TruyenHHH.com

Hoan Trans Moonsun The Eight Project

Tháng hai, 2013.

Byulyi mở mắt. Trời đất trong mắt cô như muốn đảo điên, như thể cô vừa có một cơn đau đầu nặng do say rượu đêm hôm trước vậy. Cô nhìn quanh, cô đang ở trong căn hộ cũ của họ bảy năm trước. Cô đang đứng trước cửa phòng ngủ của hai người. Cơn gió từ cửa sổ khép hờ làm cuốn lịch tường nhẹ bay. Cô nhìn nó chằm chằm; cụm từ THÁNG HAI NĂM 2013 trừng mắt lại với cô. Thời điểm này, Yongsun đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học trong khi Byulyi là sinh viên năm ba cùng trường. Cả hai người thuê chung một căn hộ với hai người bạn nữa tại Seoul.

Đầu cô nhói đau. Cô nhìn sang đồng hồ đang chạy đều đặn, đã quá năm giờ chiều một chút. Cô nhăn nhó và xoa hai bên thái dương.

"À, đây là nó. Mình đang ở trong kí ức của mình rồi." Cuối cùng cô cũng hoàn toàn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Rồi cô liếc sang cánh cửa đóng chưa chặt dẫn đến phòng ngủ của họ. "Y-Yongsun. Chị ấy đang ở trong đó sao?"

Với đôi tay run rẩy, cô mở cửa. Byulyi nhớ Yongsun biết mấy, nhưng có thế nào cô cũng sẽ không thể đủ vững vàng trước cảnh tượng lúc này đang chào đón cô. Chị đang ở đó, Yongsun, vẹn nguyên, đang tắm mình dưới ánh nắng cam vàng tràn qua cửa sổ kính.

Byulyi muốn chạy trốn khỏi cơn sóng cảm xúc bao trùm lấy cô. Yongsun đã đi rồi, nhưng chị lại ở đây, nằm sấp cuối giường mà đọc cuốn sách yêu thích. Chị thật đẹp, đẹp đến dường như vô thực.

Yongsun quay đầu nhìn cô. Byulyi thở dốc. Byulyi biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cô lại quá sợ hãi rằng đây thực sự chỉ là một giấc mơ, một góc nhỏ trong kí ức của cô.

"Byul-ah, em đứng đấy làm gì thế? Đến đây." Yongsun gọi và Byulyi liên tục chớp mắt. Giọng chị vẫn như vậy, Byulyi nghĩ.

Chậm rãi, cô bước từng bước nhỏ về phía giường của họ. Cô ngồi bên cạnh Yongsun. "Y-Yong?"

Yongsun nhìn cô khó hiểu. "Gì? Sao nhìn em bơ phờ thế? Mặt em giống như vừa nhìn thấy ma vậy!"

Byulyi phải bật cười. Tính ra thì Yongsun cũng có thể được coi là ma rồi còn gì.

"Có chuyện gì mà cười vui vậy?" Yongsun gập sách lại và ngồi lên.

"Chỉ là, em rất vui khi được nhìn thấy chị thôi. Hạnh phúc lắm ấy." Byulyi kìm lại những giọt nước mắt đang đong đầy mắt cô lần nữa.

"Em vừa thấy chị vài phút trước mà? Chị vừa nhờ em đi lấy cho chị một cốc nước xong." Yongsun liếc Byulyi từ đầu đến chân. "Byul-ah, em lạ thật đấy."

Byulyi lại cười. "Chị vẫn như vậy, unnie ạ."

Yongsun liếc xéo cô. "Kì quái."

Byulyi mỉm cười. Cô nhớ những trận cãi vã của họ. "Em có thể ôm chị một cái không unnie?"

Yongsun trề môi nhưng vẫn kéo cô vào một cái ôm. Byulyi nắm chặt lấy Yongsun, như thể chị chính là nguồn sống của cô. Byulyi ước cô có thể ôm chị mãi mãi như vậy.

***

Hyejin đang theo dõi sóng não của Byulyi. Có RẤT NHIỀU thứ đang xảy ra và RẤT NHIỀU cảm xúc xuất hiện. Nó nghía qua cửa sổ hai chiều của phòng điều khiển và quan sát Byulyi trên giường, tay chân cô quắp lại và nước mắt trào ra khỏi khoé mắt cô.

"Vậy là cuối cùng chị cũng đã gặp lại Yongsun nhỉ." Hyejin thầm nói và mỉm cười. Nó cũng nhớ Yongsun-unnie của nó, và nỗi đau thắt lại trong lồng ngực nó. Nó thở dài, tự hỏi tại sao cuộc đời lại đối xử bất công với hai người chị của nó đến vậy.

Thế rồi nó nghe một tiếng gõ trên cửa phòng điều khiển của họ. Một đôi mắt nó đã quá quen thuộc ghé vào trong.

"Vào đây đi, Wheein-ah."

Wheein là người bạn thân nhất của nó từ cấp ba. Em vẫn hay ghé qua để gặp Hyejin mỗi khi ngày làm việc của em kết thúc sớm. Em hiện là một đối tác và cổ đông tại công ty luật sở hữu bởi gia đình Byulyi. Họ gặp Byulyi và Yongsun ở đại học và lập tức bắt được tần số của nhau. Em và nó cũng là những người thuê chung nơi ở với hai người kia.

Theo lời nó, cô gái tóc vàng ngắn im lặng bước vào. Đã tám giờ tối, một vài đồng nghiệp của Hyejin đã về nhà. Nó ở lại cùng với hai phụ tá nữa trong phòng điều khiển. "Hyejin-ah, tớ mang đồ ăn cho cậu nè." Em giơ chiếc túi nhựa trên tay lên.

"Cảm ơn cậu." Hyejin nhận lấy chiếc túi và đặt lên kệ cạnh cửa sổ.

Wheein há hốc mồm khi nhìn thấy Byulyi phía bên kia cửa kính. "Byulyi unnie có ổn không?"

Hyejin gật đầu. "Dựa vào hoạt động thần kinh của chị ấy, chị ấy đã gặp được Yongsun-unnie rồi."

Wheein bĩu môi. "Tội nghiệp hai chị, tại sao họ lại phải trải qua chuyện này chứ?"

"Tớ cũng có chung thắc mắc đó."

Cả hai thở dài và quan sát Byulyi cựa người và bật khóc trên giường.

***

Mặt trời đã lặn và ánh đèn vàng thắp sáng cả căn hộ của họ. Wheein và Hyejin thông báo rằng họ sẽ về nhà muộn vì một dự án trong trường. Byulyi và Yongsun quyết định tận hưởng căn hộ cho riêng mình vì hôm đó họ không có lớp. Cả hai ngồi trên sàn phòng khách có rải chăn và một đống gối. Một bài hát êm tai đang phát từ chiếc loa đặt trên bàn cà phê.

"Chị ước gì chúng ta sẽ luôn có những ngày để ườn ra thế này." Yongsun thở hắt ra, cuộn người trong chiếc chăn bông. "Ugh, chị mệt mỏi với chuyện học hành lắm rồi đấy!"

Byulyi cứ mãi ngắm nhìn Yongsun. Chị trông thật mềm yếu và mỏng manh và tất cả những gì Byulyi muốn làm là bảo vệ chị. "Yong, chị biết em trân trọng những giây phút này như thế nào, đúng không?"

Yongsun cười khẽ. "Ừ... Sao đột nhiên em lại sến sẩm thế?"

"Chỉ là em thấy vui thôi. Vui khi có chị ở bên trong khoảnh khắc này." Byulyi chạm vào tay Yongsun và thở dài trước sự ấm áp của nó. Ôi, cô đã nhớ hơi ấm của Yongsun biết mấy. "Em muốn ghi nhớ mọi thứ về chị. Em muốn lúc nào cũng có thể nhớ hơi ấm của chị có cảm giác thế nào. Em không muốn quên." Cô sờ lên mặt Yongsun.

"Byul-ah, em cũng đến là kì lạ. Không cần xúc động vậy đâu. Chẳng có ai chết cả."

Byulyi bật cười cay đắng. "Em ước gì thực sự sẽ không có ai chết."

Nghe thấy điều đó, Yongsun ngồi lên và nắm chặt hai tay của Byulyi. "Byul-ah, chị sẽ không bao giờ bỏ em, okay?"

Byulyi nhìn lên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Yongsun. "Những chuyện gì có thể xảy ra, làm sao chị biết được."

"Byul-ah," Yongsun thở dài. "Chị không biết em bị cái gì nhập vào nhưng chị hứa chị sẽ không rời xa em mà không nói tạm biệt."

Byulyi gật đầu và đầu hàng trước vòng tay ấm áp của Yongsun. Cô không nói gì cả, mặc dù cô biết chắc chắn Yongsun sẽ chết và sẽ rời xa cô chẳng có lấy một lời từ biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com