[HOÀN] Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Chương 186-189
Chương 186: Hận thù được sinh ra như thế nào?Những cuộc gặp gỡ trong đời thật kỳ diệu, như thể quỹ đạo đã được định sẵn, vẽ nên từng đường cong trong cuộc đời mỗi người.Từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc, liệu con đường có bằng phẳng hay gập ghềnh? Sẽ gặp ai trên hành trình ấy? Tất cả dường như đã được an bài.Kể từ khi Tống Khinh Thần nắm tay Lê Mạn, công khai tình cảm trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh, Diệp Tri Thu vẫn luôn chờ đợi một cơn bão tố ập đến.Điều khiến cô thất vọng chính là cha mình – Diệp Thế Khiêm và gia chủ nhà họ Tống – Tống Hiến Mân, đều im lặng đến đáng sợ.Ngay cả Lương Chi Lan – người từng được gọi là "Diệt Tuyệt Sư Thái" của nhà họ Tống – cũng hiếm khi im hơi lặng tiếng.Những vết thương trên tay vừa nhiều vừa xấu xí, khiến mỗi khi nhìn thấy Diệp Quân Dật, Diệp Tri Thu theo phản xạ chỉ muốn chạy trốn. Nếu không thể tránh được, cô chỉ đành tỏ ra ngoan ngoãn, lãnh đạm đến mức không còn ham muốn.Diệp Tri Thu lười che giấu cảm xúc của mình, căn nhà họ Diệp trầm lặng đến mức khiến cô cảm thấy bức bối và ngột ngạt.Hôm đó, khi không thể tìm thấy nơi nào để trút giận, cô lái chiếc Porsche phóng thẳng đến phòng gym của người tình.Nơi đó có một căn phòng nghỉ chỉ thuộc về cô và gã trai da trắng, bên trong trang bị đủ loại thiết bị.Cánh cửa phòng khép hờ, còn chưa đến nơi, cô đã nghe thấy những âm thanh rên rỉ đầy khoái cảm.Giọng đàn ông phóng túng, gầm lên bằng tiếng Anh: "Fuck you!" như một cách tăng thêm kích thích.Diệp Tri Thu dừng chân, khẽ nhếch môi cười lạnh, rút ra một điếu thuốc, lặng lẽ châm lửa.Trước đây cô từng cảm thấy giọng nói đó thật quyến rũ, hoang dại như một con ngựa bất kham, mang đến khoái cảm tột độ.Nhưng bây giờ? Ngựa hoang ư? Đến lừa hoang còn không xứng.Ngón tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải cô rút điện thoại ra, trượt màn hình, bước tới, chĩa ống kính vào cặp đôi đang quấn lấy nhau kia, sau đó ấn quay phim.Mãi đến khi gã trai da trắng kết thúc tiếng gầm cuối cùng, hắn mới giật mình nhận ra sự hiện diện của Diệp Tri Thu ở cửa.Điếu thuốc trong tay cô đã cháy hơn nửa, ánh mắt lạnh lùng không tiêu điểm."Ye?"Gã vội vơ lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người: "Lâu rồi em không tìm anh."Diệp Tri Thu khẽ cười khẩy, quét mắt từ trên xuống dưới: "Gặp được người giỏi hơn anh rồi. Anh? Kém xa."Sắc mặt gã đột ngột biến đổi, vừa định lên tiếng thì bất ngờ ăn trọn một cú đá vào bụng.Gót giày cao tám phân, mũi giày nhọn hoắt đâm thẳng vào đường nét cơ bụng.Diệp Tri Thu từng lăn lộn ở Mỹ, có khoảng thời gian sống như một cô nàng du côn, cộng thêm xuất thân từ gia đình có truyền thống quân đội, nên cô cũng có chút võ nghệ.Gã trai da trắng vừa khom người ôm lấy chỗ hiểm, cô đã bật nhảy, hai tay siết thành nắm đấm, giáng mạnh vào sau gáy hắn.Cú đánh cực mạnh khiến hắn choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, eo lại bị cô đá thêm mấy cú liên tiếp."Từ giờ trở đi, anh bị sa thải. OK? Đồ ngu."Người phụ nữ trên giường vội vã nhặt quần áo rồi chạy trốn, nhưng bị Diệp Tri Thu đá một cú từ phía sau."Hắn là trai bao tôi nuôi, tính phí theo giây. Cô ngủ với hắn? Xem như cô được lời. Tôi đá cô một cái, xí xóa."Căn phòng ngập tràn mùi vị ghê tởm, cô không muốn nán lại thêm giây nào mà lập tức rời đi.Chưa bao giờ bị ai đối xử như thế này, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành một kẻ thất bại đáng thương vì một người đàn ông tên Tống Khinh Thần.Khi một người rơi vào bế tắc, lý trí đột ngột giảm xuống, sinh ra cảm giác cả thế giới đều nợ mình.Diệp Tri Thu lái xe lao như điên suốt một ngày một đêm ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, suy đi nghĩ lại, cảm thấy mình bị Lê Mạn – kẻ có vẻ ngoài ngây thơ vô hại kia – lừa gạt.Người khác cô không động vào được, cũng không dám chọc vào. Nhưng so với họ, Lê Mạn dễ đối phó hơn nhiều, huống hồ, cô ta còn có gia đình.Khoảng thời gian đó, Diệp Tri Thu tỏ ra ngoan ngoãn đến lạ thường, suốt ngày ru rú ở nhà, trông như một kẻ thất hồn đầy u sầu.Gia đình lo lắng cô bị ảnh hưởng bởi gia pháp và chuyện với Tống Khinh Thần, nên đề nghị cô ra ngoài du lịch giải khuây.Cô đồng ý ngay lập tức: "Được thôi, đi thì đi."Đồng ý nhanh như vậy? Không gây chuyện đấy chứ?Bà Diệp bèn tìm đến Diệp Quân Dật, đích thân nhờ anh đưa Diệp Tri Thu theo trong chuyến công tác đến Tây Nam, kết thúc xong có thể vòng qua Tứ Xuyên – Tây Tạng.Diệp Quân Dật đồng ý, nhưng muốn mang theo Diệp Chu. Đứa bé tuy nhỏ nhưng lanh lợi, có thể giúp anh trông chừng Diệp Tri Thu khi anh bận rộn.Thế là, chuyến khảo sát Tây Nam lần đó có thêm hai người: Diệp Chu và Diệp Tri Thu.Chỉ là sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Quân Dật lập tức được tỉnh đón đi, còn Diệp Tri Thu thì lái xe cùng Diệp Chu bắt đầu hành trình rong ruổi.Xe lao vun vút trên đường, Diệp Chu nhìn sang người phụ nữ ở ghế lái: "Cô ơi, mình đi đâu thế?"Diệp Tri Thu cong môi cười: "Một nơi rất đẹp."Cậu bé chín tuổi không nói gì, chỉ lén liếc nhìn GPS trong xe.Điểm đến: An Thị.Diệp Chu "ồ" một tiếng, vừa chơi game trên điện thoại, vừa gửi tin nhắn cho Diệp Quân Dật: "Bố ơi, rõ ràng nói là đi chơi ở Quý Châu, vậy mà cô lại không giữ lời, cứ khăng khăng đòi đến An Thị. Giờ đang trên đường rồi."An Thị?Diệp Tri Thu đã nhờ người điều tra về Lê Mạn, thông tin duy nhất có được là cô đang dạy học tình nguyện ở An Thị....Bệnh viện Nhân dân An Thị, khoa sản.Bác sĩ là một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi nở nụ cười hiền hậu.Bà cầm một xấp kết quả xét nghiệm của Lê Mạn, đeo kính vào, lần lượt xem xét kỹ lưỡng."Không có duyên, đã tự trôi đi sạch sẽ rồi. Một thiên thần tràn đầy yêu thương ghé qua trong chốc lát, sợ mẹ phải chịu khổ nên rời đi. Không cần nạo thai."Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Lê Mạn."À?" Cô ngỡ ngàng, nước mắt không kìm được mà lặng lẽ lăn xuống."Khóc gì chứ?"Bác sĩ đưa khăn giấy: "Kiểm tra sức khỏe sinh sản của cô rất tốt. Còn cha đứa bé thì sao? Trước khi mang thai có uống thuốc hay tiếp xúc phóng xạ không? Cô là gái đi lấy chồng xa đúng không? Còn trẻ thế này, không có ai chỉ dẫn, không hiểu cũng là bình thường. Để tôi nói cho cô nghe..."Ngày hôm đó, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm của cô bất ngờ được xoa dịu nhờ gặp một vị bác sĩ ấm áp.Chu Dự xách theo một túi lớn, bên trong có thuốc bác sĩ kê, cũng có cả thực phẩm dinh dưỡng vừa mua tạm, thậm chí còn đẩy theo một chiếc xe lăn: "Tôi thuê đấy, ngồi lên đi.""Không cần đâu mà?""Mau lên, đừng lắm lời."Gần đến giờ ăn, hai người tìm một nhà hàng tốt nhất gần đó.Cô gái xinh đẹp ngồi trên xe lăn, dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng khí chất xuất chúng của cô vẫn vô cùng thu hút ánh nhìn.Ở một góc khuất, Diệp Tri Thu gọi đầy một bàn toàn món đặc sản địa phương cho Diệp Chu.Còn bản thân cô thì chẳng động đũa, chỉ lặng lẽ hút thuốc, ngả người vào ghế sofa, lạnh lùng quan sát mọi thứ xung quanh.Cô nhanh chóng nhìn thấy Lê Mạn trên chiếc xe lăn.Đôi mắt to tròn trong veo ấy, Diệp Tri Thu chỉ từng thấy trên gương mặt của Lê Mạn.Rõ ràng trong trẻo, tưởng chừng như có thể nhìn thấu ngay lập tức, thế nhưng lúc nào cũng phủ một tầng sương mờ, khiến người ta chẳng thể nhìn thấu...Chương 187: Mang thai là thanh kiếm hai lưỡiNhà hàng mang phong cách Trung Hoa hiện đại có những tấm bình phong vẽ tay khéo léo chia không gian thành những khu vực nửa kín nửa hở.Vị trí góc khuất của Diệp Tri Thu rất kín đáo, nhưng vẫn có thể nhìn rõ lối vào.Người phụ nữ lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt lạnh lẽo dõi theo Lê Mạn, người đang được Chu Dự đẩy vào một khu vực ngăn cách không xa.Chu Dự xách theo một chiếc túi nhựa trong suốt, bên trong có thuốc và cả thực phẩm bổ sung.Những hộp thuốc nhỏ không nhìn rõ, nhưng Diệp Tri Thu lại thấy rõ hộp sữa bầu to đùng—loại dùng để bổ máu cho phụ nữ mang thai.Cô ta đã có con với Tống Khinh Thần rồi sao?Đầu ngón tay Diệp Tri Thu run nhẹ, điếu thuốc trên tay cũng vì thế mà suýt rơi.Giận dữ? Thất vọng? Hối tiếc? Cảm xúc ấy không thể gọi tên.Cơn kích động luôn đáng sợ hơn cả ác quỷ.Nếu không có Diệp Chu ở đây, chỉ bằng một ngọn lửa phẫn nộ, cô có thể lao đến xé nát Lê Mạn đang ngồi trên xe lăn, rồi sau đó quay về chỗ ngồi, bình tĩnh lại và tự đi đầu thú.Nói rằng Diệp Tri Thu hận Lê Mạn ư? Không hẳn.Chẳng qua cô đang không cam tâm với chính mình mà thôi.Diệp Tri Thu lớn lên ở Mỹ, chưa từng để tâm đến chuyện hôn nhân sắp đặt, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Tống Khinh Thần.Hạng đàn ông nghiêm túc lúc nào cũng chỉ biết nói những lời khách sáo trên bàn tiệc như anh ta từng bị cô khinh miệt là "kẻ giả nhân giả nghĩa", "loại cáo già bụng dạ thâm sâu". Vậy mà đến khi cô rơi vào sức hút của "kẻ giả nhân giả nghĩa" ấy, cô lại chẳng thể nào thoát ra được.Cô chủ động thu bớt tính ngang ngạnh của mình, cố gắng lấy lòng Lương Chi Lan, tìm cách thân thiết với Tống Khinh Vũ để nhờ cô ấy làm cầu nối.Tống Khinh Vũ từng thẳng thắn nói với cô: "Chị Diệp à, chuyện không giúp được thì tôi không giúp bừa đâu, miễn cưỡng cũng chỉ phản tác dụng thôi. Tính cách anh trai tôi rất rõ ràng—sự nghiệp là sự nghiệp, tình cảm là tình cảm.Dùng sự nghiệp để kìm kẹp chuyện tình cảm của anh ấy? Nghe thì giống như một kiểu uy hiếp. Mà chị nghĩ xem, với tính cách đó, chị có thể uy hiếp được anh ấy sao?"Câu nói cuối cùng mà Tống Khinh Vũ không nỡ nói thẳng ra là: "Với gia thế hiện tại của chị, có thể uy hiếp được nhà họ Tống sao?"Giờ đây, rõ ràng không phải nhà họ Tống cần tìm cách liên hôn, mà là nhà họ Diệp đang ra sức thúc đẩy mối quan hệ này để mượn thế lực, cùng nhau củng cố địa vị.Vậy mà "kẻ giả nhân giả nghĩa" như Tống Khinh Thần lại rơi vào lưới tình của Lê Mạn.Diệp Tri Thu không yêu cũng chẳng hận Lê Mạn.Điều khiến cô phẫn nộ và không cam tâm chính là—mọi thứ mà cô có được nhờ gia thế và địa vị, lại thua kém một cô gái đến từ gia đình ly hôn, cha mẹ bình thường như Lê Mạn.Sự ưu việt về giai cấp vốn có khiến cô vô thức phủ nhận mọi điều tốt đẹp ở đối phương.Huống hồ, Lê Mạn vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng trên thương trường, cô ấy lại được Trì Vị bảo vệ chặt chẽ, đến mức ngay cả những dự án phim ảnh cũng không ai dám động vào.Còn trong cuộc sống, Lê Mạn xuất hiện như bóng ma, bên cạnh lúc nào cũng có người nghiêm ngặt bảo vệ—ở Hồng Kông thì có Lương Hạc Vân, còn ở Tây Nam thì có Tống Khinh Thần.Diệp Tri Thu từng nghĩ, có lẽ Lê Mạn chỉ là một kẻ giỏi lượn lờ bên cạnh đám đàn ông, một "tình nhân chung" mà thôi.Cô không tin Tống Khinh Thần—một người đàn ông địa vị cao và bạc tình như vậy—lại có thể ra tay bảo vệ một người con gái đến mức huy động cả những người xung quanh anh ta.Mãi đến khi anh công khai đưa cô ta ra mắt ở thủ đô.Lợi thế duy nhất mà Diệp Tri Thu có thể áp đảo Lê Mạn chỉ còn lại sự chênh lệch giai cấp và xuất thân gia đình.*"Dì Tiểu Lê?"Diệp Chu tinh mắt phát hiện ra chiếc xe lăn trước, rồi nhìn thấy Lê Mạn ngồi trên đó.Lê Mạn quay đầu, dịu dàng nở nụ cười với cậu bé: "Diệp Chu, sao cháu lại ở đây?"Khóe mắt cô thoáng nhìn về phía Diệp Tri Thu—ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười như có như không của cô ta."Cháu đi du lịch cùng gia đình." Diệp Chu bước tới gần hơn. "Dì sao lại ngồi xe lăn vậy?"Lê Mạn linh hoạt nâng hai chân lên: "Yên tâm, chân không bị gì đâu, chỉ là... hơi mệt một chút thôi.""Có thai rồi à? Kiểu này hơi nhõng nhẽo đấy." Diệp Tri Thu buông lời thờ ơ.Đôi mắt Lê Mạn khẽ chớp: "Có thai với ai cơ? Cô Diệp, cô nghĩ nhiều quá rồi.""Cũng đúng." Diệp Tri Thu nhếch môi cười lạnh, giọng điệu cao hơn: "Sinh viên đại học thì tốt nhất nên lo học hành cho tử tế, đừng dùng mấy chiêu 'mẹ nhờ con mà lên đời'. Mấy thủ đoạn này, nếu tính sai một nước, kết cục sẽ rất thê thảm."Lê Mạn chỉ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt bình thản đối diện với ánh mắt của Diệp Tri Thu: "Cô Diệp, cô thật sự rất quan tâm đến chuyện nhà người khác, cảm ơn nhé. Nhưng mà, cô đến Tây Nam thật sự chỉ để du lịch thôi sao?"Sắc mặt Diệp Tri Thu hơi biến đổi, khẽ hừ một tiếng: "Đến để xác nhận một chuyện."Chiếc Rolls-Royce màu đen lao vun vút trên con đường hướng đến An Thị.Tại buổi tiệc tiếp đón, Diệp Quân Dịch bất ngờ nhận được tin nhắn từ Diệp Chu: "Gặp dì Tiểu Lê rồi, cô rất dữ, hình như sắp cãi nhau."Chương 188: Cứ thế lướt qua nhauSự rời đi đột ngột của Diệp Quân Dật không thể qua mắt được Tống Khinh Thần, người cũng có mặt tại bữa tiệc.Anh khẽ nhếch môi, trong lúc nghỉ ngơi liền bước ra khỏi hội trường, vào một căn phòng trống không ai quấy rầy, bấm điện thoại gọi đi.Chuông điện thoại của Lê Mạn reo lên, tên người gọi: Gã đàn ông hoang dã.Trong đôi mắt trong veo thoáng qua nỗi tủi thân, nước mắt tràn mi.Cảm giác muốn thổ lộ nỗi đau mất đi đứa con suýt nữa trào ra, nhưng khi cô nhấc máy lại mạnh mẽ nuốt ngược xuống.Lê Mạn vốn là kiểu người "chỉ báo tin vui, không kể chuyện buồn". Đây là nét tính cách kiềm chế mà cha ruột cô, Từ Tấn Đông, đã nhồi nhét vào.Những khổ đau từ gia đình gốc, nếu nhìn thấu, cũng giống như một thanh kiếm hai lưỡi.Nỗi đau của cô không đến từ nghèo khó mà từ những tổn thương tình cảm.Bạo lực lạnh trong cuộc hôn nhân bất hạnh của cha mẹ, cộng thêm tính khí thất thường của người cha nghiện cờ bạc—lúc thì vui sướng tột đỉnh, lúc lại rơi xuống vực thẳm.Chính vì vậy, khi gặp Tống Khinh Thần—một người đàn ông có cảm xúc cực kỳ ổn định, gia giáo nền nếp—cô dễ dàng sa vào vòng xoáy tình cảm này.Thế nên, giọng cô vẫn bình thản, dịu dàng: "Anh gọi làm gì vậy?"Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu khiến khóe môi Tống Khinh Thần vô thức cong lên: "Nhớ em."Lê Mạn bật cười: "Anh bị bệnh à?""Hình như vốn từ mắng người của em quá nghèo nàn rồi đấy. Ngoài câu 'bị bệnh' ra, em còn biết nói gì khác không?" Anh trêu chọc."Còn biết gọi anh là... Tống... thần kinh." Nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xuất phát từ tận đáy lòng.Ở một góc khuất, Diệp Tri Thu khẽ cười khẩy, môi mấp máy hai chữ: "Ấu trĩ."Thật ra cô cũng tò mò tình yêu kiểu này sẽ như thế nào.Đối với cô, cảm giác "chinh phục" mang lại khoái cảm mạnh mẽ hơn tình yêu rất nhiều.Tống Khinh Thần đột nhiên đổi giọng: "Nói đến bệnh tật, lần trước viện trưởng Chu kiểm tra sức khỏe cho anh, trùng hợp gặp em.Anh cũng thắc mắc, người anh yêu không phải đang ở thị trấn sao? Nhưng viện trưởng khẳng định không nhầm. Khuôn mặt của em nổi bật đến mức cả tỉnh Quý Châu này chẳng tìm được người thứ hai."Việc mang thai rồi mất con một cách lặng lẽ này, Lê Mạn vốn định giấu kín không nói.Tống Khinh Thần rất bận, nói ra cũng chỉ khiến anh thêm áp lực mà thôi.Chỉ là, nếu ngay cả viện trưởng cũng biết rồi thì còn gì là bí mật nữa?Cô cũng nhận ra, ở Tây Nam—nơi có Tống Khinh Thần—có lẽ chẳng có chuyện gì của cô có thể giấu được."Không khỏe, em sẽ nhắn tin cho anh."Cúp máy, cô gửi tin nhắn: "Đứa bé đã mất ngoài ý muốn. Em không giấu anh bất cứ điều gì, vì chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, viện trưởng sẽ báo cáo tất cả cho anh, có khi còn chi tiết hơn cả những gì em biết."Tống Khinh Thần nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu.Anh lập tức gọi lại, nhưng cô dập máy ngay.Một tin nhắn khác được gửi đến: "Chu Dự đang ở bên em. Ăn trưa xong em sẽ về thị trấn. Anh cứ lo công việc đi, đừng lo cho em, cũng đừng quay về."Tống Khinh Thần tiếp tục gọi, lần này không bị từ chối, nhưng cũng không ai bắt máy.Dưới ánh sáng, đôi mắt anh hằn lên tia đỏ, như đang cố kiềm nén điều gì đó. Trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.Anh nhắn tin: "Lê Mạn, anh thật sự yêu em."Trong khoảng thời gian đó, ngay cả chính anh cũng không ngờ, những câu mà trước đây anh không thèm nói, giờ lại vô thức thốt ra hết lần này đến lần khác.Anh không còn tiết kiệm những lời bày tỏ tình cảm với cô gái nhỏ ấy.Câu "Anh yêu em" hay "Anh rất yêu em" cũng không khiến anh cảm thấy sến súa nữa.Có lẽ vì một nỗi lo lắng mơ hồ nào đó khiến hành vi của anh cũng khác thường.Dần dần, anh nhận ra, người ít nói câu "Em yêu anh" nhất chính là Lê Mạn.Số lần cô từng nói với anh? Bằng không.*
Bữa trưa trôi qua nhạt nhẽo, chẳng có mùi vị gì.Khi Lê Mạn và Chu Dự chuẩn bị rời đi, từ phía Diệp Tri Thu vang lên một câu: "Khoan đã. Nếu không muốn tôi nói lớn để cả nhà hàng đều nghe thấy, thì hãy ngồi xuống nghe cho hết."Lê Mạn ngồi trên xe lăn.Hai người phụ nữ đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau.Diệp Tri Thu lạnh lùng kiêu ngạo, Lê Mạn tao nhã bình tĩnh.Một sự đối diện không lời. "Cô còn muốn sinh con nữa à? Lê Mạn, tôi giúp cô kiểm tra xem đứa bé này có đáng để sinh không nhé? Nếu anh ta thực sự muốn bảo vệ cô, thì cứ để anh ta tự dọn sạch chướng ngại vật cho cô đi.Còn nếu không, thì tốt thôi. Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm—khi đàn ông hết hứng thú, cô sẽ chỉ còn là gánh nặng của anh ta. Đến mức khiến anh ta phiền đến cực điểm, chỉ muốn đá văng đi.Vậy thì, cô sinh đứa bé này để làm gì? Lỡ như một ngày nào đó anh ta bỏ rơi cô, chưa chắc cô đã giữ được đứa bé đâu. Ha..."Lê Mạn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Tri Thu thao thao bất tuyệt.Một người phụ nữ kiêu hãnh đến vậy, dù trong lời nói hay hành động cũng không đánh mất khí thế mạnh mẽ trên thương trường.Nhưng tình cảm không phải là chuyện làm ăn, không phải cứ sống chết tranh giành mới là thắng.Cái gọi là "kiểm tra tình yêu đích thực" bằng cách phá vỡ ranh giới đạo đức—ai cần điều đó chứ?Một sự giãy giụa không cam tâm, hủy hoại người khác mà không tự nhận ra, cuối cùng cũng sẽ tự phản bội chính mình.Đều là những con người đáng thương trên thế gian này mà thôi.Cuối cùng, sau khi nghe hết lời của Diệp Tri Thu, Lê Mạn đứng dậy khỏi xe lăn, chỉ nói một câu: "Diệp Tri Thu, tôi mong cô sẽ trở nên lương thiện."Chu Dự bước tới, vỗ nhẹ lên vai cô: "Cô gái, mình về nhà thôi.""Dì Tiểu Lê," Diệp Chu đi tới, đưa món đồ chơi hình "Nữ Đế" cho cô: "Tặng dì nè, mau khỏe lại, giống như Nữ Đế mà tỏa sáng."Sự ngây thơ vô tư luôn là điều ấm áp nhất.Dù không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Diệp Chu vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lùng đầy địch ý.Lê Mạn khẽ nắm tay cậu bé, nhẹ nhàng nói: "Cháu và cha cháu đều mang trong mình sự lương thiện thuần khiết, không bị thế tục vấy bẩn. Cảm ơn cháu, Diệp Chu."Lời vừa dứt, trước cửa nhà hàng, một người đàn ông cao lớn đứng đó, không rõ đã đến từ lúc nào.Diệp Quân Dật vừa mới tới, lần theo định vị Diệp Chu gửi mà tìm đến nhà hàng này.Anh đã nghe thấy lời của Lê Mạn.Thấy không có chuyện gì xảy ra, Lê Mạn và Diệp Tri Thu vẫn ăn mặc chỉnh tề, hiện trường cũng không có dấu hiệu ẩu đả, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.Chỉ mỉm cười gật đầu với Lê Mạn, rồi đi thẳng về phía Diệp Tri Thu, lướt qua chiếc xe lăn của Lê Mạn, chỉ như hai người xa lạ lướt qua nhau.Chương 189: Là người hay là quỷ?Anh vội vàng chạy đến, trong lòng lo lắng rằng Lê Mạn sẽ bị tổn thương nếu Diệp Tri Thu mất kiểm soát.Trước đây, anh đã dành nhiều năm trong quân đội và chiến trường, còn Diệp Tri Thu lại luôn ở nước ngoài. Môi trường trưởng thành khác nhau khiến tính cách hai người hoàn toàn khác biệt.Nói trắng ra, anh cũng không hiểu Diệp Tri Thu nhiều đến thế.Con người luôn có nhiều mặt. Diệp Tri Thu trước mặt gia đình và Diệp Tri Thu khi đối diện với Lê Mạn dường như là hai người hoàn toàn khác nhau."Không phải cô gái mà anh vẫn luôn nhớ thương sao? Sao lại không nói lời nào vậy?" Diệp Tri Thu bị sắc mặt lạnh lùng đáng sợ của người đàn ông làm cho chấn động, cười nhạt buông lời trêu chọc."Em đã điều tra Lê Mạn bao nhiêu rồi? Em cố tình tỏ ra ngoan ngoãn để mẹ cầu xin anh, mượn danh nghĩa du lịch, rốt cuộc em định làm gì?" Diệp Quân Dật đè nén cảm xúc, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn."Không làm gì cả! Anh, anh sẽ không nghĩ rằng em sẽ lao vào đánh nhau với cô ta giữa đường, làm một màn tranh đấu sống còn kiểu chợ búa đấy chứ?""Hành vi của em không chỉ đại diện cho bản thân mà còn liên quan đến cả nhà họ Diệp."Diệp Tri Thu nhấc túi lên, nhún vai bất cần: "Một người làm, một người chịu, đừng mang huyết thống ra ép buộc em. Nhà họ Diệp có thể coi như em không tồn tại. Ngày nào đó em có thành một cái xác lạnh, anh nhớ giúp em thủy táng, quăng xuống Đại Tây Dương cho cá ăn là được."Nói xong, Diệp Tri Thu xách túi rời đi. Khi lướt qua Diệp Chu, cô vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Đừng có suốt ngày gọi dì Tiểu Lê này nọ, mẹ ruột cháu sẽ đánh cháu đấy.""Không thể cứu vãn được nữa." Diệp Quân Dật nhìn theo bóng lưng Diệp Tri Thu, tay siết chặt thành nắm đấm.Diệp Tri Thu là một doanh nhân có quan hệ rộng trong cả giới sáng lẫn giới tối. Diệp Quân Dật nhất thời không thể đoán được giới hạn của cô ta rốt cuộc ở đâu.Nhưng có vẻ như Diệp Tri Thu đã bỏ quên một nhân vật quan trọng—ông ngoại của Tống Khinh Thần, Lương Thụ Kiệt.Những năm gần đây, ông cụ Lương sống ẩn dật, rất nhiều người muốn gặp nhưng không tìm thấy tung tích của ông.Truyền thuyết về ông trong giang hồ hầu như chỉ tồn tại trong ký ức của thế hệ trước, ngoài hai chữ "lợi hại" ra, không ai biết phải miêu tả thế nào.Giống như lần đầu tư này, ông cụ Lương chỉ đứng sau bức màn, hoàn toàn không lộ diện.Lúc ấy, Chu Dự đang liên hệ thuê xe, còn Lê Mạn ngồi trên xe lăn, ánh nắng buổi trưa phủ lên toàn thân cô, ấm áp dễ chịu.Đôi mắt to híp lại vì ánh nắng, trong ánh sáng mơ hồ, một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô.Lê Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên bước xuống từ ghế sau.Người này có khuôn mặt rất giống Lương Hạc Vân, nhưng khí chất lại vượt xa anh ta, toát lên vẻ cao quý và khí thế mạnh mẽ."Tôi là cha của Hạc Vân." Người đàn ông trung niên liếc nhìn Chu Dự đứng không xa, rõ ràng không có ý muốn nán lại lâu.Ông ta nhét một mẩu giấy vào tay Lê Mạn: "Hãy ghi nhớ dãy số này, sau đó đốt tờ giấy đi. Hy vọng Tiểu Lê sẽ không bao giờ phải dùng đến nó."Nói xong, ông ta lập tức lên xe rời đi.Chỉ để đưa một mẩu giấy? Cách làm này quá nguyên thủy rồi chăng?Nhưng chính vì nguyên thủy nên cũng là cách an toàn nhất. Mọi dữ liệu trên mạng đều để lại dấu vết, chỉ có những gì khắc sâu trong tâm trí mới là tuyệt đối bảo mật.Số điện thoại này là do ông cụ Lương bảo giao cho Lê Mạn, nhất quyết phải do cha của Hạc Vân trao tận tay cô, ngay cả Lương Hạc Vân cũng không được biết."Vừa nãy ai thế? Tôi thấy có một chiếc taxi dừng trước mặt cô." Chu Dự bước đến hỏi.Lê Mạn mỉm cười: "Một du khách hỏi đường, tưởng tôi là người bản địa."Đêm đó, khi Tống Khinh Thần quay về thị trấn đã gần nửa đêm.Lê Mạn nghe thấy tiếng cửa mở liền rời giường đi ra đón.Đây đã trở thành một thói quen. Mỗi khi Tống Khinh Thần đến An Thị, dù muộn thế nào, cô cũng sẽ ra chờ anh.Cô còn chuẩn bị hai loại canh—một loại giúp giải rượu, ấm dạ dày, một loại để bồi bổ sức khỏe.Nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy ngủ hoạt hình, dụi mắt đi tới, Tống Khinh Thần liền bước nhanh về phía trước, bế bổng cô lên."Giận anh à?" Nhìn cô nhíu mày vì mùi rượu, anh liền hôn lên đỉnh đầu cô."Nào dám giận Tống gia, em không cần đầu nữa à?" Lê Mạn vùi đầu vào ngực anh, bị chọc cười."Lỗi của anh, để Mạn Mạn chịu thiệt rồi. Từ mai, anh sẽ bỏ thuốc, bỏ rượu, chăm sóc cơ thể. Hôm nay anh còn đặc biệt đi kiểm tra chất lượng 'j', bác sĩ nói chiến lực hạng nhất, một phát là trúng.""Tống Khinh Thần, anh có...""Anh không có bệnh, nếu có thì là bệnh tương tư. Chỉ cần có chút thời gian rảnh là lại nghĩ đến Lê Mạn, nghĩ đến việc 'x' Lê Mạn.""Anh thả em xuống... anh... đồ khốn.""Cứ chửi đi, càng mạnh càng tốt."Đêm đó Tống Khinh Thần như một kẻ sùng đạo, cẩn thận nâng niu cảm xúc của Lê Mạn, trân trọng từng tấc da thịt cô.Mấy ngày sau, trong sân có một vị lão nhân tiên phong đạo cốt ghé thăm, tự xưng đến từ núi Nga Mi, để hoàn thành tâm nguyện cho một thiên thần chưa thể ở lại nhân gian.Lê Mạn hiểu ngay. Tống Khinh Thần có thể không đích thân tham gia, nhưng không có nghĩa là anh không để tâm hay không tiếc nuối.Ngày hôm đó, lão nhân tổ chức một nghi lễ ấm áp, đích thân trao cho Lê Mạn một viên xá lợi hình người hoàn mỹ, rồi chôn nó dưới gốc cây tỳ bà trong sân.Ngày tháng yên bình trôi qua, cho đến khi một cuộc điện thoại gọi đến.Hôm ấy, Tống Khinh Thần về nhà sớm.Chú Vương xách vào một chiếc xô, bên trong là những con cá đang bơi lội tung tăng.Lê Mạn tinh nghịch tiến lại xem, không ngờ bị cá quẫy đuôi làm nước bắn ướt áo, cô kêu lên một tiếng "A!"Tống Khinh Thần vừa uống trà vừa cười híp mắt: "Nhát gan thế. Con cá này khỏe nhỉ? Cá lúa đấy, đem nấu canh trong để bồi bổ cho cô ấy."Chú Vương đáp "Được" rồi bận rộn đi xử lý cá.Chuông điện thoại vang lên, Tống Khinh Thần liếc nhìn màn hình điện thoại của Lê Mạn, người gọi đến: Lê Tưởng."Huấn luyện quân sự lâu như vậy, chắc chịu không nổi, gọi tới than vãn đây?" Người đàn ông đưa điện thoại qua.Lê Mạn nhận lấy, vừa cười vừa trách: "Chị tưởng ngày nào em cũng bận liên lạc với Viên Lượng, quên mất cô chị ở nơi heo hút này rồi chứ.""Chị, chị tiện nói chuyện không?" Giọng Lê Tưởng có chút kỳ lạ.Lê Mạn khựng lại: "Không có người ngoài. Em gặp chuyện gì à?""Hình như em nhìn thấy ba... Từ Tấn Đông."Từ Tấn Đông? Không phải vẫn đang ở viện tâm thần sao?Lê Mạn hít sâu trấn tĩnh: "Có nhìn nhầm không?""Em cũng tưởng mình nhìn nhầm." Giọng Lê Tưởng trở nên gấp gáp: "Nhưng cái chân giả đó không thể sai được, còn cố tình để lộ ra. Hơn nữa, nụ cười đó... âm u kỳ lạ lắm. Chị, như ma quỷ vậy..."
Bữa trưa trôi qua nhạt nhẽo, chẳng có mùi vị gì.Khi Lê Mạn và Chu Dự chuẩn bị rời đi, từ phía Diệp Tri Thu vang lên một câu: "Khoan đã. Nếu không muốn tôi nói lớn để cả nhà hàng đều nghe thấy, thì hãy ngồi xuống nghe cho hết."Lê Mạn ngồi trên xe lăn.Hai người phụ nữ đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau.Diệp Tri Thu lạnh lùng kiêu ngạo, Lê Mạn tao nhã bình tĩnh.Một sự đối diện không lời. "Cô còn muốn sinh con nữa à? Lê Mạn, tôi giúp cô kiểm tra xem đứa bé này có đáng để sinh không nhé? Nếu anh ta thực sự muốn bảo vệ cô, thì cứ để anh ta tự dọn sạch chướng ngại vật cho cô đi.Còn nếu không, thì tốt thôi. Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm—khi đàn ông hết hứng thú, cô sẽ chỉ còn là gánh nặng của anh ta. Đến mức khiến anh ta phiền đến cực điểm, chỉ muốn đá văng đi.Vậy thì, cô sinh đứa bé này để làm gì? Lỡ như một ngày nào đó anh ta bỏ rơi cô, chưa chắc cô đã giữ được đứa bé đâu. Ha..."Lê Mạn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Tri Thu thao thao bất tuyệt.Một người phụ nữ kiêu hãnh đến vậy, dù trong lời nói hay hành động cũng không đánh mất khí thế mạnh mẽ trên thương trường.Nhưng tình cảm không phải là chuyện làm ăn, không phải cứ sống chết tranh giành mới là thắng.Cái gọi là "kiểm tra tình yêu đích thực" bằng cách phá vỡ ranh giới đạo đức—ai cần điều đó chứ?Một sự giãy giụa không cam tâm, hủy hoại người khác mà không tự nhận ra, cuối cùng cũng sẽ tự phản bội chính mình.Đều là những con người đáng thương trên thế gian này mà thôi.Cuối cùng, sau khi nghe hết lời của Diệp Tri Thu, Lê Mạn đứng dậy khỏi xe lăn, chỉ nói một câu: "Diệp Tri Thu, tôi mong cô sẽ trở nên lương thiện."Chu Dự bước tới, vỗ nhẹ lên vai cô: "Cô gái, mình về nhà thôi.""Dì Tiểu Lê," Diệp Chu đi tới, đưa món đồ chơi hình "Nữ Đế" cho cô: "Tặng dì nè, mau khỏe lại, giống như Nữ Đế mà tỏa sáng."Sự ngây thơ vô tư luôn là điều ấm áp nhất.Dù không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Diệp Chu vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lùng đầy địch ý.Lê Mạn khẽ nắm tay cậu bé, nhẹ nhàng nói: "Cháu và cha cháu đều mang trong mình sự lương thiện thuần khiết, không bị thế tục vấy bẩn. Cảm ơn cháu, Diệp Chu."Lời vừa dứt, trước cửa nhà hàng, một người đàn ông cao lớn đứng đó, không rõ đã đến từ lúc nào.Diệp Quân Dật vừa mới tới, lần theo định vị Diệp Chu gửi mà tìm đến nhà hàng này.Anh đã nghe thấy lời của Lê Mạn.Thấy không có chuyện gì xảy ra, Lê Mạn và Diệp Tri Thu vẫn ăn mặc chỉnh tề, hiện trường cũng không có dấu hiệu ẩu đả, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.Chỉ mỉm cười gật đầu với Lê Mạn, rồi đi thẳng về phía Diệp Tri Thu, lướt qua chiếc xe lăn của Lê Mạn, chỉ như hai người xa lạ lướt qua nhau.Chương 189: Là người hay là quỷ?Anh vội vàng chạy đến, trong lòng lo lắng rằng Lê Mạn sẽ bị tổn thương nếu Diệp Tri Thu mất kiểm soát.Trước đây, anh đã dành nhiều năm trong quân đội và chiến trường, còn Diệp Tri Thu lại luôn ở nước ngoài. Môi trường trưởng thành khác nhau khiến tính cách hai người hoàn toàn khác biệt.Nói trắng ra, anh cũng không hiểu Diệp Tri Thu nhiều đến thế.Con người luôn có nhiều mặt. Diệp Tri Thu trước mặt gia đình và Diệp Tri Thu khi đối diện với Lê Mạn dường như là hai người hoàn toàn khác nhau."Không phải cô gái mà anh vẫn luôn nhớ thương sao? Sao lại không nói lời nào vậy?" Diệp Tri Thu bị sắc mặt lạnh lùng đáng sợ của người đàn ông làm cho chấn động, cười nhạt buông lời trêu chọc."Em đã điều tra Lê Mạn bao nhiêu rồi? Em cố tình tỏ ra ngoan ngoãn để mẹ cầu xin anh, mượn danh nghĩa du lịch, rốt cuộc em định làm gì?" Diệp Quân Dật đè nén cảm xúc, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn."Không làm gì cả! Anh, anh sẽ không nghĩ rằng em sẽ lao vào đánh nhau với cô ta giữa đường, làm một màn tranh đấu sống còn kiểu chợ búa đấy chứ?""Hành vi của em không chỉ đại diện cho bản thân mà còn liên quan đến cả nhà họ Diệp."Diệp Tri Thu nhấc túi lên, nhún vai bất cần: "Một người làm, một người chịu, đừng mang huyết thống ra ép buộc em. Nhà họ Diệp có thể coi như em không tồn tại. Ngày nào đó em có thành một cái xác lạnh, anh nhớ giúp em thủy táng, quăng xuống Đại Tây Dương cho cá ăn là được."Nói xong, Diệp Tri Thu xách túi rời đi. Khi lướt qua Diệp Chu, cô vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Đừng có suốt ngày gọi dì Tiểu Lê này nọ, mẹ ruột cháu sẽ đánh cháu đấy.""Không thể cứu vãn được nữa." Diệp Quân Dật nhìn theo bóng lưng Diệp Tri Thu, tay siết chặt thành nắm đấm.Diệp Tri Thu là một doanh nhân có quan hệ rộng trong cả giới sáng lẫn giới tối. Diệp Quân Dật nhất thời không thể đoán được giới hạn của cô ta rốt cuộc ở đâu.Nhưng có vẻ như Diệp Tri Thu đã bỏ quên một nhân vật quan trọng—ông ngoại của Tống Khinh Thần, Lương Thụ Kiệt.Những năm gần đây, ông cụ Lương sống ẩn dật, rất nhiều người muốn gặp nhưng không tìm thấy tung tích của ông.Truyền thuyết về ông trong giang hồ hầu như chỉ tồn tại trong ký ức của thế hệ trước, ngoài hai chữ "lợi hại" ra, không ai biết phải miêu tả thế nào.Giống như lần đầu tư này, ông cụ Lương chỉ đứng sau bức màn, hoàn toàn không lộ diện.Lúc ấy, Chu Dự đang liên hệ thuê xe, còn Lê Mạn ngồi trên xe lăn, ánh nắng buổi trưa phủ lên toàn thân cô, ấm áp dễ chịu.Đôi mắt to híp lại vì ánh nắng, trong ánh sáng mơ hồ, một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô.Lê Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên bước xuống từ ghế sau.Người này có khuôn mặt rất giống Lương Hạc Vân, nhưng khí chất lại vượt xa anh ta, toát lên vẻ cao quý và khí thế mạnh mẽ."Tôi là cha của Hạc Vân." Người đàn ông trung niên liếc nhìn Chu Dự đứng không xa, rõ ràng không có ý muốn nán lại lâu.Ông ta nhét một mẩu giấy vào tay Lê Mạn: "Hãy ghi nhớ dãy số này, sau đó đốt tờ giấy đi. Hy vọng Tiểu Lê sẽ không bao giờ phải dùng đến nó."Nói xong, ông ta lập tức lên xe rời đi.Chỉ để đưa một mẩu giấy? Cách làm này quá nguyên thủy rồi chăng?Nhưng chính vì nguyên thủy nên cũng là cách an toàn nhất. Mọi dữ liệu trên mạng đều để lại dấu vết, chỉ có những gì khắc sâu trong tâm trí mới là tuyệt đối bảo mật.Số điện thoại này là do ông cụ Lương bảo giao cho Lê Mạn, nhất quyết phải do cha của Hạc Vân trao tận tay cô, ngay cả Lương Hạc Vân cũng không được biết."Vừa nãy ai thế? Tôi thấy có một chiếc taxi dừng trước mặt cô." Chu Dự bước đến hỏi.Lê Mạn mỉm cười: "Một du khách hỏi đường, tưởng tôi là người bản địa."Đêm đó, khi Tống Khinh Thần quay về thị trấn đã gần nửa đêm.Lê Mạn nghe thấy tiếng cửa mở liền rời giường đi ra đón.Đây đã trở thành một thói quen. Mỗi khi Tống Khinh Thần đến An Thị, dù muộn thế nào, cô cũng sẽ ra chờ anh.Cô còn chuẩn bị hai loại canh—một loại giúp giải rượu, ấm dạ dày, một loại để bồi bổ sức khỏe.Nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy ngủ hoạt hình, dụi mắt đi tới, Tống Khinh Thần liền bước nhanh về phía trước, bế bổng cô lên."Giận anh à?" Nhìn cô nhíu mày vì mùi rượu, anh liền hôn lên đỉnh đầu cô."Nào dám giận Tống gia, em không cần đầu nữa à?" Lê Mạn vùi đầu vào ngực anh, bị chọc cười."Lỗi của anh, để Mạn Mạn chịu thiệt rồi. Từ mai, anh sẽ bỏ thuốc, bỏ rượu, chăm sóc cơ thể. Hôm nay anh còn đặc biệt đi kiểm tra chất lượng 'j', bác sĩ nói chiến lực hạng nhất, một phát là trúng.""Tống Khinh Thần, anh có...""Anh không có bệnh, nếu có thì là bệnh tương tư. Chỉ cần có chút thời gian rảnh là lại nghĩ đến Lê Mạn, nghĩ đến việc 'x' Lê Mạn.""Anh thả em xuống... anh... đồ khốn.""Cứ chửi đi, càng mạnh càng tốt."Đêm đó Tống Khinh Thần như một kẻ sùng đạo, cẩn thận nâng niu cảm xúc của Lê Mạn, trân trọng từng tấc da thịt cô.Mấy ngày sau, trong sân có một vị lão nhân tiên phong đạo cốt ghé thăm, tự xưng đến từ núi Nga Mi, để hoàn thành tâm nguyện cho một thiên thần chưa thể ở lại nhân gian.Lê Mạn hiểu ngay. Tống Khinh Thần có thể không đích thân tham gia, nhưng không có nghĩa là anh không để tâm hay không tiếc nuối.Ngày hôm đó, lão nhân tổ chức một nghi lễ ấm áp, đích thân trao cho Lê Mạn một viên xá lợi hình người hoàn mỹ, rồi chôn nó dưới gốc cây tỳ bà trong sân.Ngày tháng yên bình trôi qua, cho đến khi một cuộc điện thoại gọi đến.Hôm ấy, Tống Khinh Thần về nhà sớm.Chú Vương xách vào một chiếc xô, bên trong là những con cá đang bơi lội tung tăng.Lê Mạn tinh nghịch tiến lại xem, không ngờ bị cá quẫy đuôi làm nước bắn ướt áo, cô kêu lên một tiếng "A!"Tống Khinh Thần vừa uống trà vừa cười híp mắt: "Nhát gan thế. Con cá này khỏe nhỉ? Cá lúa đấy, đem nấu canh trong để bồi bổ cho cô ấy."Chú Vương đáp "Được" rồi bận rộn đi xử lý cá.Chuông điện thoại vang lên, Tống Khinh Thần liếc nhìn màn hình điện thoại của Lê Mạn, người gọi đến: Lê Tưởng."Huấn luyện quân sự lâu như vậy, chắc chịu không nổi, gọi tới than vãn đây?" Người đàn ông đưa điện thoại qua.Lê Mạn nhận lấy, vừa cười vừa trách: "Chị tưởng ngày nào em cũng bận liên lạc với Viên Lượng, quên mất cô chị ở nơi heo hút này rồi chứ.""Chị, chị tiện nói chuyện không?" Giọng Lê Tưởng có chút kỳ lạ.Lê Mạn khựng lại: "Không có người ngoài. Em gặp chuyện gì à?""Hình như em nhìn thấy ba... Từ Tấn Đông."Từ Tấn Đông? Không phải vẫn đang ở viện tâm thần sao?Lê Mạn hít sâu trấn tĩnh: "Có nhìn nhầm không?""Em cũng tưởng mình nhìn nhầm." Giọng Lê Tưởng trở nên gấp gáp: "Nhưng cái chân giả đó không thể sai được, còn cố tình để lộ ra. Hơn nữa, nụ cười đó... âm u kỳ lạ lắm. Chị, như ma quỷ vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com