạt hững hờ của Vương tử, chân tướng lời nguyền của Tiểu Tán có lẽ không đủ sức khiến y phải thể hiện ra cảm xúc đó. Tiêu Chiến cảm giác, cái mà y vừa nhận thấy có liên quan rất nhiều đến những bí ẩn mà Onuris đang cố tìm kiếm bấy lâu nay.

Vì vậy, nếu Vương Nhất Bác không chủ động đưa chiếc nhẫn ra, Tiêu Chiến cũng không thể nào mở miệng đòi hỏi y đi ướm thử. Hắn buâng quơ hạ đèn pin xuống, rồi lại rọi đèn khắp gian phòng tìm kiếm manh mối khác. Vừa rọi đến cửa phòng, hắn giật mình suýt nhảy dựng lên.

Ngay tại lối đi, con mèo không lông nhăn nhúm với đôi mắt to đang ngồi tại đó, chằm chằm nhìn hắn.

Thật sự, Tiêu Chiến khá sợ đôi mắt đó. Nó đen đặc như hai hố sâu, lại to bất thường so với gương mặt. Tiêu Chiến e dè đứng đậy, vừa nhìn con mèo vừa lùi một chút đến gần Vương Nhất Bác.

Theo hướng đèn pin của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng nhìn ra cửa. Ngay lúc y lạnh mặt liếc qua, con mèo sợ hãi kêu một tiếng, nửa muốn bước vào phòng, nửa không, rồi cuối cùng bỏ đi mất.

Rõ ràng con mèo vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Chiến, nhưng nó sợ Vương Nhất Bác. Nếu Tiêu Chiến có thể hiểu được tiếng mèo thì tốt rồi, hắn rất muốn biết lí do gì con mèo suốt hai ngàn năm không tấn công ai, giờ lại đi dọa nạt một mình hắn.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đưa ra quyết định. Y cúi xuống, tháo chiếc nhẫn ra, ướm thử vào hình vẽ thần Isis.

Hoàn toàn trùng khớp!

Ngay lúc đó, tiếng đá rột roạt ma sát vào nhau ngay dưới chân hai người, Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến lùi ra sau. Viên đá từ từ dịch chuyển, một đường hầm tối tăm hé lộ.

...//...

Bòn: Mọi người, có ai gọi được tên con mèo đó không nào? >.<

Đây là nghi thức cân tim của người Ai Cập cổ:

Trong hình cái ông áo trắng, tóc đen là người đã chết (ngay góc trái), ổng được thần Anubis (mình người đầu chó đen thui) dắt đến cân tim. Tiếp theo là nghi thức cân tim (có con quái vật Ammut đầu cá sấu á, nếu trái tim nặng hơn chiếc lông, con Ammut sẽ ăn sống người này) 

Trong hình, người đàn ông có trái tim nhẹ hơn chiếc lông, nên được thần Ra (đầu chim ưng, còn cha đầu hạc là thần Thoh - thần trí tuệ) dẫn đến gặp thần Orisis (là cái cha trắng bóc ngay bên phải - ổng trắng là do ổng bị ướp xác, bị quấn vải lanh nên trắng bóc, đây cũng là dấu hiệu nhận diện thần Orisi), ông này là chủ Duat (có thể xem là Diêm vương). Ở với chả sướng lắm, như thiên đàn, nên ai cũng muốn vượt qua ải cân tim để đến với ổng.


Đây là nghi thức cân tim phiên bản khác:

(Nói chung thì con Ammut nhìn xấu xí thật)

Và nhiều hình ảnh khác về nghi thức này, Bòn hoàn toàn không thấy sự có mặt của thần Isis. Có lẽ, thần Isis là vị thần chữa bệnh, thần hồi sinh, nên không có vai trò gì trong việc đưa người chết về địa phủ =)))

Còn vì sao phải cân tim, vì sao dùng chiếc lông để cân, và Duat là gì, Bòn đã có giải thích rõ trong mấy chương trước rồi nha. Về sau, quá trình cân tim sẽ có tác động rất lớn đến nội dung truyện, nên nếu ai chưa đọc phần chú thích của Bòn về nghi thức này thì tìm đọc lại cho dễ hiểu nha. 

Đây là thần Isis:

(Bà này quyền năng lắm, là vợ Orisis, mẹ của thần Horus. Bả cũng có thể đánh ngang ngữa với thần Ra, thậm chí là cướp luôn quyền năng của thần Ra rồi trao cho con trai mình là Horus. Cho nên, nhiều lúc mọi người sẽ lầm tưởng thần Horus là thần Ra, vì 2 vị thần này có quyền phép tương tự nhau. Nguyên nhân do bà này =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com