TruyenHHH.com

Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 2

Chị Phan và Lý Khoái đến ký túc xá đón và xách hành lý giúp cô. Trong lúc đi từ ký túc xá ra, cô gặp không ít người, cũng như thấy bọn họ thì thầm to nhỏ về mình.

Chị Phan nghe không hiểu nên liên tục hỏi cô.

"Không có gì."

"Làm sao có thể không có gì? Nhìn vẻ mặt bọn họ là biết, không thể nào không có gì được."

"Không sao mà."

"Trước đây, đã bao giờ em phải chịu uất ức như vậy đâu. Nghệ sĩ hay ngôi sao lớn đến mấy cũng sẽ không lên mặt với em. Còn bây giờ thì..."

"Hảo hán không sống mãi với quá khứ."

Chờ ra khỏi khu huấn luyện, liếc mắt là cô đã nhìn thấy một chiếc Limousine đậu ngay ở cổng.

Chẩm Khê cảm thấy rất phiền não.

Những chuyện mà đám thực tập sinh vừa nãy bàn tán to nhỏ không phải là những thứ chị Phan nghĩ.

Họ bàn tán vì nhận ra chị Phan và Lý Khoái chính6là hai người trong đoàn mà lúc trước được thầy Triệu đích thân dẫn đi tham quan khu vực của thực tập sinh.

Hiện giờ lại có một chiếc xe sang trọng đậu ở bên ngoài, những người đi ngang qua, không nhiều thì ít cũng sẽ liếc nhìn mấy cái.

"Xe này có phải là có hơi?" Chẩm Khê hỏi nhỏ một câu.

"Vậy phải hỏi công ty của các em. Lần này bọn chị đi lại bên đây, xe cộ đều là do công ty em bố trí. Thật là mất giá quá."

Mất giá?

Vẻ mặt Chẩm Khê hiện ra một dấu hỏi to đùng.

Cô cảm thấy, có phải là bản thân ở Hàn Quốc quá lâu rồi hay không, cho nên đã quên mất mấy thứ được gọi là mức độ "quy mô" của trong nước.

Sau khi qua cửa an ninh ở sân bay, rõ ràng là trông chị Phan đã thả lỏng hơn nhiều. Lý Khoái cũng quay trở lại với cương vị của bản thân, chỉ để lại chị Phan bay cùng với cô.

Khoang phổ thông.

Quen biết chị Phan bao năm qua, đây là lần đầu tiên Chẩm Khê thấy chị chủ động chịu ngồi khoang phổ thông với mình.

"Thực ra chị không cần phải vậy đâu."

"Chị đã hứa với bà ngoại em rồi thì cũng phải đưa em về tới nhà an toàn mới được."

"Tại sao chị lại nói cho bà ngoại em biết?"

"Còn không phải do em hoàn toàn không nghe lời khuyên gì cả."

Chẩm Khê quyết định không bận tâm về cái đề tài này nữa.

Mấy năm này, không biết là do chị Phan bị mất cân bằng nội tiết tố hay là bị mãn kinh sớm mà tính cách trở nên thích lo chuyện bao đồng với hay lải nhải như vậy. Bình thường, chỉ mấy chuyện lặt vặt thôi mà cũng phải gọi điện thoại càm ràm với cô cả ngày trời.

Máy bay cất cánh.

Thấy Chẩm Khê lấy bịt mắt ra định đi ngủ, chị Phan liền vội vàng mở miệng. "Gần đây có mấy việc chị vẫn giấu kín trong lòng, cho nên buổi tối cũng không thể nào ngủ ngon được. Cũng không biết có thể nói với ai." Chẩm Khê vẫn đeo bịt mắt lên, nói: "Em sẽ cố nghe."

Ánh sáng vừa bị che mất, Chẩm Khê liền cảm thấy buồn ngủ, đầu óc cũng mơ màng. Cũng vào lúc này, chị Phan bắt đầu mở miệng: "Thì cũng chính là chuyện của Tiểu Tụ đó, chị thực sự sốt ruột lắm."

"Ừm."

"Bây giờ báo chí đều không thèm đưa mấy tin tức chính thống mà chỉ chăm chăm viết mấy cái tin vớ vẩn không đâu. Ngay mấy ngày gần đây này, cũng không biết em đã nghe nói chưa, chứ dạo này toàn đồn ầm lên là cậu ta thích con trai đấy." "Xu hướng giới tính là tự do cá nhân."

"Nhưng em biết là cậu ta không phải mà. Cái tin đồn này đều là do hai anh em Vân Tang với Vân Ca tung ra. Em nói thử xem, bọn họ làm mấy chuyện này thì có ích lợi gì?"

"Không biết."

"Còn không phải là vì thèm thuồng cái vị trí chủ tịch của tiểu Tụ sao? Nói cái gì mà xu hướng giới tính của cậu ta có vấn đề, đời này là không thể nào lấy vợ sinh con, không thể kéo dài hương khói cho nhà họ Vân. Cả ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, bọn họ còn đi tuyên truyền mấy thứ này cho các cổ đông nghe. Em nói thử xem, bọn họ có lòng tốt gì chứ?"

"Hiện giờ đã là thế kỷ 21, vì sao xu hướng giới tính của cá nhân còn có thể trở thành vấn đề cho người ta châm chọc, công kích chứ? Cổ đông của Vân Thị cũng đâu quan tâm tới mấy thứ này, chỉ cần thấy tiền hoa hồng tăng lên mấy con số là họ đã vui rồi. Chị không cần quá lo lắng."

"Cái gì mà không để bụng?"

"Em xem tin tức có nói, mấy năm nay, thị trường kinh doanh của Vân Thị đã mở rộng thêm không ít. Mặc dù cần đầu tư nhiều thứ như vậy, nhưng Vân Thị vẫn duy trì được mức doanh thu rất tốt. Cổ đông thấy những thứ này phải vui mừng mới đúng.
Bọn họ cũng nên hiểu được rằng, Vân Thị có thể có được thành tích như bây giờ đều nhờ vào cái gì. Không thể nói, bởi vì Vân Tụ không thích phụ nữ nên bắt buộc phải giao cái ghế chủ tịch ra cho hai tên ngu ngốc có xu hướng giới tính bình thường được."

"Không ngờ em bận như vậy mà còn có thời gian rảnh rỗi để quan tâm tới Tiểu Tụ."

Đây là trọng điểm sao?

"Chẳng qua là lúc tin tức nhắc tới thì em cũng đang xem thôi. Cho nên, chị hoàn toàn không cần lo lắng, trừ khi cổ đông của Vân Thị không muốn kiếm tiền nữa."

"Nhưng Vân Thị là tập đoàn gia đình, Tiểu Tụ lại là độc định duy nhất trong chi của nhà cậu ta. Mà cuộc họp cổ đông của Vân Thị lại sắp diễn ra, chẳng may mấy lão cổ hủ kia..."

"Chỉ là tin đồn về xu hướng giới tính thôi mà, muốn làm rõ cũng rất dễ. Một công ty chuyên về truyền thông như chị thì phải hiểu nhất mới đúng. Chị hoàn toàn không cần phải lo lắng. Nếu mấy thứ này mà thật sự đe dọa tới vị trí hiện tại của anh ấy thì anh ấy đã không mặc kệ vậy đâu."

"Đương nhiên là chị biết làm rõ rất dễ. Tìm một cô bạn gái rồi cho xuất hiện trước công chúng, làm mấy trò ân ái, hoặc là kiểm người đăng ký cái giấy cũng được. Nhưng Tiểu Tụ chịu sao? Em xem đi, mấy năm nay, nếu cậu ta có tí tẹo suy nghĩ về nó thôi, cũng đã không bị bên ngoài đồn thành đồng tính rồi."

"Mà chị nói chứ hai đứa cũng thật là, những người bên ngoài như bọn chị nhìn mà cũng thấy mệt thay. Em cũng đã qua sinh nhật hai mươi tuổi rồi, đủ tuổi kết hôn... Chẩm Khê, em có đang nghe không đấy?"

"Chẩm Khê?"

Chị Phan quay đầu sang nhìn, thấy Chẩm Khê đã ngả hẳn người sang một bên, hơi thở đều đều.

"Mỗi lần nói tới chỗ quan trọng thì đều ngủ mất, cũng không biết có phải là cố ý không nữa."

***

Lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô cũng đã là buổi tối.

Ban đầu thì Chẩm Khê định chuyển chuyến bay về thắng thành phố Y luôn, như vậy thì mấy giờ sau là cô đã có thể ngủ yên bình ở trong nhà.

Nhưng chị Phan lại không đồng ý.

"Đói bụng lại còn cố bay tiếp nữa là sao? Bây giờ em cũng đâu còn là nghệ sĩ mà chuyện gì đều phải tranh thủ từng giây từng phút để giải quyết luôn cả trên máy bay. Lần này em về là để nghỉ ngơi, khiến mình phải mệt mỏi như vậy làm gì?"

Chị Phan lấy hành lý cho cô, một tay kéo cô, một tay kéo theo đồng hành lý.

"Ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai về cũng được."

Chị Phan nói đã đặt sẵn khách sạn cho cô. Trong lúc chờ xe thì Lý Khoái cũng tới, nói là đi ăn cơm chung với cả hai luôn.

"Không cần, không..."

Chẩm Khê còn chưa nói xong, chị Phan đã nhét đồng hành lý của cô vào trong tay Lý Khoái.

"Cần chứ, bây giờ em còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Còn Tiểu Khoái của chúng ta chính là quán quân Tán thủ(*), để cậu ta đi theo chị cũng thấy yên tâm hơn."

(*) Tán thủ (tiếng Trung, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra ba dạng:

Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thể thể thao;

Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đoàn thể dân sự;

Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thể dành cho quân đội. Tại Việt Nam hiện đang lưu hành hai dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.

"Anh ấy không phải trợ lý kiêm vệ sĩ riêng của Vân Tụ sao? Bây giờ chị đã VIP vậy rồi cơ à, ngay cả trợ lý của ông chủ chị cũng có thể sai bảo được?"

"Còn rạch ròi cái gì mà của chị của em chứ, Tiểu Khoái cũng là tự nguyện mà."

Nhìn chiếc xe đỗ lại trước mặt, Chẩm Khê không khỏi hỏi tiếp:

"Chị lạm dụng xe công vậy, không sợ bị bên nhân sự báo cáo lên trên à?"

Chị Phan đẩy cô vào trong chiếc xe với tên hãng bắt đầu bằng chữ M, miệng thì nói:

"Phân chia rạch ròi thế làm gì? Vân Tụ mua nhiều xe vậy cũng lại được hết đâu."

"Nhờ phúc chị cả, lúc trước còn là nghệ sĩ mà em cũng chưa được ngồi xe nào xịn như thế này." Chẩm Khê cảm thán.

"Em thích à?" Chị Phan hỏi cô, "Xe này trừ đắt ra cũng còn có mấy tác dụng nữa đó, nếu em thích thì..."

"Bây giờ em đang theo team low carbon." (Giảm khí thải nhà kính, tức không sử dụng xe tốn xăng.)

Chẩm Khê thành công cắt đứt câu chuyện khiến chị Phan không thể nói thêm được điều gì nữa. Đã gần ba năm thẩm Khế không đến thành phố E rồi. Trước đây khi về nước cần chuyển chuyến bay, cô cũng chỉ dừng lại ở sân bay một thời gian ngắn mà thôi. Đây là lần đầu tiên sau ba năm, cô bước vào trong thành phố này.

Thực sự, nơi đây đã thay đổi rất nhiều.

Rất nhiều nơi mà trước đây, cô thường phải tới đều đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Lúc xe chạy ngang qua một tòa nhà được thiết kế vô cùng tinh tế, mang đậm phong cách nghệ thuật hậu hiện đại thì chị Phan bỗng nói với cô: "Đây là D&D."

Với một tòa nhà với quy mô như vậy, thừa đủ đẳng cấp để làm trụ sở chính của Vân Thị, vậy mà nó cũng chỉ là một công ty con của Vân Thị?

Chẩm Khê thật sự bị giật mình. Xem ra, mấy năm nay có tin đồn rằng Vân Tụ đã mở rộng bản đồ kinh doanh của Vân Thị gần gấp đôi đúng là không phải nói khoác.

Cho nên, cô cũng không thể hiểu nổi, chị Phan còn lo lắng cái gì nữa. Chỉ với tòa nhà của D&D đó thôi, cho dù Vân Ca với Vân Tưởng có nỗ lực phấn đấu cả một đời cũng không thể nào có khả năng làm được.

"Cơ nghiệp của D&D là do em tạo ra đấy." Chị Phan nói một câu như vậy.

"Không dám, không dám. Đây là kết quả cố gắng của tất cả bọn chị, không có liên quan gì mấy với em."

"Thế nào lại không liên quan mấy, công ty này còn lấy tên em để đăng ký kinh doanh..."

Chẩm Khê mỉm cười lịch sự, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe. Chị Phan cũng không nói gì thêm nữa.

Lúc đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, Chẩm Khê có hơi bất ngờ khi thấy một người quen. Một cô gái mặc váy liền thân bó sát khoét sâu xuống ngực, tóc uốn xoăn sóng nhuộm màu nâu, tay trái xách một chiếc túi hàng hiệu, tay phải khoác tay một người đàn ông bụng phệ...

"Chẩm Hàm?"

Lúc thốt ra cái tên này, chính bản thân cô cũng rất kinh ngạc. Người trước mặt này là Chẩm Hàm?

"Chẩm Khê?"

Chẩm Hàm nói nhỏ vào tai người đàn ông kia mấy câu, sau đó bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót có gót nhọn đỏ chót, lắc mông đi về phía Chẩm Khê.

"Đã lâu không gặp."

"Đúng là đã lâu không gặp."

Hơn ba năm, thì phải?

"Chị thật đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn trông quê mùa y như trước."

Chẩm Khê mỉm cười, cũng đáp lại rất chân thành: "Mày thì thay đổi rất nhiều, trong phong trần hệt như mấy cô nàng trong cửa hàng uốn tóc, mát xa chân."

Chẩm Hàm không tỏ vẻ gì cả, chỉ nắm chặt túi xách trong tay hơn, rồi cười nói:

"Chị mù nên tôi cũng không trách chị làm gì. Dù sao thì bây giờ chị cũng đâu phải ngôi sao. Nghe nói chị đi Hàn học? Nhìn cái dáng vẻ bủn xỉn, quê mùa của chị, xem ra cũng chẳng học được cái gì. Ngành phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn phát triển như vậy, sao không tiện thể sửa lại cái mặt của chị đi?"

"Túi này đắt thật nha. Hàng thật?" Chẩm Khê hỏi nó.

"Đương nhiên, đặt từ tận bên Ý về đó. Túi này được làm thủ công bằng da cá sấu 100%, bên trên còn khắc tên tôi nữa, trên thế giới này chỉ có một chiếc duy nhất thôi."

"Nghe nói mẹ mày suốt ngày phải nhặt cơm thừa canh cặn của người ta để sống qua ngày. Mày chỉ cần lấy ra một cái sợi chỉ khâu trên chiếc túi đó thôi, cũng đủ bà ta sống rất lâu rồi."

"Chị nghĩ là bản thân sống ngon lành lắm hả? Tay chị..."

"Chẩm Khê."

Checkin xong xuôi, chị Phan liền tới gọi cô.

"Chẩm... Chẩm Hàm?"

Phản ứng của chị Phan giống hệt với của cô lúc mới nhìn thấy Chẩm Hàm.

"Ôi, chị không phải ngôi sao mà chị ta vẫn còn theo cơ à? Đi theo chị làm gì? Làm bảo mẫu?"

Chẩm Hàm nhìn chị Phan, "Một tháng Chẩm Khê trả cho chị bao nhiêu tiền, bây giờ chị theo chị ta thì có tương lai gì chứ? Có muốn đi theo tôi không? Mỗi ngày bay đi bay lại khắp các nơi nổi tiếng trên thế giới, ăn ngon mặc đẹp, muốn gì cũng có."

Chị Phan lấy danh thiếp của mình ra đưa cho nó, nói thêm một câu với vẻ mặt khá là căm ghét: "Xin được giúp đỡ nhiều hơn."

"Phan Việt, Giám đốc bộ phận phát triển Vân Thị." Chẩm Hàm mỉa mai, "Lúc tôi rời khỏi Vân Thị, chị mới chỉ là một người quản lý nhỏ bé, mới hơn ba năm mà đã leo được nhanh vậy?"

"Nào bằng được cô. Lúc rời khỏi Vân Thị còn là một thiếu nữ bỏ học, vậy mà bây giờ lại y hệt một thiếu phụ sa ngã. Sao rồi, mấy năm nay sống có được như ý không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com