TruyenHHH.com

Hoan Tra Gung Coca

Bởi vì từ chối nụ hôn của Dư Chước, Lâm Sương cảm giác như đang bị cả Dư Chước lẫn Kinh Thời Mẫn cười nhạo vô tình.

Đào Bách Chi: "Tiên sinh không thích cười, anh ấy nhìn thấy đồ ăn ngon mới cười."

"Em không tin aaaa mọi người đều cười em!" - Cách di động cũng có thể cảm giác được Lâm Sương đang tủi hờn: "Em không cố ý thật mà, em muốn hôn Dư Chước, muốn ôm anh ấy, muốn ngủ với anh ấy..."

"... Sẽ, khụ" - Đào Bách Chi ho khan áp tiếng cười của mình xuống: "Khụ khụ, sẽ mà."

"Vì sao anh với Kinh Thời Mẫn ở bên nhau dễ dàng như thế, em với Dư Chước... Aaa sao lúc đấy em lại như thế! Đáng lẽ em phải hôn luôn!" - Lâm Sương nói như bắn pháo: "Đáng lẽ lúc đấy em phải chủ động hôn cho Kinh Thời Mẫn nhìn xem, em là người có Alpha rồi! Để anh ấy không được bắt nạt Dư Chước nữa!"

Tiên sinh bắt nạt Dư Chước lúc nào...

"Vậy thì em thuê phòng để chứng minh là em không sợ đi." - Đào Bách Chi và Kinh Thời Mẫn là kiểu làm trước yêu sau, không hề nghĩ đến trường hợp yêu trước làm sau của Dư Chước và Lâm Sương, cậu phải dùng tư duy bình thường của Alpha để suy ngẫm chuyện này, đến khi phản ứng lại thì Lâm Sương đã lập tức trả lời: "Đúng rồi! Em sẽ thuê khách sạn, nếu anh ấy không tới anh ấy mới là đồ nhát gan."

"... Đợi đã, này..." - Đào Bách Chi thầm nghĩ không kịp vãn hồi rồi. Lâm Sương cúp máy xong, nói là làm ngay.

"Dư Chước! Em đã đặt phòng khách sạn rồi, nếu anh không dám đến anh sẽ là cháu em!" - Một lời đã định, Lâm Sương ngồi trên giường, cậu chọn phòng tình nhân, chiếc giường to hình trái tim và ánh sáng ám muội từ đèn chùm khiến cả căn phòng ngập trong màu hồng phấn ngả vàng, nếu Dư Chước không đến, hắn là cháu trai của Lâm Sương.

Sau đó, Lâm Sương đợi nửa tiếng đồng hồ, không thấy Dư Chước nhắn lại nửa tin.

Cậu mở điện thoại ra, ồ, hóa ra cậu chưa gửi.

Gửi đi!

Gửi đi......

Trời ạ, sao ngón tay mình lại run thế này!

Gửi đi!

Gửi thật à?

Cậu hơi khẩn trương......

Trong giây phút suy nghĩ miên man, đến khi hoàn hồn, Lâm Sương đã gửi mất rồi.

......

A a a sao mình lại gửi!

Thu hồi!

Thu hồi...

Lỡ xóa mất rồi aaaa làm sao bây giờ!!!

Mấy giây sau Dư Chước trả lời: "Tốt nhất là em ở yên trong phòng, cấm chạy lung tung."

Dư Chước vậy mà! Uy hiếp cậu!

Đúng rồi! Cậu có thể chạy...

Nhưng mà, Lâm Sương mà chạy sẽ là cháu trai...

Trong lúc Lâm Sương đang sợ hãi, kinh ngạc, ngơ ngẩn, chờ mong, Dư Chước đã mở cửa phòng.

"Chào anh... Xin lỗi chắc anh nhìn nhầm rồi, tôi không phải Lâm Sương..." - Lâm Sương muốn chạy trốn, nhưng cậu trốn không thoát, Dư Chước phóng thích pheromone, Lâm Sương lập tức nhũn chân, ngã quỵ dưới đất vẫn còn bò cùng tay cùng chân muốn chạy. Dư Chước bị hành động của Lâm Sương làm cho tức cười, hắn vớt Lâm Sương từ phía sau, Lâm Sương lập tức biến thành con mèo xù lông cuộn tròn người đợi bị xử tội.

"Thích anh, vì sao muốn chạy?"

"Em có chạy đâu!" - Em chỉ bò...

"Vậy bây giờ anh làm gì cũng được chứ?"

"Nhưng... Được!"

"Anh còn chưa tỏ tình đâu, lát nữa làm xong anh không thừa nhận thì sao?"

"... Thì anh chính là thằng tồi! Đồ không chịu trách nhiệm! Đồ khốn nạn!" - Lúc này Lâm Sương mới lấy lại được lý trí, cậu tìm quanh giường mới thấy được điện thoại, mở mục ghi âm: "Tỏ tình đi, nhanh!"

"Anh thích em." - Dư Chước chưa nói xong, Lâm Sương đã đồng ý: "Được được được!"

Lâm Sương lưu file ghi âm xong ném điện thoại đi, vừa định nhào vào người Dư Chước lại lóc cóc nhặt điện thoại về: "Không được, em phải cho nó vào thư mục bí mật, còn phải tải nó lên mục lưu trữ, để anh muốn xóa cũng không xóa được!"

Dư Chước kiên nhẫn đợi Lâm Sương làm xong hết, khi Lâm Sương đặt điện thoại xuống hắn tóm ngay mắt cá chân cậu.

"Làm... Làm gì?" - Lâm Sương duỗi chân: "Em vẫn chưa tắm rửa!"

Dư Chước thẳng lưng đè Lâm Sương xuống dưới người mình: "Ngại?"

"...... Không có!" - Lâm Sương vẫn còn mạnh miệng, Dư Chước đỡ nửa người trên của Lâm Sương dậy, hôn hôn khóe môi cậu.

"Shh-" - Dư Chước không ngờ hôn khóe môi thôi cũng bị người ta cắn chảy máu, Lâm Sương kinh hoảng, tay chân luống cuống nói: "Xin lỗi..."

Nhưng cậu vừa đến gần, Dư Chước lại áp đảo cậu lần nữa: "Lát nữa dù em cắn đứt lưỡi anh anh cũng sẽ không dừng."

"..." - Lâm Sương nhìn mặt Dư Chước, vừa khẩn trương vừa chờ mong, cậu chu môi.

"Thả lỏng." - Dư Chước đè eo cậu, Lâm Sương ngược lại càng khẩn trương, Dư Chước lật người Lâm Sương lại, cắn một cái lên tuyến thể cậu.

Cuối cùng Lâm Sương cũng dần thả lỏng, đánh dấu tạm thời giúp cậu thấy yên tâm hơn. Tay Dư Chước bắt đầu vuốt ve tùy ý trên người cậu, chỉ trong chốc lát, cả người Lâm Sương đã mềm như bún, để mặc Dư Chước hành động.

Dư Chước in một dấu hôn trên hõm vai cậu.

"Anh Dư Chước..." - Chụt một tiếng, Dư Chước để lại một hình dâu tây lên da cậu. Tay Dư Chước vuốt ve trước ngực cậu, cậu cảm giác phía dưới của mình đã ướt rồi, cậu hơi rụt chân, dùng hết sức lực nói: "Vào... phòng tắm..."

"Phòng tắm chật chội khó làm, tạm thời làm đơn giản thôi đã." - Dư Chước từ chối, hắn vừa mới đánh dấu tạm thời thôi đấy, mới đó đã muốn rửa trôi đi à? Không bao giờ.

Tai Lâm Sương chín tục, đúng lúc quần áo cậu cũng bị Dư Chước xốc lên, tay Lâm Sương bấu chặt lấy tay Dư Chước để lại mấy vệt đỏ.

"Sợ không?" - Hình như có thứ gì đó ướt nóng đè lên huyệt khẩu, Lâm Sương rưng rưng, cắn răng lắc đầu.

"Ừm... Ngoan lắm." - Dư Chươc hôn mặt cậu, ngón tay dính dịch bôi trơn dò vào bên trong: "Bé ngoan."

Lâm Sương nhỏ giọng nói:

"Anh Dư Chước ơi, em yêu anh."

Dư Chước nghe được rồi:

"Anh biết, bé yêu Lâm Sương."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com