TruyenHHH.com

Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 2


Chẩm Khê túm chặt tay áo, chìa cái mặt đang chảy nước mắt ròng ròng về phía đối phương.

Trong lòng cô thì đang suy nghĩ đến cả cách này mà cũng không có tác dụng thì có thực sự cũng đành bó tay.

Cũng may, có vẻ anh chàng trước mắt cũng rất đau đầu khi nhìn thấy con gái khóc. Chẩm Khê có thể thấy là anh ta đã buồn bực đến mức không biết phải làm sao rồi.

"Mèo."

Cô cũng rất đúng lúc mà mở miệng, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

"Cho cô!" 

Chẩm Khê còn nghe thấy anh ta lẩm bẩm một tiếng "shit!" 

Đối phương chìa con mèo ra trước mặt cô, con mèo kia thì vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn nằm rất thoải mái trong vòng tay của đối phương, liếm lông của mình. Chẩm Khê vừa giơ tay ra định ôm lấy, con mèo kia liền giơ vuốt ra cho vào tay cô.

Mặc dù có được, nhưng cô cũng không dám chìa tay ra đón nữa.

"Mau lên!" Đối phương bắt đầu mất kiên nhẫn, định nhét thằng con mèo cho cô.

Chẩm Khê lập tức lại né ra sau. 

"Cô có định lấy lại nữa không? Nếu không tôi ôm về đấy."

Chẩm Khê lập tức mếu máo, nước mắt lại tuôn rơi. "Em không dám"

"Có gì mà không dám? Sao cô phiền phức vậy?" Đối phương nhíu mày, vẫn có ý định nhét con mèo vào tay cô. 

Nhưng chỉ cần lại gần một tí là con mèo liền giơ vuốt lên. 

Chẩm Khê nhìn mà thấy kinh hồn bạt vía. 

"Cô chờ đấy."

Đối phương nói xong câu đó liền ôm mèo quay về ký túc xá. Nhìn cái bộ dạng giận đùng đùng đó, cứ như là ngay lập tức muốn nhảy lên đánh cô một trận vậy. Chẩm Khê đứng chờ mà thấp thỏm không yên.

Không đến năm phút sau, nam sinh mà cô gặp đầu tiên lúc đi tìm mèo đi ra, tay ôm con mèo, nói là sẽ ôm hộ cô về.

Cảm ơn trời đất. 

Chẩm Khê mở app phiên dịch, khen ngợi đối phương không tiếc lời. Tiền bối này đưa cô đến cổng ký túc xá nữ, cô liền gọi điện thoại cho Chu Thư Điệu, bảo chị ta xuống ôm mèo.

 Chu Thư Điệu xuống tới nơi, vừa thấy nam sinh đứng bên cạnh cô liền lập tức cúi người chào, còn gọi tiền bối gì đó, Chẩm Khê không nghe rõ. Hai người bắt đầu bắn một trang tiếng Hàn mà số từ cô nghe hiểu được lại rất ít. Tiền bối này đưa mèo cho Chu Thư Điệu xong, lại nói thêm một tràng nữa.

 Sau đó, đối phương lại nhìn Chẩm Khê, ra hiệu cho cô lấy điện thoại mở app phiên dịch ra, bảo cô sau này phải cẩn thận, chú ý hơn. Chẩm Khê nhìn đối phương đi xa, vừa quay người lại đã thấy Chu Thư Điệu nhìn mình chằm chằm.

 "Tại sao tiền bối Je Yoo lại đưa cô về?"

"Nhặt được mèo chứ sao."

"Hiện giờ Minor đang ở trong ký túc xá của chúng ta, cũng đã biết chuyện con mèo. Cô mau nghĩ sẵn lý do đi."

Lý do gì?

Đâu phải cô ôm con mèo về phòng, cũng có phải cô cố tình làm mất đâu, bây giờ cũng đã tìm về được mà không mất cọng lông nào rồi còn gì.

Chu Thư Điệu mở cửa phòng ký túc xá, Chẩm Khê liếc mắt đã nhìn thấy cô gái đang ngồi trên giường của mình.

Một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Mặt đúng kiểu con lai, rất tinh xảo, lại còn lạnh lùng thêm chút cao ngạo, đúng gu Huy Dương thích. Đây là thực tập sinh xinh đẹp nhất mà Chẩm Khê từng gặp cho tới lúc này. Lúc trước nghe mọi người gọi tiền bối suốt, cô còn tưởng rằng chắc người ta cũng nhiều tuổi. Nhưng bây giờ gặp rồi, có lẽ cũng không lớn hơn cô là mấy.

 Lúc cô quan sát đối phương thì đồng thời, đối phương cũng đang quan sát cô, nhưng cũng chỉ liếc nhìn vài cái liền tập trung vào con mèo. Con mèo giãy khỏi tay Chu Thư Điệu, nhảy vào trong lòng đối phương. Cô ta thân thiết mà vuốt ve con mèo không ngừng, nhưng sau đó sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi, hỏi Chẩm Khê bằng tiếng Anh: 

"Tại sao lại có mùi nước hoa lạ?"

"Trước đó bị một nam sinh nhặt được."

"Ai?"

"Không biết." Chẩm Khê có gì nói nấy.

 Chu Thư Điệu nhìn hai người nói chuyện, liền hỏi Chẩm Khê đang nói về cái gì. 

"Vừa rồi là do Lee Je Yoo ôm về." Chu Thư Điệu nói chen vào.

"Không phải cậu ta. Là cái tên đáng ghét kia mới đúng."

Minor ôm mèo đứng dậy, lúc đi ngang qua Chẩm Khê liền nói: "Nếu đúng là tên đó nhặt được, vậy mà có thể trả lại mèo cho cô thì đúng là cũng không dễ dàng. Cô cũng có tí bản lĩnh đấy."

Một câu thật khó hiểu.

Minor vừa đi, Chu Thư Điệu liền không nhịn được nữa, lập tức hỏi cô: "Có phải là vừa nãy cô đi sang ký túc xá nam bên kia?"

Chẩm Khê không đáp.

"Công ty có quy định, thực tập sinh nam và nữ không được sang ký túc xá của nhau. Một khi bị phát hiện..."

"Sẽ thế nào?"

"Sẽ bị ghi vào danh sách đỏ."

"Đó là cái gì?" Trước kia cô cũng chưa nghe ai nhắc tới bao giờ.

"Là danh sách chuyên ghi tên những thực tập sinh mắc lỗi. Chỉ cần bị ghi vào đó ba lần là sẽ bị công ty gạch tên."

"Vi phạm những cái gì thì bị ghi tên?"

"Nhiều. Đánh nhau, gây xích mích, lối chuyện tình cảm riêng tư ra tranh cãi trước công chúng, bao gồm cả thực tập sinh nam và nữ sang ký túc xá nhau, vân vân."

Hóa ra muốn chỉnh cô nên mới nhằm vào cái danh sách đỏ này.

 "Có lẽ ngày mai, thông báo cảnh cáo của cô sẽ được dán trên bảng thông báo của ký túc xá. Tôi tới đây lâu như vậy rồi, nhưng cũng mới thấy cô là thực tập sinh đầu tiên bị ghi vào danh sách đỏ vì sang ký túc xá nam đấy."

 Nghe thì đúng là có vẻ hơi mất mặt nhỉ. 

"Còn nữa, cô là thực tập sinh dự bị, khác với thực tập sinh chính thức. Thực tập sinh chính thức có ba cơ hội, nhưng dự bị chỉ có một lần."

"Nghĩa là sao?".

"Sau khi kết thúc ba tháng huấn luyện dự bị, nếu như thành tích của cô không lọt vào top 3 thì tuyệt đối không được xét thông qua." Chu Thư Điệu vỗ vai cô, nói với giọng đầy tiếc hận, "Nên làm thế nào bây giờ? Cố gắng lên!"

***

Ngày hôm sau, Chẩm Khê đã nhìn thấy thông báo cảnh cáo mình trên bảng thông báo của ký túc xá. Giống như là sợ cô không hiểu, thông báo này còn được viết bằng ba thứ tiếng, Trung, Anh, Hàn, nội dung đại khái là thế này:

 Thực tập sinh Zhenxi vi phạm quy định của công ty đối với thực tập sinh, vào ngày x tháng 9 năm z đã đi vào ký túc xá của nam, ở lại trong đó bao lâu, đặc biệt cảnh cáo một lần, hy vọng mọi người lấy đó làm gương. Trải qua việc này, Chẩm Khê xem như cũng nổi tiếng trong nhóm thực tập sinh. Đi trong hành lang thôi cũng đều có thể bị người ta liếc mắt nhìn chằm chằm, giống như đang nói, xem cô ta kìa, chính là cô gái không biết xấu hổ, dám tới ký túc xá lúc đêm khuya đấy. Chẩm Khê cảm thấy khó hiểu, CL có thể cho phép thực tập sinh có quan hệ yêu đương với nhau, vậy đi vào ký túc xá của nhau thì có vấn đề gì?

Cô chỉ đứng ngoài cửa một lúc lâu, không đi vào trong khu ký túc xá.

Cũng may, chuyện này cũng không khiến cô bận tâm được bao lâu bởi, kỳ huấn luyện dự bị của CL trong năm nay đã bắt đầu.

Tổng cộng có 33 thực tập sinh dự bị, gồm cả nam lẫn nữ. Người Hàn chiếm hơn nửa số lượng, thực tập sinh người Trung Quốc có năm người, cũng có cả người thuộc quốc tịch khác. Trong số này, người lớn tuổi nhất là 21 tuổi, nhỏ nhất mới chỉ có 14 tuổi. Ba mươi ba người bọn họ sẽ phải cùng vượt qua ba tháng huấn luyện dự bị này, sau đó sẽ được công ty lựa chọn, chuyển sang tham gia đấu loại chính thức.

 Trong số năm thực tập sinh dự bị người Trung Quốc, Chẩm Khê và Lưu Khanh Khanh đã quen biết từ trước, còn lại ba người đều là nam. Ngay sáng sớm, bọn họ đã được tập trung vào phòng họp, người huấn luyện chính chính là quản lý của bộ phận Thực tập sinh, một ông chú họ Kim chừng bốn mươi tuổi. Bởi vì vấn đề bất đồng ngôn ngữ, bởi vậy nội dung bài nói chuyện của chú ấy đều hiện ra trên PPT. Cũng giống như huấn luyện đầu vào, đầu tiên nói về lịch sử và các thành tích huy hoàng của CL, tiếp đó là kế hoạch phát triển cũng như dã tâm của CL cho tương lai, cuối cùng kết thúc bằng những yêu cầu và quy định của kỳ huấn luyện dự bị.

 "Nghe nói có một thực tập sinh dự bị của chúng ta vừa tới đã được vào danh sách đỏ."

 Câu này vừa nói xong, các thực tập sinh Hàn Quốc đều nhìn về phía Chẩm Khê, sau đó là màn phiên dịch qua lại, các thực tập sinh khác cũng đều nhìn theo.

Quản lý Kim cũng nhìn cô: "Em có biết là phải đứng trong tốp ba thì mới không bị loại không?"

 "Biết ạ."

Thời khóa biểu được phát ra, quản lý Kim cũng giới thiệu giáo viên của từng mảng. Thanh nhạc, vũ đạo, rap, hình thể, lễ nghi, vân vân. Trong đó, chủ đạo vẫn là thanh nhạc, vũ đạo và rap, mỗi ngày đều có tiết học.

Ba mươi ba người cũng không phân chia thành lớp nhỏ mà huấn luyện chung với nhau.

Tiết đầu tiên chính là vũ đạo.

Bọn họ ngồi trong phòng nhảy nghe thầy Andy giảng giải. Các thực tập sinh nước ngoài đều cầm máy phiên dịch để có thể hiểu được những gì thầy nói. 

"Dựa theo biểu hiện của mọi người lúc sơ tuyển, các giáo viên lúc đó đã phân chia trình độ vũ đạo của mọi người từ A đến F. Tôi xem ở đây thì thấy, có năm người là A, năm người F, nhưng Chẩm Khê?" Thầy Andy nhíu mày, "Vì sao không có đánh giá trình độ vũ đạo của em?"

 Bởi vì cô đâu tham gia sơ tuyển. 

Cô cầm thư mời của Triệu Vinh Chân đến rồi vào thẳng luôn. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Thầy Andy chợt nhớ ra, "Có một vài thực tập sinh đặc biệt đúng là không cần phải tham gia sơ tuyển mà được tham gia huấn luyện dự bị luôn."

Cái gì gọi là thực tập sinh đặc biệt. Cái chữ đặc biệt này có rất nhiều ý nghĩa đấy.

Thực tập sinh có hậu thuẫn cũng được gọi là thực tập sinh đặc biệt. Quả nhiên, thầy Andy vừa nói ra câu này, Chẩm Khê đã cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình cũng không còn bình thường nữa.

"Trong mục sở trường đặc biệt của em có ghi là võ thuật. Có đúng vậy không?" 

Cô còn biết học tập nữa đấy, tại sao không hỏi cô có phải là thực tập sinh đặc biệt có sở trường là học tập? 

"Đều không phải." Chẩm Khê phủ nhận. 

"Vậy sao?" Thầy Andy nhướng mày, "Nhưng vũ đạo của em cũng phải có chấm điểm trình độ mới được. Vậy em nhảy một đoạn cho mọi người xem đi, freestyle." 

Không có nhạc đệm mà nhảy freestyle. Vậy cô thà đi tham gia sơ tuyển lúc trước còn hơn. Ít nhất, khi đó cho biểu diễn với nhạc mà mình tự chuẩn bị. 

Chẩm Khê cũng chỉ có thể bắt đầu nhảy, nếu không sẽ không có đánh giá về trình độ. Nhưng cái này cũng là vấn đề, cô cũng không thể lấy vũ đạo đã dùng trong cuộc thi tài với lúc debut ra để biểu diễn tham gia đánh giá trình độ được. Cuối cùng, cô lựa chọn một vũ đạo mà cô đã từng luyện tập để quay quảng cáo cho một thương hiệu, nhưng cuối cùng lại không dùng đến do cô rút khỏi giới giải trí.

Không tới một phút.

Chẩm Khê đã không nhảy múa gần một năm trời, lúc mới bắt đầu, cô còn cảm thấy xương cốt cả người đều kêu răng rắc không ngừng.

Hoàn toàn không đạt được hiệu quả mà cô mong muốn.

Thầy giáo chỉ chấm cho cô điểm B, lý do là tuy rằng nhảy không tốt, nhưng có sức mạnh và sức hấp dẫn. Chẩm Khê quay trở lại chỗ ngồi thì thấy tất cả các thực tập sinh trong nước đều đang nhìn mình. Cô là quán quân của một chương trình tuyển chọn ngôi sao mang tính toàn quốc, lúc trước được thổi phồng lên là Center toàn năng, vậy mà trong vòng đánh giá vũ đạo của kỳ huấn luyện dự bị ở CL lại chỉ được B.

Chẩm Khê thừa nhận là cô đã làm mất thể diện của tổ quốc. Nhưng một cô bé người Hàn Quốc chừng 15 tuổi ngồi ngay cạnh, người được bầu chọn là nữ thực tập sinh duy nhất có vũ đạo đạt tiêu chuẩn trong nhóm A đã cổ vũ cho cô. 

Chẩm Khê cười đắng nghét.

Sau lớp thanh nhạc, thứ hạng của Chẩm Khê vẫn là B, còn rap xuống tận D.

Cả người cô đã bị sự thất bại bao phủ hoàn toàn. Cô bắt đầu hoài nghi về thực lực của bản thân.

 Trước đây, đúng là bởi vì những người xung quanh luôn thổi phồng cùng với môi trường thiếu sự cạnh tranh đã khiến cô rất khó ý thức được, thực lực chân chính của bản thân ở mức nào. Cũng chỉ khi đến nơi này, mọi người không nhận ra bạn, trình độ của mọi người đều không chênh lệch là bao, còn có những người ưu tú hơn chạy đằng trước, lúc này mới khiến bạn có thể bình tĩnh xem xét kỹ càng lại chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com