TruyenHHH.com

Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 2

Cũng may, cô đã có kinh nghiệm sâu sắc để đối phó với chuyện như vậy.

Dù sao thì những chuyện có thể giải quyết bằng cố gắng và tiền tài đều không thể coi là vấn đề được. Từ giờ tới lúc khai giảng, cô có đủ thời gian để luyện tập.

Bởi vì một câu cổ vũ, cô và cô bé người Hàn tên Jeong Jin Si đã thành lập quan hệ hữu nghị mơ hồ. Ngay cả Chẩm Khê cũng cảm thấy kỳ quái, giữa cô và cô bé đó không chỉ có vấn đề bất đồng về quốc tịch và ngôn ngữ, ngay cả tuổi tác cũng là một vấn đề rất khó để vượt qua.

Cách biệt ba tuổi có thể không phải là nhiều. Nhưng, đó là một cô bé mới vừa học xong năm đầu tiên của trung học, còn cô đã là người sắp vào đại học. Hai người bọn cô bình thường có thể dựa vào app phiên dịch để trao lưu câu được câu không cũng đã là một kỳ tích rồi. Nhưng đáng quý là cả hai có thể nói với nhau về một vài sự việc hay quan điểm mà hai bên cùng tán đồng.

Có thể nói là tư tưởng cực kỳ hợp nhau. Cũng bởi vì quan hệ với cô bé này ngày càng thân thiết, bởi vậy cô và Lưu Khanh Khanh cũng bắt đầu ít qua lại với nhau.

Đây là tình huống mà các bên đều vui vẻ chấp nhận. Bởi vì sự cô lập của các thực tập sinh đồng hương, Lưu Khanh Khanh bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.

Cô ta vừa sợ làm tổn thương Chẩm Khê, đồng thời cũng sợ đắc tội với các tiền bối. Nếu hai người đã trở nên xa lạ với nhau, cũng có nghĩa là Chẩm Khê đã mất đi người bạn và cũng là chỗ dựa cuối cùng trong cái quần thể thực tập sinh này của CL.

Cũng không có ai cho rằng Chẩm Khê có thể tiến vào được nhóm của các thực tập sinh Hàn Quốc, một tập thể mà có tính bài ngoại cực kỳ nghiêm trọng. Ngay cả bản thân Chẩm Khê cũng chưa từng nghĩ rằng, bản thân cần có bạn bè gì đó ở cái nơi này.

"Vì sao mỗi lần đi giày, chị đều phải lấy cái thứ này ra vậy?"

Khi nhìn thấy cô lại cầm máy dò kim loại cầm tay ra kiểm tra một lượt, Jeong Jin Si không nhịn được mà hỏi cô.

Bởi vì lo có người cố ý nhét đinh vào trong giày thôi. Không chỉ như vậy, cô còn phủ một lớp chống thấm ở trong tủ đồ cá nhân của mình, che ô lúc đi nhà vệ sinh, bất kỳ nước uống hay đồ ăn đã mở ra rồi thì cô sẽ không cho vào miệng nữa.

Đằng sau những hành vi kỳ quái mà mọi người nhìn thấy, chính là những kinh nghiệm đầy cay đắng mà Chẩm Khê đã phải nếm trải.

Cũng may, mọi người ở đây đều khá chín chắn, những chuyện mà cô đề phòng vẫn chưa xảy ra.

Lại kết thúc một ngày luyện tập, hôm nay Jeong Jin Si còn phải làm thêm, bởi vậy không thể tham gia buổi luyện tập thêm sau đó. 

"Chị định làm gì tiếp? Định luyện tập một mình sao?"

 Chẩm Khê ngẫm nghĩ một hồi liền hỏi, liệu mình có thể đi cùng cô bé được không. Tới Hàn Quốc lâu như vậy, nhưng cô cũng chưa ra khỏi cửa được vài lần. Mà mấy lần đi ra, đều là bị Chu Thư Điệu hoặc mấy thực tập sinh khác kéo tới những chỗ bán các sản phẩm xa xỉ.

Bây giờ đi theo Jeong Jin Si trên những con đường trông không hề phồn hoa, nghe tiếng nói ồn ào của mọi người xung quanh, cô mới có cảm giác mình đang thực sự ở Hàn Quốc. Jeong Jin Si làm thêm cho một quán bán takoyaki, từ 6 giờ chiều đến 10 giờ tối.

Chẩm Khê rất ngạc nhiên khi ở độ tuổi này mà cô bé có thể tìm được việc làm thêm. Nhưng hình như, văn hóa làm thêm ở Hàn Quốc chính là vậy.

Lúc trong quán còn chưa bận rộn, Chẩm Khê liền ngồi ở trong quán nhìn cô bé, chờ khi khách bắt đầu đông, cô liền sang quán cà phê bên cạnh, gọi một cốc cà phê rồi ngồi chờ.

Lúc này, cô vừa ngồi xuống chỗ thì nhận được điện thoại của Huy Dương, anh nói rằng mình đã kết thúc công việc bên Trung Quốc và đã tới Hàn Quốc rồi, hỏi cô đang ở đâu.

"Chờ người bạn đi làm thêm." 

"Bạn Trung Quốc?". 

"Không phải, bạn Hàn Quốc."

 "Giờ tiếng Hàn của em rất tốt sao?"

"Cũng không." 

"Vậy hai người trao đổi thế nào?" 

"Body language."

 Huy Dương bảo cô đi ăn cơm chung, cô nói là ăn rồi. Anh bảo cô quay về, cô nói muốn chờ bạn xong việc.

"Có phải em vẫn đang giận anh không?"

"Không có." 

Lúc đó chỉ cảm thấy hơi tủi thân, sau rồi bận quá nên cũng không nghĩ tới nữa. Ngay sau hôm đó, cô cũng đã nghe điện thoại của anh, chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng không hiểu vì sao, anh cứ luôn lải nhải rằng cô còn tức giận.

Cô không cảm thấy mình có gì cần phải tức giận. Ngay cả Tiền Dung và Lý Minh Đình cũng cho rằng cô đang tức giận, cô cũng không cách nào phân biệt được. 

Huy Dương hỏi có địa chỉ để tới đón. 

"Anh đừng tới đây. Bạn em không biết quá khứ của em. Bây giờ anh tới khéo dọa người ta ngất xỉu mất. Nếu anh không phải đi luôn thì ngày mai là có thể gặp được rồi."

Chẩm Khê cúp điện thoại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, và rồi nhìn thấy một người quen.

Chính là anh chàng xinh đẹp đã nhặt được con mèo lần trước.

Lúc này, anh ta đứng dựa cột đèn đường, mặc chiếc áo sơ mi màu đậm, để mở hai khuy trên cùng, hình như còn trang điểm, lúc mỉm cười trông rất yêu mị, mê hoặc.

Một tay cầm điếu thuốc lá, một tay thì ôm một người phụ nữ trong chín chắn mà khêu gợi. Người phụ nữ với đôi môi đỏ mọng kiễng chân lên như muốn hôn anh ta, nhưng anh ta mơ hồ né ra sau, đồng thời tay bóp nhẹ lấy cằm đối phương.

Trông hoàn toàn khác cái cảm giác mà anh ta mang lại cho cô trong lần gặp trước. Khi đó, trong đối phương giống như một công tử bột với tính cách không hay ho gì. Còn lúc này, trông có vẻ đối phương là người làm cái nghề đặc thù nào đó. 

Ánh mắt Chẩm Khê đụng phải ánh mắt của đối phương. Anh ta híp mắt một cái, giống như đang xác định thân phận của cô. Sau đó, bàn tay cầm thuốc lá âm thầm ngoắc mấy cái, ý bảo cô đi sang. Chẩm Khê muốn giả vờ như không phát hiện ra, nhưng trong ánh mắt đối phương có sự đe dọa rất rõ ràng. Hình như lúc nãy tới đây, cô có thấy đi ngang qua một bốt cảnh sát, chỗ này cũng không hẻo lánh, nếu như có chuyện gì mà gào lên...

Chẩm Khê đành lết xác đi sang.

Cô vừa mới bước tới nơi, đã bị anh ta ôm chầm lấy. Đối phương đặt cằm lên vai cô, nói mấy câu gì đó với người phụ nữ đang có vẻ rất khó chịu kia. Người phụ nữ đứng trên đồi cao gót tầm hơn 10 phân, nhìn thẳng xuống cô, nói mấy câu gì đó xong, liền ôm anh chàng kia rồi hôn một cái, còn xoa đầu cô nữa. 

Ngay mà lúc Chẩm Khê sắp sửng cồ lên thì người phụ nữ mới rời đi, vẻ mặt vẫn có chút mất hứng. Ông anh kia lập tức buông cô ra luôn.

"Chuyện gì vậy, giải thích hộ cái." Chẩm Khê mở miệng trước.

"Thì chính là những gì cô thấy."

 "Tôi nghe không hiểu nổi lấy một câu mà hai người nói."

"Đúng ha!"

 Anh ta rít một hơi, vẻ mặt không hề gì "Quên mất, cô là người nước ngoài."

Nói xong, anh ta dụi điếu thuốc rồi toan rời khỏi.

Chẩm Khê kéo cánh tay anh ta, nói rất nghiêm túc: "Anh phải cho tôi một lời giải thích hợp lý."

 "Này cô." 

Đối phương cúi thấp đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, chóp mũi cách cô không đến một centimet. Anh ta vừa dí sát mặt vào là Chẩm Khê liền ngửi thấy mùi nước hoa và mùi thuốc lá trên người anh ta. Mùi hương lẫn lộn khó tả. Chẩm Khê càng thấy hoài nghi thân phận cùng với chuyện mà anh ta đang làm. 

"Nói chuyện với tôi là phải trả tiền."

 Quả nhiên.

Thực tập sinh làm thêm còn có thể làm thêm trong quán ăn đêm?

 Hoặc là, tiếp viên nam trong quán rượu còn có thể có một thân phận hào nhoáng như là thực tập sinh vào ban ngày?

Hàn Quốc, đúng là một quốc gia thần kỳ.

Lúc này, Chẩm Khê cũng không muốn so đo gì nữa, mỗi người đều có cách sống riêng. Cô dùng tay áo lau mặt rồi định rời khỏi đó. Không biết là động tác này của cô làm sao lại chọc cho anh ta khó chịu, cô có thể thấy ánh mắt của đối phương lập tức tối sầm lại.

Giờ đổi thành cô bị đối phương kéo tay. 

"Lần trước cô nói, nếu đưa mèo cho cô thì cái gì cũng có thể thương lượng." Ngay lập tức, Chẩm Khê cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên.

"Bây giờ chúng ta có thể thương lượng chứ?"

"Anh muốn làm gì?"

 Đối phương nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Mang tiền không?" 

Chẩm Khê còn chưa mở miệng, đối phương đã nói thêm một câu:

"Bao tối đêm nay."

Trong lúc Chẩm Khê còn đang ngẩn người thì đã bị đối phương kéo tay đi xuyên qua một cái hẻm nhỏ, sau đó đi vào trong một cửa hàng được trang hoàng vô cùng xa hoa.

Cho dù là đèn đóm, thảm trải nền, giấy dán tường hay là tranh treo tường, tất cả đều toát lên một khung cảnh xa hoa, hào nhoáng.

Anh ta kéo cô đi vào trong một căn phòng được sơn màu tối, trong đó có một người phụ nữ đang ngồi. Vóc dáng người này rất đẹp, trên người mặc một chiếc váy ngắn bó sát vừa đủ phủ kín hết mông. Những lọn tóc vàng uốn sóng xõa trước ngực, có thể thấy đôi gò bồng đảo đầy đặn lấp ló bên dưới.

"Tiền mặt hay thẻ?" Ông anh kia hỏi cô.

Người phụ nữ cũng nhìn về phía cô, nhìn cô một lượt rồi hỏi cô bao nhiêu tuổi. Chẩm Khê còn chưa trả lời, ông anh bên cạnh đã đáp:

"Quan tâm nhiều vậy làm gì, có tiền là được rồi."

"OK!"

Người phụ nữ gật đầu, lôi chiếc máy quẹt thẻ từ trong ngăn kéo ra.

Chẩm Khê vẫn đang đứng dại ra vì chưa hiểu tình hình là gì thì bỗng nhiên lại bị người bên cạnh véo mặt một cái.

"Đứng ngây ra đó làm gì, lấy thẻ ra đi chứ, định nói không giữ lời sao?"

Bấm mật mã xong, chưa đến một phút sau, điện thoại của Chẩm Khê đã nhận được tin nhắn trừ tiền. Một cái giá dọa chết người. Cho dù cô có gọi một chai rượu vang lâu năm ở đây cũng không đắt đến vậy.

Ông anh kia lại dắt cô đang trong trạng thái chết máy đi ra ngoài.

"Chúng ta có cả một đêm đó. Em yêu muốn làm gì nào?"

Chẩm Khê giật phắt tay lại, tâm trạng cực tệ. Ông anh kia cũng tắt luôn cái điệu cười công thức hóa kia, cứ vậy mà nhìn cô.

"Anh làm vậy là lừa đảo." Chẩm Khê chất vấn.

"Cô có thể đi kiện tôi."

"Bắt ép chi tiêu ở Trung Quốc sẽ bị thu hồi giấy phép kinh doanh."

Người thiếu niên mỉm cười, con mắt híp lại thành một đường vòng cung.

"Cô có thể đi kiện tôi."

"Công ty biết anh làm."

"Không biết, nhưng cô có thể đi mách lẻo."

"Tại sao tôi phải đi mách?"

Cô cũng không có hứng.

Thiếu niên kéo cổ áo của cô, bĩu môi nói một câu: "Nhưng đêm nay cô đã chi tiền bao tôi, bởi vậy chúng ta đã cùng phạm một tội."

Chẩm Khê vỗ cái bốp vào trán mình.

Thì ra vừa nãy anh ta bảo cô làm vậy là để chặn miệng?

Chỉ nghe qua lấy tiền chặn miệng người khác, đúng là chưa từng nghe nói lấy tiền mình để chặn miệng chính mình.

Chẩm Khê đau lòng đến tim gan phèo phổi cũng đau theo.

"Cô đúng là lắm tiền. Tôi cũng từng gặp không ít phụ nữ, nhưng ở tuổi cô mà đã có thể đen để tiêu xài..."

"Tôi có thể đi được chưa?" Chẩm Khê lạnh mặt.

"Chưa được."

"Vì sao?"

Cô tốn tiền.

Một đống tiền!

"Cô bao tôi, đêm nay của tôi thuộc về cô."

"Tôi cần anh làm cái gì?"

Thiếu niên ôm lấy cô, cười nói khẽ vào bên tai cô:

"Làm cái gì cũng được."

Chẩm Khê nổi da gà khắp cả người, vội đẩy anh ta ra. Cô bước hùng hổ về phía trước, đi được một đoạn lại nổi giận đùng đùng mà quay lại.

"Anh dẫn tôi tới đây kiểu gì?"

Cô hoàn toàn không tìm được đường ra. Đối phương mỉm cười, phun hết khói thuốc lên mặt cô. Thấy cô không bị sặc khói cũng hơi kinh ngạc.

"Biết hút thuốc?"

Chẩm Khê không nói lời nào.

Đối phương đưa điếu thuốc tới trước mặt cô, nói:

"Hút một hơi?"

Chẩm Khê quay mặt đi.

"Loại người như cô, trông thì ngây thơ, ngoan ngoãn, vậy mà cũng biết hút thuốc."

Đối phương mỉm cười, lại rít một hơi rồi nói: "Cũng đúng, dù sao cũng là người dám đi sang ký túc xá nam lúc nửa đêm, nghe nói còn chưa vào kỳ huấn luyện dự bị đã được vào danh sách đỏ? Lần trước khóc trong đáng thương biết bao, lần này bị uất ức, lại còn tốn một đống tiền, sao không khóc vậy?"

Chẩm Khê vẫn không đáp lời.

Thiếu niên lại sờ mặt cô một cái, nói với giọng buồn bực:

"Kỹ năng diễn xuất tốt thật đấy, cô Chẩm Khê."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com