TruyenHHH.com

Hoan Truy Luc The Gioi Tinh Te Ban Tran Minh Huong Mieu Dai Ty

☆, chương thứ sáu mươi ba

Đang tại thời điểm Lục Việt bởi vì hồi tưởng mà xấu hổ đến tột đỉnh, máy truyền tin trên cánh tay vang lên, Lục Việt mở ra xem thì là Tông Thừa gửi tin nhắn tới: "Tôi đã về đến nhà."

Lục Việt còn không có bằng lái xe bay, bình thường đi ra ngoài chơi gì đó đều là Tông Thừa tới đón, sau đó Lục Việt nói với Tông Thừa bảo y mỗi lần về đến nhà thì gửi tin nhắn bình an cho hắn biết.

Nhìn tin nhắn của Tông Thừa, Lục Việt gãi đầu sau mới làm bộ dường như không có việc gì ngữ khí bình tĩnh phản hổi: "Ừm ừm, biết rồi. Tôi mới vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, Tông đại ca cũng đi ngủ sớm một chút."

"Ngủ ngon." Bên kia Tông Thừa nhắn lại hai chữ, Lục Việt tưởng tượng không ra vẻ mặt của y.

Trải qua hai đời, Lục Việt đã quên thích một người là cái tư vị gì. Bất quá hắn có thể xác định chính là, hiện nay hắn là xem Tông Thừa như anh trai. Lục Việt không phải là cái loại người sẽ luôn bị loại vấn đề phức tạp này làm khó dễ, hắn tuy rằng có thể xác định Tông Thừa có tâm tư nào đó đối với hắn, nhưng nếu Tông Thừa không có làm rõ, vậy hắn cũng coi như không biết là được.

Vì thế, sấy khô tóc, Lục Việt không hề gánh nặng tâm lý mà trực tiếp ngủ.

Lúc này, một video đang điên cuồng lưu chuyển trên mạng tinh võng, trong video, thiếu niên phong lưu tuấn tú mặc cổ trang, thân pháp phiêu dật làm cho hắn gia tăng cảm giác kinh diễm, đối phương khi đối mặt rất nhiều đối thủ cao cấp hơn mình cũng không sợ chút nào. Thiếu niên đấu với sáu người liên tục, thủy chung khí định thần nhàn, một bộ dáng rất thành thạo.

Cư dân mạng phát ra cái video này tỏ vẻ mình mới vừa từ hiện trường hội hoa đăng trở về, anh ta vốn định là muốn đi đài đấu võ tham gia khiêu chiến một chút xem coi có thể lấy được một viên khóa tâm thạch để thổ lộ với nữ sinh mình thích hay không, kết quả liền thấy được thiếu niên, cũng vừa không chú ý liền vây xem tư thế oai hùng của thiếu niên này chiến thắng mười trận đấu.

Đương nhiên cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nam nhân cuối cùng lên đài khiêu chiến thiếu niên.

Cư dận mạng vây xem toàn bộ hành trình nói ra thân phận hai người giằng co trong video: "Cái người cao cao kia, tôi nghĩ rất nhiều người đều không xa lạ, gã chính là Vương Hạo, con trai của người quản lý quân đoàn Vương thị hiện tại, chính là cái người con mắt nhìn đời muốn xuyên thủng bầu trời cùng đại địa. Mà người thiếu niên kia, nói lên thân phận của hắn tôi cũng rất khiếp sợ, tên của hắn tại trên mạng tinh võng chắc là mọi người cũng không xa lạ, đúng là con trai út bị Lục gia đại phòng ẩn dấu mười mấy năm nay, Lục Việt!"

【 Lục Việt? Không phải nói hắn là tên phế sài C cấp sao? Lợi hại như vậy? 】

【chủ tus không gạt người chứ? Chỉ với biểu hiện của tiểu tử này, nói hắn là năng giả S cấp dị tôi đều tin tưởng nha. 】

【 đây là đang ở đài đấu võ hội hoa đăng, cho nên bọn họ đều đeo vòng tay đúng khong? Hạn chế dị năng chỉ so công phu quyền cước, nên biểu hiện thực lực vẫn tương đối phiến diện. 】

【 Vương Hạo Thiên lại bị đánh? ? ? Lần trước còn là trong trò chơi, lần này trực tiếp bị đánh tại hiện thực luôn. 】

【 Á đù nhìn một cước kia làm phía sau lưng tui đều thấy đau. 】

【 Cừu hận đến cỡ nào chứ, một cước đá gảy xương sống người khác? Nếu không phải hiện tại có dị năng giả hệ trị liệu, nửa đời sau Vương Hạo chỉ có thể nằm trên giường. 】

【 Vương Hạo Thiên rốt cục vì cái miệng tiện của gã phải trả giá đại giới! 】

【 đây là Lục Việt trong truyền thuyết sao? Trưởng thành đẹp trai quá! 】

【 dám đánh Hạo Hạo của tụi tao, chờ Vương gia chất vấn đi! Một cái phế vật mà thôi, tập thể Lục gia bị ngu mới có thể vì hắn mà đối đầu cùng Vương gia! 】

【 tôi thấy người lầu trên mới ngu đó, muốn tôi vứt cho cậu vài cái video xem mấy anh của Lục Việt là làm như thế nào để em trai hết giận không? 】

...

"Loảng xoảng" mà một tiếng, chén nước đầu giường bị Vương Hạo vươn tay phất xuống.

Xương sống gãy không phải cái vết thương trí mệnh gì, trải qua trị liệu, thân thể Vương Hạo đã không còn đáng ngại, chính là hiện giờ vẫn không thể có động tác quá lớn, ánh mắt của gã gắt gao mà nhìn chằm chằm thiếu niên trong video, "Là mày! Tuyệt đối chính là mày!" Vương Hạo phẫn hận lại khẳng định mà nói, "Hắn là 7 số 7! Cái ánh mắt kia, sẽ không sai!"

Tại trong game bị 7 số 7 đánh chết lần đó, Vương Hạo không thấy rõ diện mạo 7 số 7, nhưng mà gã vẫn luôn nhớ rõ khi đối phương nhìn gã, cái loại ánh mắt đạm mạc lạnh như băng, lại mang theo vô tận sát ý, làm gã mỗi lần nhớ tới phía sau lưng đều sẽ xuất hiện từng trận hàn ý.

Tại trên bàn khi bị Lục Việt một cước đá xuống phía dưới đất, và bị một cước đá vào phía sau lưng, ánh mắt Lục Việt nhìn gã hoàn toàn giống khi 7 số 7 nhìn gã. Tuy rằng hắn thay đổi ăn mặc, thay đổi kiểu tóc, nhưng ánh mắt này, Vương Hạo khẳng định mình sẽ không nhận sai.

Lục Oánh Oánh bởi vì trị liệu cho Vương Hạo, dị năng tiêu hao có chút nhiều, bởi vì mệt nhọc đã về nghỉ ngơi, lúc này Vương Thi Vũ còn ở trong bệnh viện, nghe Vương Hạo nói như vậy, vội hỏi: "Cái gì 7 số 7?"

"Cừu nhân của tôi tại 《 Truy Lục Thế Giới 》 , ID là thuần con số 7 số 7." Mỗi lần đề cập đến 7 số 7, trong lòng Vương Hạo liền sẽ nhớ tới lần bị nhục nhã tại trên tay hắn, Vương Hạo chán ghét nghe đến cái ID này, cho nên chỉ hơi hơi nói đại khái với Vương Thi Vũ.

Vương Thi Vũ cũng đã nghe rõ, lập tức thần sắc như có điều suy nghĩ.

Tại loại ngày nghỉ lễ khá lớn này, nhân vật thực quyền trong Vương gia đều tương đối bận, đến tận lúc này vợ chồng Vương Quang Hách mới từ hiện trường hoạt động rời khỏi, đi đến bệnh viện.

Vương Hạo là đứa con độc đinh của hai vợ chồng nên luôn luôn được sủng, biết con trai bị khi dễ, nếu đổi những người khác làm thì Vương Quang Hách đã sớm gọi người tới sắn tay áo lên, nhưng vừa nghe là Lục gia đại phòng, nhất thời chần chờ.

Vương Quang Hách trấn an Vương Hạo: "Gần đây chúng ta đang lén làm một số việc, đang cần dời lực chú ý của đại phòng đi, lúc này chúng ta không nên đối đầu cùng người đại phòng. Con trai, con yên tâm, hôm nay Lục Việt làm gì với con thì ba ba rất nhanh sẽ để hắn nhận lại gấp trăm lần ngàn lần!"

Vương Hạo mới đầu nhìn thái độ của cha mình còn tưởng rằng ông sợ Lục gia đại phòng phải dàn xếp ổn thoả, bất quá sau khi nghe giải thích, tâm tình Vương Hạo khá hơn nhiều, "Ba yên tâm, con tạm thời chịu đựng."

"Con trai ngoan!" Vương Quang Hách vỗ vỗ bả vai Vương Hạo, vẻ mặt vui mừng.

Lục mẫu bọn họ cơ hồ là cùng lúc biết chuyện Lục Việt đánh Vương Hạo, thời điểm bọn họ trở lại Lục trạch thì Lục Việt đã ngủ, quá trình sự việc xảy ra như thế nào là biết đến từ  video trên tinh võng. Bọn họ cho rằng, Vương gia khẳng định sẽ cho người tới đòi giải quyết, không nghĩ tới đối phương vậy mà không tỏ vẻ gì, cái này có vẻ hết sức kỳ quái.

Bất quá nghĩ đến Lục Việt sắp khai giảng, cách thời gian Lục Khải cùng Lục Trạch xảy ra sự cố cũng càng ngày càng gần, Lục mẫu bọn họ biết mặt ngoài Vương gia an tĩnh nhưng kỳ thật sóng gió mãnh liệt, đối phương nhất định đang muốn làm gì đó, trong âm thầm cả nhà lại một lần nữa đề cao cảnh giác.

Hôm nay, Lục Việt ăn mặc chỉnh tề, đi theo người nhà lên xe, xe bay đi trên con đường mà Lục Việt cũng không quen thuộc, điểm đến là Tông gia.

Hôm nay cả nhà bọn họ là đi chúc tết Tông gia, bởi vì năm mới tương đối bận, có vài ngày Tông Thừa không tới Lục gia theo Lục Việt luyện quyền, hai người từ hôm trừ tịch đêm đó đã vài ngày chưa từng gặp mặt.

Tông Thừa đứng ngay tại cửa nhà chờ xe Lục gia tới, thời điểm Lục Việt xuống xe nhìn thấy Tông Thừa, thấy y ngoại trừ ánh mắt ôn nhu một chút, ngôn hành cử chỉ cùng ngày xưa không có gì khác, Lục Việt cũng biểu tình thản nhiên mà chào Tông Thừa, who sợ who, chỉ cần anh không nói tôi liền tuyệt đối sẽ không ngại.

Tông Thừa tựa hồ nhìn thấu tiểu tâm tư của Lục Việt, khẽ cười một tiếng trầm thấp không thể nghe thấy, hiện giờ Lục Việt không trốn y là đã tỏ vẻ chính là một cái bắt đầu rất tốt, Lục Việt bây giờ còn nhỏ, y có chính là thời gian cùng kiên nhẫn.

Tông mẫu cùng Tông phụ chiêu đãi Lục mẫu bọn họ, về phần Lục Việt, Tông mẫu đặc biệt có tâm cơ mà trực tiếp giao cho con trai nhà mình : "A Thừa nè, Việt Việt lần đầu tiên tới nhà chúng ta nên con dẫn cậu bé dạo chơi đi."

Tông Thừa biết nghe lời phải mà đáp: "Con biết."

Ánh mắt Lục Việt nhẹ nhàng nhìn bọn họ, đây tuyệt đối là mẹ con có rắp tâm khác mà!

Chỗ đầu tiên Tông Thừa mang Lục Việt đi dạo chính là phòng của y, bố trí trong phòng không ấm áp giống của Lục Việt, cách bố trí phòng của Tông Thừa cũng giống bề ngoài của y, nhìn thập phần lãnh ngạnh, phòng không lớn, tông màu trắng đen, đồ dùng đơn giản, làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.

Tầm mắt Lục Việt ở trong phòng lung lay một vòng, cuối cùng dừng ở hoa đăng nhìn rất quen mắt treo ở đầu giường, bên cạnh còn có hồng cẩm khóa tâm thạch lấp lánh, tại trong phòng trắng đen này rất dễ nhìn thấy.

Trong lòng Lục Việt hiện lên một tia cảm giác khác thường.

Tông Thừa chú ý tới tầm mắt của hắn, nhẹ giọng mở miệng: "À, chính là khối thạch kia là cậu tặng tôi."

Cảm giác kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Lục Việt nghe Tông Thừa nói, trong lòng ha hả một tiếng: Đừng cho là tôi không biết anh là cố ý nói như vậy, nhưng mà tôi đã không còn cảm thấy xấu hổ.

Tông Thừa còn đang muốn nhìn bộ dáng Lục Việt xấu hổ đỏ mặt, đêm đó khi Lục Việt tặng cho y khối thạch, bộ dáng hai tai hồng hồng vẫn luôn dừng thật sâu tại trong đầu y.

Nhìn trên mặt Lục Việt không thay đổi, Tông Thừa liền thất vọng mà hít một hơi, "Muốn nhìn cơ giáp chiến đấu không?"

Lục Việt nguyên bản không chút để ý lập tức ánh mắt sáng ngời, "Anh có hả?"

Lục Việt thích ngựa, ở thời đại này cơ giáp cũng giống như chiến mã trong sân, là trang bị đối chiến không thể thiếu, người hiếu chiến như hắn, tự nhiên cũng cực thích cơ giáp. Lục mẫu bọn họ cũng đều có cơ giáp thuộc về mình, Lục Việt cũng từng để người nhà lấy ra cho hắn xem, chỉ là bởi vì nguyên nhân dị năng hắn thấp, căn bản không có khả năng điều khiển. Dị năng giả giống hắn sau khi nhập học vào trường cao đẳng dị năng, cũng chỉ có thể lựa chọn nghề tương quan hậu cần, tỷ như thanh lý dơ bẩn trên cơ giáp khi dị năng giả chiến đấu bị lây dính lên, bảo dưỡng bảo dưỡng cơ giáp gì đó.

Thấy hai mắt Lục Việt sáng lên mà nhìn mình chằm chằm, cứ việc lực chú ý đối phương cũng không phải ở trên người y, bất quá trong lòng Tông Thừa vẫn như cũ không thể ngăn chặn dâng lên chút chút sung sướng, "Cơ giáp tại trong nhà kho, tôi mang cậu đi."

Cơ giáp Tông Thừa gần đây đang được cải tạo thăng cấp, Lục Việt đi theo Tông Thừa đến nhà kho, trong nhà kho có mấy kỹ sư cơ giáp đang leo lên trèo xuống trên cầu thang gắn trên người cơ giáp khổng lồ.

Cơ giáp Tông Thừa có ngoại hình là màu đen, hai bên cánh tay có dấu ấn màu đỏ đại biểu cho quân đoàn Tông gia, thoạt nhìn thập phần khốc huyễn.

Đối với điều khiển cơ giáp, yêu cầu thể năng cùng tinh thần lực phối hợp với nhau, đối với dị năng giả cần cấp bậc thấp nhất là B cấp, dưới B cấp trực tiếp bị loại trừ ra. Trước đó người nhà đem cơ giáp lấy ra cho Lục Việt nhìn, lúc ấy Lục Việt cảm thấy khả năng cả đời mình đều không thể điều khiển cơ giáp, cho nên cũng chỉ là đứng ở phía dưới cơ giáp nhìn nhìn, không có tiến trong cơ giáp để tránh bởi vì nguyên nhân dị năng mà thêm mất mát cho bản thân. Hiện giờ thì khác nha, hắn rất nhanh sẽ đột phá đến B cấp, khi đó là có tư cách điều khiển cơ giáp, vì thế khi Tông Thừa mời hắn tiến vào bên trong cảm thụ một chút, Lục Việt lập tức vui vẻ mà đi vào.

"Đây là đài khống chế." Tông Thừa để Lục Việt ngồi vào chỗ ngồi trung ương   trong, giới thiệu với hắn một ít công năng thao tác như thế nào, "Đây là dụng cụ kết nối thần kinh, đây là dụng cụ tiếp nhận cảm giác..."

Tông Thừa mỗi lần nói tới cái gì, Lục Việt liền vươn tay đi sờ sờ, giờ phút này hắn một chút cũng không giống cái người tướng quân mang binh sát phạt ngoan tuyệt kia, chỉ như là một cậu bé bởi vì nhìn thấy món đồ chơi mới mà hưng phấn không thôi.

Giới thiệu xong, Tông Thừa bỗng nhiên nhấc chân, trực tiếp ngồi xuống phía sau Lục Việt, ngực bụng gắt gao mà dán phía sau lưng Lục Việt.

Bởi vì động tác đột nhiên của y, lông Lục Việt đều muốn xù lên, lập tức muốn đứng dậy rời đi, sau đó bả vai bị Tông Thừa đè xuống.

"Muốn thể nghiệm cảm giác điều khiển cơ giáp không?" Tông Thừa hỏi.

Cái nam nhân giảo hoạt này!

Lục Việt rất muốn lập tức rời đi, nhưng hắn lúc này tựa như một người say mê cơ giáp, thể nghiệm cảm giác điều khiển cơ giáp là gì, cái này đối với hắn mà nói hấp dẫn thật sự quá lớn!

Vì thế chịu đựng phía sau lưng truyền đến cảm giác khác thường, Lục Việt khẽ cắn môi, đỏ mặt gật gật đầu.

Tông Thừa giương giương khóe miệng lên, nghiêm trang chững chạc mà đùa giỡn lưu manh, cằm cơ hồ đặt ở trên vai Lục Việt, ghé vào lỗ tai hắn nói từng chữ: "Tiến vào cơ giáp bước đầu tiên, chúng ta cần phải làm là làm  khởi động cơ giáp."

Nói xong, Tông Thừa tại đài khống chế ấn xuống một cái phím, cơ giáp nguyên bản an tĩnh không động bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm thấp  bên trong, thân máy hơi hơi rung động một cái.

Nhóm cơ giáp sư đang bận rộn bốn phía xung quanh cơ giáp liền lui ra hướng chung quanh.

Sau đó Tông Thừa lại dạy Lục Việt nên làm sao để liên kết các dụng cụ với thân thể của mình.

Bởi vì cơ giáp hiện tại đang thăng cấp cải tạo, nên cũng không thể đi lại, Tông Thừa có thể làm cũng chỉ là để cơ giáp lập lại vài cái động tác ngồi xổm, đứng dậy tại chỗ, nhưng cho dù là thao tác cơ bản nhất này, cũng làm cho Lục Việt thập phần hưng phấn, tầm nhìn không ngừng thay đổi cao thấp, bởi vì vị trí hiện tại của hắn thật giống như là hắn đang điều khiển cơ giáp vậy.

Sau khi kết thúc thao tác, Tông Thừa hỏi Lục Việt: "Chơi vui không?"

"Cảm giác không tệ." Lục Việt tự nhiên thập phần vui vẻ, hắn vừa vui vẻ liền không nhớ tới tư thế hiện tại của hắn cùng Tông Thừa là dạng gì, hắn vừa quay đầu, mặt trực tiếp đụng tới môi Tông Thừa.

Ôn nhuận nhuận, mềm mềm.

Đây là cảm giác đồng thời xuất hiện trong lòng hai người.

Tông Thừa không động, Lục Việt cũng rốt cục lấy lại tinh thần mình vừa rồi đụng tới là cái gì.

Hắn từ đứng lên từ chỗ ngồi, đang tính nói gì thì chợt nghe Tông Thừa chậm rì rì mà nói: "A... Cậu đùa giỡn lưu manh với tôi."

Một chiêu đảo khách thành chủ này Tông Thừa dùng đến thực sắc bén, Lục Việt nghe xong cũng rất muốn đánh người.

Ai đùa giỡn lưu manh với anh chứ! Biểu tình u oán kia của anh là có ý gì, không cần một bộ biểu tình lên án tôi khi dễ phụ nam đàng hoàng được không!

Lục Việt nghẹn tâm, dù sao cơ giáp cũng thể nghiệm qua, hắn bật lên xoay người đi ra ngoài.

Tông Thừa cởi bỏ dụng cụ liên kết trên người đuổi kịp, tư thái còn rất nhàn nhã.

Lục Việt nhịn không được quay đầu lại nhìn y một cái, vừa lúc đối mắt với ánh mắt sâu thẳm của Tông Thừa.

Mặt Lục Việt lại một lần nữa gây thất vọng mà đỏ lên, đối với việc này hắn hết sức tức giận, không là da mặt hắn mỏng, mà là khí tràng lưu manh quá cường đại, người bình thường đều không chịu nổi mà.

Hai người một trước một sau mà đi vào phòng khách, Lục mẫu liếc mắt một cái liền chú ý tới con trai út đi ở phía trước mặt nhìn qua rất hồng, bà nhìn thoáng qua Tông Thừa mặt mang ý cười phía sau, không ra tiếng.

Lục Trạch ngược lại là lớn giọng phát ra nghi vấn của mình: "Em trai, mặt em sao lại hồng như vậy, không thoải mái hả?"

Vì thế, trong phòng khách tất cả mọi người đưa ánh mắt rơi xuống trên người Lục Việt.

Lục Việt hận không thể trừng hai cái lỗ thủng tại trên người anh hai nhà mình.

Lục Trạch vẻ mặt vô tội, thằng út trừng mình làm gì, mình nói bậy gì à?

"Vừa mới dẫn hắn điều khiển cơ giáp, hắn chơi rất là vui." Tông Thừa nói.

Lục Trạch bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nói: "Em trai, chờ em đột phá đến B cấp, anh hai sẽ đưa cho em một cái cơ giáp."

"Cám ơn anh hai." Lục Việt buồn bực nói lời cảm ơn.

Kể từ khi Lục Việt phát hiện bí mật lớn trên người Tông Thừa, Lục Việt lại phát hiện một mặt Tông Thừa người này không đứng đắn, sâu sắc cảm giác người này thâm tàng bất lộ, không cẩn thận lại bị lên án đùa giỡn lưu manh ngược lại, về sau nguyên một ngày Lục Việt đều cách Tông Thừa rất xa.

Cái này đến phiên Tông Thừa nghẹn tâm.

Khi rời khỏi Tông gia, đã nửa ngày không cùng Tông Thừa nói chuyện, Lục Việt đang lên xe đột nhiên bị Tông Thừa kéo lại, cảm thấy cánh tay truyền đến nóng rực, Lục Việt giống như bị điện giật muốn lập tức bỏ ra.

Bất quá Tông Thừa càng nhanh một chút, trước khi Lục Việt động liền buông lỏng tay ra, hỏi Lục Việt: "Cậu thích màu sắc gì?"

Lục Việt kỳ thật cũng không có màu gì quá thích, bất quá nếu thật sự muốn chọn một màu thì như vậy chính là màu đen, bởi vì màu đen khi nhiễm phải máu sẽ nhìn không thấy, "Chắc là màu đen, làm sao vậy?"

Tông Thừa lắc đầu, "Chỉ là hỏi một chút."

Vì thế Lục Việt hồ nghi mà nhìn chăm chú y một cái, xoay người lên xe.

Trên đường trở về, Lục Việt đều đang ngẩn người. Hôm nay một màn hắn cùng Tông Thừa môi đụng nhau vẫn luôn loé sáng lại tại trong đầu hắn, hiện tại hắn còn cảm thấy nơi bị đụng tới truyền đến khác thường cảm mềm mềm kia.

Lục Việt liền có chút buồn bực, hắn xác định trước đó đối với Tông Thừa không có bất luận tâm tư gì, nhưng vì sao hôm nay khi đối mặt ánh mắt phóng điện của Tông Thừa thì hắn sẽ khống chế không được mà đỏ mặt, ánh mắt cũng luôn muốn dừng ở trên người y, liền giống như nhất cử nhất động của đối phương đều mang theo từ lực vậy.

Mình dễ siêu lòng vậy ư? Lục Việt bất khả tư nghị mà hỏi lại lòng mình, bằng không vì sao mới cách vài ngày mà thôi, hắn khi đối mặt Tông Thừa liền không cách nào làm bộ như không có việc gì.

Mới phát hiện mình vậy mà là người mới nhẹ nhàng như vậy liền dao động, Lục Việt thực buồn rầu.

Nếu Tông Thừa biết ý nghĩ của hắn, khẳng định sẽ nhịn không được cười hắn, đó là bởi vì trước đó hắn căn bản  còn không có bắt đầu siêu lòng á.

Tông Thừa mặt than từ nhỏ đã được người khen đến lớn, cùng rất nhiều người so sánh, y ngoại trừ dị năng cao  cùng gia thế tốt, lớn lên đẹp trai cũng là một đại ưu thế của y. Loại ưu thế này dùng để theo đuổi người khác, xác xuất thành công tự nhiên không thấp. Chớ nói chi là vì theo đuổi Lục Việt, Tông Thừa chính là tham khảo qua không ít tài liệu.

Theo đuổi một người, thật giống như giới động vật giới tìm phối ngẫu, cần đem mặt tốt nhất của mình biểu hiện ra ở trước mặt đối phương vì để hấp dẫn ánh mắt đối phương. Mà Tông Thừa hiện tại có thể trực quan biểu hiện ra ở trước mặt Lục Việt chính là khuôn mặt này. Ở cái thế giới nhan sắc chính là chính nghĩa, một người ngoại hình bình thường đối cười với mình, cùng một người lớn lên xinh đẹp cười với mình, người sau càng dễ dàng đạt được hảo cảm của bạn. Vì thế, Tông Thừa cố ý đối diện gương nghiên cứu qua bộ dáng khi mình cười rộ lên, cũng chụp nhiều bức ảnh không cùng góc độ gửi Tiết Phi, nhờ cậu ta giúp đỡ chọn coi góc nào nhìn tốt nhất.

Trời biết Tiết Phi đã quen nhìn lão đại nhà mình mặt hàng năm không đổi sắc, khi nhận được các loại ảnh chụp khuôn mặt tươi cười của lão đại nhà mình gửi tới, cả người đều kinh tủng, còn có góc độ tự chụp bất đồng, thì ra lão đại nhà mình kỳ thật là một  người cực kỳ tự luyến ư?

Chờ Tiết Phi chọn xong, Tông Thừa liền dựa theo hàng mẫu này mà luyện tập để đạt được hiệu quả tốt nhất.

Vì thế càng về sau Tông Thừa chỉ cần cười với Lục Việt, nụ cười kia luôn mang theo ái muội như có như không, cả người đều đang tản ra khí tức hormone nồng đậm.

Có câu nói là khác phái hút nhau, tại chỗ này, người xinh đẹp càng dễ dàng hấp dẫn người khác chú ý. Mà Lục Việt làm một người có tính hướng nam nam, nam nhân trưởng thành đẹp trai tự nhiên cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của hắn, mà Tông Thừa, chính là nam nhân đẹp trai kia.

Trừ phi ngay từ đầu Lục Việt đã có ác cảm với Tông Thừa, không thì Tông Thừa có lớn lên lại đẹp trai hơn nữa thì trong lòng của hắn đều chỉ có không vui. Nhưng mà hắn có hảo cảm với Tông Thừa, cho dù cái hảo cảm này hắn chỉ xem là anh em hữu nghị, nhưng thế giới này tồn tại rất nhiều người nguyên bản chính là bạn bè bình thường rồi biến thành tình lữ thậm chí vợ chồng, hết thảy đều là bởi vì một bên trong đó chủ động bước ra một bước thay đổi.

Ban đầu Lục Việt nghĩ là không có việc gì, Tông Thừa nếu theo ý hắn, vậy Lục Việt có thể xem y như anh em giống trước giờ, như vậy Lục Việt có thể nói là địch không động ta không động. Nhưng Tông Thừa một khi động thì cái này lại không giống cùng đánh giặc, đánh giặc Lục Việt đã là thân kinh bách chiến, tại trên tình yêu, hắn lúc này tương đương với một tờ giấy trắng, còn là manh chiếu mới.

Cho nên Tông Thừa một khi phát động thế công, Lục Việt liền chịu không nổi.

Bọn họ ăn cơm chiều tại Tông gia xong mới về, Lục Việt trực tiếp về phòng, tắm rửa sạch sẽ xong liền lên game.

Tâm tình buồn bực, vẫn là oánh vài người phát tiết một chút tương đối tốt. Vì thế Lục Việt vào game là trực tiếp đi chơi solo một hồi. Chờ khi đi ra, tâm tình quả nhiên vui sướng rất nhiều.

Cái này dẫn tới Lục Việt cũng có tâm tình nhìn đông nhìn tây.

Lục Việt vào diễn đàn, mở một cái bài post, tiêu đề gọi 【 hôm nay đánh chết 7777777 không? 】.

Lục Việt đi vào phản hồi hai chữ: 【 không có. 】

Trước đó liên minh chặn giết phát ra một cái bài post, rồi cài đặt chế độ không phải chủ tus thì không thể phản hồi, là chuyên môn dùng để thả hình ảnh bọn họ chặn giết hắn. Kết quả qua lâu như vậy, cái bài post kia không có một cái bình luận nào. Với lại có người vì trào phúng liên minh chặn giết, liền chia sẽ cái bài post mà Lục Việt vừa mới phản hồi phục kia, người chia sẽ bài viết kia cũng là fans Lục Việt.

Ban đầu cái bài chia sẽ này cũng thiết lập là chỉ có chủ tus mới được bình luận, sau đó Lục Việt thấy được, liền nhắn tin riêng với bạn fan kia lấy được quyền hạn bình luận, sau đó mỗi ngày đúng giờ lại trồi lên phản hồi bài post biến thành hắn, dưới ID  7777777, một chuỗi 【 không có 】xuất hiện tại khu bình luận, trào phúng trong tiêu chuẩn.

Đóng cái bài post này, Lục Việt lại xem những thứ khác, chú ý một chút chuyện lý thú có khả năng mới phát sinh, sau đó hắn tại bình luận của bài viết 【 Tử Thần chiến đội 】 kia thấy được vài cái bình luận kỳ quái ——

【 CP Thất Di không thể nghịch! 】

【 Di Thất ôm chặt tui! 】

【 Di? Chỉ có tui trèo Thất Thông thôi sao? 】

【6 Thông ở nơi nào! 】

【 tui đứng ở thuyền Thất all! 】

...

Lục Việt trong đầu nghi hoặc không thôi, hắn là có thể nhìn ra Thất đại biểu hắn, Di đại biểu Di Lạc Ấn Ký, Thất Di, Di Thất là cái gì vậy?

Sau đó hắn lại nhìn tiếp, liền nhìn thấy phía dưới có người phản hồi một cái link: 【 tiểu muội vừa làm xong, CP Di Thất, các huynh đệ tỷ muội nhanh đến nhanh đến, ba phút đồng hồ sau xóa! Tự thẩm thui ạ, chớ tag chân nhân vào! 】

Lục Việt theo link đi qua xem.

【 Di Thất 】【 nam thần bên gối: Làm vợ đẹp tức giận mang bụng chạy! 】

Nhìn đến cái tiêu đề này, Lục Việt hổ khu chấn động, có loại cảm giác không ổn. Hắn nhẫn nhẫn, tiếp tục nhìn xuống.

【 Di Lạc Ấn Ký mặt mày thâm trầm, giống như người đứng đầu thiên hạ bễ nghễ tôn quý, xoay người nhìn thiếu niên thanh tú phủ phục tại bên chân, ngón tay thon dài của y kiềm lấy hàm dưới thiếu niên, khiến cho hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng y gợi lên một tia cười lạnh, thanh âm trầm thấp mà bao hàm uy hiếp vang lên tại bên tai: "7 số 7, leo lên giường ta còn muốn chạy? Ngươi coi giường ta là địa phương nào? Là cái chợ ngươi muốn lên là lên, đi thì đi? Còn muốn chạy? Trừ phi ngươi sinh hài tử cho ta." 】

【 ha ha, sinh tử văn nha, hy vọng mọi người thích! 】

Lục Việt sắc mặt xanh mét, người khác có thích hay không hắn không biết, dù sao hắn là chánh chủ ID 7 số 7 này là thật thực sự không thích!

Tác giả có lời muốn nói:  weibo thượng nói qua, nơi này tái nói một chút, trước nhìn đến có tiểu thiên sứ hỏi ta có thể hay không ngày càng, cái này ta thật không có thể bảo chứng, sau đó hy vọng ta biệt hố , cái này ta nhất định có thể cam đoan, V liền sẽ đối cùng văn độc giả phụ trách, ta là tuyệt đối sẽ không hố , tuy rằng đổi mới khả năng chậm điểm, nhưng tổng là sẽ thuận lợi kết thúc .

Thuận tiện, ta cùng ngày càng tác giả nhóm không thể so, bất quá ta cảm thấy ta mỗi lần đoạn càng sau bồi thường vẫn có chút thành ý đi...

☆, chương thứ sáu mươi bốn

Nhưng mà cái gọi là sinh tử văn này còn không làm Lục Việt sinh khí nhất, hắn phát hiện trong cái bài post này còn có rất nhiều bài viết ở phía dưới cũng đề cập tới dấu hiệu CP gì đó, có bài viết hắn thành một đóa hoa nhu nhược, có bài viết hắn thành kẻ cầm roi điều giáo. Siêu cấp S thích điều giáo người khác, còn có bài nội dung giới hạn độ tuổi, không đủ mười sáu tuổi cũng không thể xem, Lục Việt đã qua mười sáu ngược lại là xem được, nhưng mà những văn án này đều là có hạn chế tuổi rồi nên Lục Việt muốn báo cáo đều không được.

Thời điểm Lục Việt đang xem mấy cái bài viết tào lao tá lả này, Thông Thông mới online tìm hắn cùng chơi, Di Lạc Ấn Ký cũng nhắn tin đến mà trễ hơn Thông Thông một bước.

Nhìn này hai ID quen thuộc này, Lục Việt trầm mặc một cái chớp mắt, nguyên nhân không do hắn mà tại trong những cái bài viết đó Lục Việt bị mạnh mẽ kéo tới xứng đôi nhiều nhất chính là hai vị này, gặp Thông Thông thì hắn chính là cái siêu cấp S, mà gặp Di Lạc Ấn Ký thì hắn chính là cái tên nhóc đáng thương siêu cấp nhu nhược.

Thật sự là sốt ruột!

Lục Việt hiện tại là thật không cách nào lấy ánh mắt bình thường nhìn đội hữu ngày xưa, cự tuyệt lời mời của hai người muốn chơi tổ đội ba người, Lục Việt vào game, tính toán đi chơi tổ đội năm người ngẫu nhiên một phen.

Tổ đội năm người ngẫu nhiên chính là khi trò chơi bắt đầu, người chơi không có tổ đội sẽ lựa chọn hình thức tổ đội năm người, đội hữu sẽ từ hệ thống ngẫu nhiên tổ hợp, cái đội hữu tổ hợp này có tốt có xấu, liền phải xem vận khí.

Trận này Lục Việt không có hiện ID, hắn theo đội hữu đi xuống địa phương tiếp đất, cờ đội trên tay một người tên là Người Đẹp Đa Lai, nhưng người phát ra mệnh lệnh lại là một người giống Lục Việt, người thứ hai trong đội ngũ không hiện ID.

"Chúng ta đi về hướng trấn nhỏ phía trên, nơi đó sẽ có Pickup•truck." Anh ta điều chỉnh phương hướng, lần thứ hai nhắc nhở mọi người, "Nhanh chóng đuổi kịp."

Bốn người Lục Việt liền đi theo.

Kết quả bọn họ tới trễ hơn so với những người khác một bước, vừa tới thì xe đã bị người ta đoạt đi rồi, nhìn mông xe tuyệt trần mà đi, cái người phát ra mệnh lệnh oán hận mà giơ ngón giữa.

Lục Việt đối với cái thủ thế này cảm không hay chút nào, đơn giản là tại thời điểm hắn tỉnh lại tại trò chơi này đã bị người ta giơ qua một lần. Nhíu mày nhìn thoáng qua người nọ, đối phương lớn lên mày rậm mắt to, trong mắt cất giấu cuồng vọng, vẻ mặt kiêu ngạo.

Mở màn màn chơi tương đối gấp gáp, không để bọn họ chậm trễ, tên ngón giữa kia chỉ vào Lục Việt, "Cậu theo tôi đi tới tòa nhà phía trước, ba người còn lại đi tòa nhà bên phải."

Người Đẹp Đa Lai bọn họ liền đi về hướng bên, Lục Việt đi theo tên ngón giữa chạy về phía trước mặt.

Khi hai người bọn họ chạy tới, có hai người chơi cũng đang chạy tới hướng mấy tòa nhà này, khoảng cách bốn người tới cửa nhà đều không khác nhau lắm, song phương vừa chạy vừa nhìn nhau một cái, sau đó hai bên cùng ra sức mà tiếp tục chạy.

Đối phương chạy tới nhanh hơn so với bọn hắn, hai người kia đi vào, một người đi vào nhặt vũ khí, một người quay lại thủ ở cửa.

Lục Việt cùng tên ngón giữa xông tới cửa, tông ngã tên giữ sau cửa, Lục Việt bước lên trước một bước, tại trước khi đối phương đứng lên thì đã một cước đem người lần nữa nằm trên mặt đất, thuận thế xoay người, tay phải bóp lấy cổ đối phương, ngón tay dùng sức vặn đứt xương cổ của đối phương.

【 ngài dùng nắm đấm đánh chết Thanh Dã, nhận được 8 tích phân, người hiệp trợ đánh chết Hung Nha. 】

Thông báo đánh chết của hệ thống mới vừa chấm dứt, thanh âm lên đạn lại truyền đến, thân thể Lục Việt lăn một vòng về phía trước, tránh thoát một phát bắn từ phía trước, khoảng cách không xa, Lục Việt trực tiếp quét chân qua, đối phương té trên mặt đất, súng lục trong tay văng ra ngoài.

Đối phương đứng lên muốn đi nhặt súng, Lục Việt đi phía trước một bước, kéo chặt chân đối phương lôi về phía sau, kéo người tới bên mình, sau đó tránh thoát một chân khác đối phương đá tới, nhào một cái về trước vươn tay nắm lấy cổ đối phương.

Không đợi hắn đánh chết người này, một phát súng bắn vào đầu đối phương, do không có mũ giáp nên trực tiếp bị một kích mất mạng.

Là tên ngón giữa nhặt cây súng vừa rồi của người nọ bị văng ra ngoài, giết chết người thứ hai.

Giải quyết địch nhân, Lục Việt từ dưới đứng lên, chuẩn bị đi sưu tập vật tư, lại không nghĩ tới mới bước ra một bước, đã bị cái tên Hung Nha ngón giữa kia chĩa súng vào đầu.

Lục Việt lập tức dừng lại không động, nhìn đối phương: "Có ý gì?"

Tên ngón giữa cười như không cười mà nhìn Lục Việt, "Thật là khéo mà, cư nhiên lại ở chỗ này gặp được mày, 7 số 7."

Lục Việt nhướng mày, vừa rồi khi hắn cùng tên ngón giữa đồng thời tông cửa hướng về người chơi thứ nhất kia, bởi vì lực đạo lớn, khẳng định đã tạo thành thương tổn nhất định đối với người kia, mặc dù là hắn đánh chết lấy được đầu người, nhưng tên ngón giữa ca cũng sẽ nhận được thông báo, chính là dưới tình huống như thế, đối phương biết ID của hắn.

Hơn nữa nhìn đối phương hiện giờ như này, rõ ràng không là chỉ biết đơn giản như vậy.

"Hiện tại một lần giết mày là có thể lấy 110,000 tinh tệ lận!" Tên ngón giữa hiển nhiên thực kích động, "May mắn tao mỗi ngày đều đi tiếp nhiệm vụ này, công phu không phụ lòng người, rốt cục để tao tìm thấy cơ hội." Gã cầm súng uy hiếp Lục Việt, "Hiện tại xoay người ngồi xổm xuống, nhảy điệu con ếch đi!"

Diễn đàn treo thưởng có rất nhiều người chơi tuyên bố treo giải yêu cầu thiên kì bách quái, Lục Việt đối với cái việc bị buộc nhảy như con ếch một chút đều không cảm thấy kỳ quái.

Tên ngón giữa hiển nhiên biết Lục Việt lợi hại, không dám để hắn đến gần quá, liền yêu cầu Lục Việt cách gã xa một chút, lấy mình làm trung tâm mà nhảy một vòng.

Ánh mắt Lục Việt lung lay một vòng ở trong phòng, thành thành thật thật mà đi tới bên cạnh.

Đối với việc có thể trêu cợt 7 số 7 nổi danh trong trò chơi, tên ngón giữa hết sức kích động, gã nhìn Lục Việt ngoan ngoãn đi tới hướng bên cạnh, mở ra công năng trò chơi, gã đã bắt đầu tưởng tượng tình cảnh khi gã đem video Lục Việt nhảy như con ếch rồi cuối cùng bị mình đánh chết phát lên trên diễn đàn, người chơi khác sùng bái mình như thế nào.

Nhưng làm gã không nghĩ tới chính là, 7 số 7 khi đi đến địa điểm mình chỉ định, thấy vừa muốn ngồi xổm xuống, lại không nghĩ đối phương chân dài nhún một cái, chạy hướng về phía cửa sổ bên cạnh.

Tên ngón giữa lập tức nổ súng, nhưng là một phát súng vẫn chưa bán trúng Lục Việt, ngược lại đem cửa sổ thủy tinh đánh nát, trực tiếp giúp Lục Việt khỏi phải tốn công phu dùng thân thể phá cửa sổ.

Tên ngón giữa vừa thấy, nóng nảy, một bên đuổi theo đi cũng không bắn tỉa mà bắt đầu cuồng quét. Bất quá tốc độ súng lục bắn không nhanh, khi bắn phá rất miễn cưỡng.

Chân Lục Việt bị bán trúng một phát súng, dưới dày đặc công kích phía sau, Lục Việt thành công nhảy ra cửa sổ, lắc mình chạy tới phía trái tòa nhà.

Đạn của tên ngón giữa không nhiều lắm, vì tiết kiệm đạn mà sau khi bắn mấy phát liền không bắn nữa.

Lục Việt nghe tiếng bước chân phía sau, biết tên ngón giữa đuổi theo, chân hắn vẫn luôn đổ máu, dấu vết tích rơi để lại trên mặt đất rõ ràng, Lục Việt cởi y phục của mình rồi xé nát, nhận được hai cuộn băng vải, hắn vừa chạy vừa quấn băng vải.

Bên trái cổng tòa nhà bên trái đang mở, hiển nhiên bên trong đã có người đi vào, Lục Việt đi vào, phát hiện đồ vật trong phòng khách đều bị sưu tập rồi, mà trên lầu có tiếng bước chân rất nhỏ.

Lúc này, Lục Việt quấn xong hai băng vải, chân không chảy máu nữa, chờ sau khi kết thúc thời gian hồi máu, miệng vết thương cũng đã tốt hơn.

Trên lầu không thể đi lên, Lục Việt xoay người đi vào gian phòng bên trái. Trong phòng bên trái còn có một cái cửa phòng, cửa đóng, bên trong là một cái phòng tắm rất nhỏ.

Lục Việt vào phòng tắm, bước lên dựa vào tường cùng bồn tắm tương đối lớn bên cạnh cửa, đứng kề sát tường, đem rèm tắm kéo tới che lại thân mình, ngừng hô hấp.

Tên ngón giữa truy đuổi vào tòa nhà này.

Gã đi theo vết máu truy lại đây, nhưng mà vết máu đến phòng khách là biến mất, tên ngón giữa thủ sẵn cò súng, thật cẩn thận mà bắt đầu điều tra tại lầu một.

Tên ngón giữa trước tiên tìm trong các phòng ở lầu một này, động tĩnh của gã không nhỏ, lúc này thanh âm trên lầu cũng không còn. Rất nhanh, tên ngón giữa đem tất cả phòng ở lầu một tìm xong, hướng về phía Lục Việt đi tới.

Rèm tắm triệt để che chắn thân hình Lục Việt, hắn cảm thấy tên ngón giữa vào phòng, đầu tiên là đứng ở cửa phòng tắm hướng trong nhìn thoáng qua, sau đó lui ra ngoài tiếp tục tìm trong phòng.

Lục Việt nhìn nhìn rèm tắm hư tổn ở trước người, chú ý tới móc nối là plastic. Lục Việt dùng sức một cái, đem cái móc nối duy nhất bẽ gãy, đem rèm tắm quấy lấy ở tại trên tay.

Tên ngón giữa ca trong phòng lục xoát một vòng, Lục Việt còn nghe được tiếng lật lật ván giường, không tìm được người liền muốn đi ra ngoài.

Lục Việt không động, khi tên ngón giữa sắp ra khỏi phòng mà đưa lưng về phía hắn, Lục Việt đem rèm tắm trong tay quăng ra ngoài, thật giống như lưới đánh cá được quăng ra, rèm tắm trực tiếp trùm lên đầu tên ngón giữa.

Lục Việt nhảy xuống, thừa dịp tên ngón giữa bối rối trong nháy mắt, bắt lấy tay cầm súng của gã hung hăng bẽ một cái, đối phương bị đau làm rớt súng lục trên tay, bị Lục Việt tiếp được, khi đối phương rốt cục thoát được rèm tắm, nòng súng đã dán trên trán đối phương, trong ánh mắt sợ hãi của đối phương bóp cò súng.

"Tiện nghi anh." Lục Việt đá một cước xác tên ngón giữa ca, nếu không phải thời gian cùng địa điểm không cho phép, hắn cũng không để ý để tên ngón giữa biểu diễn con ếch nhảy cho hắn xem đâu.

Giết tên ngón giữa, Lục Việt đứng ở bên tường không động, hắn nhìn nhìn rèm tắm trên mặt đất, muốn nhặt lên.

Tiếng bước chân rất nhỏ cẩn thận vang lên lần thứ hai, Lục Việt biết đây là người trên lầu đi xuống dưới.

Chờ tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lục Việt đem rèm tắm vứt ra ngoài, đồng thời mình cũng bước ra, lộ ra nửa người, nòng súng nhắm ngay người tới.

Rèm tắm vừa bị tung ra, tiếng súng dày đặc lập tức vang lên, phía đối diện tưởng là người tới, toàn bộ đều công kích dục liêm.

Thừa dịp điểm ấy, khi đối phương thay đổi nòng súng, Lục Việt đã bắn hai phát súng tinh chuẩn trúng đầu một người, trực tiếp đánh chết.

Trong tòa nhà này đối phương tổng cộng ba người, hiện giờ chỉ còn hai người.

Ổ đạn súng lục không nhiều lắm, Lục Việt sợ là không gắng nổi, hắn đánh chết một người sau đó lui về một chút, khi hai người kia tiếp tục tiếp cận hướng bên này, bỗng nhiên nhảy ra ngoài, trong nháy mắt nhảy ra, thân thể hắn thay đổi phương hướng, mặt hướng về hai người còn lại, tay vững vàng giơ súng, lại là hai viên đạn, lần thứ hai giải quyết một người.

Thân thể rơi xuống đất, đùi Lục Việt trúng một phát súng, hắn lăn một vòng trên mặt đất, lần thứ hai bóp cò súng.

Súng lục truyền đến tiếng trống rỗng, hết đạn.

Lục Việt phản ứng cực nhanh, hắn đem súng trong tay ném về phía người nọ, một phen đập trúng mũi đối phương, mắt người nọ không khống chế được mà chảy ra nước mắt, một giây mất tập trung.

Mà Lục Việt đã nhặt lên cái rèm tắm kia, trên tay lại trúng một phát súng, hắn đem rèm tắm quăng về hướng người nọ. Tấm rèm tắm này chất liệu nặng, một đầu bị Lục Việt nắm ở trong tay, khi được ném ra giống như một cái roi, nháy mắt triền quấn vào cổ người nọ.

Chân sau Lục Việt khụy trên mặt đất, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, tay nắm rèm nhấc lên, người nọ trực tiếp bị kéo nhào tới trên mặt đất.

Lục Việt đứng dậy chạy tới, đầu gối để tại trên lưng đối phương, rèm tắm quấn vòng trên cổ đối phương, Lục Việt giữ chặt hai đầu dùng sức đến khi đối phương hít thở không thông mà chết.

Giải quyết hết người trong tòa nhà nầy, Lục Việt đem mấy cái ba lô kéo tới bên tường, lấy một bộ quần áo cho rồi mặc vào, sau đó ngồi xổm ở nơi đó quấn băng mang hồi máu.

Lúc này, ba đội hữu Người Đẹp Đa Lai cũng lại đây. Ba người vẫn chưa tham dự hiệp sát với Lục Việt, cho nên nhìn thấy xác đội hữu cùng ba người khác bị Lục Việt giết chết, đều tưởng hai người bọn họ cùng sống mái với nhau giải quyết ba người đối phương, đội hữu bị đối phương giết, chỉ có Lục Việt sống sót.

Tác giả có lời muốn nói:  cho chính mình lập một mục tiêu: Ta ngày mai muốn ngày lục ngàn! Ngày không đến lục ngàn ta còn nhượng thất ca đứng chổng ngược ngày tường!

Editor có lời muốn nói: mai tui lại bắt đầu chuỗi ngày cống hiến bản thân cho tư bản rồi, hết năng suất ngày 2 chương như bây giờ =)) tốn 6 tiếng cho 7000 chữ đó ạ =)) tác giả đòi tăng lên 1 chương 6000 chữ thì em xin xỉu ngang ạ kkkk
Đúng kiểu đọc chùa thì thích truyện dài, mà mần ăn thật sự thì càng ngắn em càng thích ạ huhu
Klq, cơ mà mới vào lại căn nhà tuổi thơ trên wordpress chợt thấy cái slogan của mình cũng khá hay =)) xin nhắc lại slogan của nhà tui như sau:

Nhà này do ta xây! Hố này do ta đào! Ai đi ngang qua nhớ để lại gạch đá cho ta xây nhà lấp hố!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com