TruyenHHH.com

Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 2

Đúng là người thân thuộc với mình mới biết cách làm sao đâm cho cô đau đớn nhất.

"Nói những lời làm tổn thương tôi như thế này sẽ khiến anh vui vẻ sao?"

Cô cũng biết người này ghét những lời như thế nào nhất, nhưng cô vẫn cứ mềm lòng không nói.

Người này lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu.

"Không phải." .

"Cho nên mục đích của những câu nói vừa rồi là gì?"

Vân Tụ chậm rãi đứng lên. "Hóa ra em cũng biết buồn."

Chẩm Khê có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình rơi bụp một cái xuống đất, toàn bộ nát bét.

"Lâm Tụ, anh không có tư cách chỉ trích tôi. Con đường này là do tự anh lựa chọn, anh đã quyết tâm muốn đi tiếp, vậy thì phải chuẩn bị kỹ tinh thần sẽ phải gánh chịu tất cả."

"Em vốn không hề muốn nghe anh giải thích."

Chẩm Khê thở dài. "Em có thể đoán được anh muốn nói cái gì, cũng biết sau khi anh nói chắc chắn em sẽ tin. Thế nhưng tin tưởng không có nghĩa là em có thể chấp nhận, em sống trên đời này, không phải là để nhân nhượng với thỏa hiệp."

"Cho dù là anh bị bất đắc dĩ?"

"Cho dù là anh bị bất đắc dĩ."

Vân Tụ gật đầu, nói: "Anh hiểu rồi."

Chẩm Khê cắn răng, ép toàn bộ tâm trạng tiêu cực đang dâng lên xuống tết dưới đáy lòng.

"Hy vọng nửa năm còn lại, chúng ta có thể làm đối tác trên công việc, cư xử hòa bình hữu hảo với nhau."

"Sau nửa năm rồi thì sao?" Vân Tụ hỏi cô, "Đi sang một công ty khác, trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp với anh?"

"Sẽ không đâu." Chẩm Khê nhìn thẳng vào mắt anh, "Em bảo đảm với anh, năm sau khi hợp đồng hết hạn, em sẽ quay về đi học, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Trong một khoảng thời gian em sẽ biến mất hoàn toàn, triệt để, đủ thời gian để anh nâng đỡ được một Center quốc dân nữa."

"Em đã từng nghĩ đến chưa, nếu như em đi rồi, người lên nắm vị trí đó sẽ là Diệp Cửu Như"

"Đây không phải là chuyện mà em có thể khống chế. Em không thể lúc nào cũng giống như chiến sĩ, xông pha đứng đầu, lấp lỗ châu mai giành chính quyền cho anh mãi được, em cũng có chuyện mà em muốn làm. Nói thật, chuyện cạnh tranh của anh với Vân Tưởng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng và cuộc sống của em."

Chẩm Khê tựa vào gối dựa, nhìn lên trần nhà. "Vân Tụ, em sợ lắm."

"Anh xin lỗi... Sau này, sẽ không như thế nữa."

****

Nửa tiếng sau khi Vân Tụ đi khỏi, Huy Dương mới hùng hùng hổ hổ bước vào.

"Không biết lái xe kiểu gì nữa! Đường rộng thênh thang như thể mà cũng va được. Anh đã bảo có việc gấp phải đi trước không cần anh ta phải bồi thường mà anh ta cứ nằng nặc nói không, nhất quyết gọi cả cảnh sát giao thông tới. Làm lỡ dở người ta ra, cháo nguội xừ mất rồi."

"Đói rồi đúng không." Huy Dương hỏi cô.

"Chưa đói lắm."

"Trong lúc anh rời đi không có ai đến đấy chứ?"

"Vân Tụ. Đi được một lúc rồi."

Huy Dương biến sắc. "Cậu ta đến làm gì?"

Chẩm Khê không muốn nói tới chuyện này, chỉ thuận miệng đáp qua loa mấy câu.

"Cảnh sát tới lấy lời khai, anh ta là ông chủ trực thuộc của em cho nên tới để nắm rõ tình hình."

"Sau đó thì sao?"

"Mắng em một trận rồi bỏ đi rồi."

"Sao lại mắng em?"

"Ai mà biết. Tính cách anh ta bây giờ cứ dở dở ương ương như vậy đấy, hiểu thế quái nào được."

"Chẩm Khê, em có từng nghĩ đến chuyện hủy hợp đồng với Vân Tụ chưa?"

"Hủy hợp đồng?" Chẩm Khê quay sang nhìn anh, "Sao phải hủy hợp đồng, em chỉ còn nửa năm nữa là hết hạn rồi mà."

"Cậu ta đang hạn chế sự phát triển của cá nhân em."

"Em cũng đâu có cái gì để có thể phát triển nữa đầu, hình như cái gì cũng đi được đến cùng mà. Bây giờ chỉ cần chờ đến khi hết hạn hợp đồng, em sẽ quay về đi học."

Chẩm Khê ngẫm nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm một câu. "Huống hồ, phí bồi thường vi phạm hợp đồng thật sự linh hồn bạt vía."

"Nếu như em muốn hủy hợp đồng, số tiền này anh sẽ trả."

Lúc này Chẩm Khê mới thật sự nghiêm túc nhìn anh, đánh giá một cách tỉ mỉ. Trong lòng thầm suy đoán nguyên nhân anh nói câu này.

"Tại sao em phải hủy hợp đồng? Bây giờ em không có bất mãn gì với công ty cả."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Huy Dương biết mình không thể tiếp tục đề tài này được nữa.

"Ăn cháo đi." Anh đẩy cháo đến trước mặt cô.

"Em không muốn ăn lắm."

"Anh phải đi xa lắm mới mua được đấy."

Haizzz!

Sau khi chuyện vừa nãy xảy ra, cô thật sự không biết nên cư xử với Huy Dương như thế nào.

Cô muốn coi đó là trò đùa để trốn tránh, nhưng đối phương lại không để cho cô trốn tránh, rất nghiêm túc muốn cô đưa ra một câu trả lời.

Trả lời cái gì đây?

Bạn bè nhiều năm đột nhiên đi theo phương hướng trở thành người yêu?

Ngẫm lại là thấy đau đầu.

Cô cần người bạn như Huy Dương còn hơn cả một người yêu như Huy Dương.

Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện sau khi trở thành người yêu, hai người bọn cô có thể vì những chuyện lông gà vỏ tỏi giữa những đôi yêu nhau mà cãi vã, thậm chí có thể cãi nhau đến mức độ không thể giải quyết được, nghĩ đến đây là cô lại thấy lo lắng.

Có lẽ đến ngày đó, có muốn lùi lại một bước, quay trở về làm bạn bè, lại phát hiện đến bạn bè cũng không thể làm được nữa.

"Để sau đi."

May mà Huy Dương cũng không có ý truy hỏi để sau đi là khi nào. Anh rất thản nhiên chấp nhận kết quả này, ngây ngô vui vẻ một mình.

Chẩm Khê đoán, có lẽ cách anh lý giải câu nói đó không giống với mình.

Thế nhưng cô có ý gì?

Bản thân cô cũng không hiểu được.

"Bao giờ anh về?"

Huy Dương gọt quả táo đẹp đẽ của cô thành hình đa giác, trong mắt Chẩm Khê thấy nó thật sự thê thảm không nỡ nhìn, nhưng ngoài miệng cũng không nỡ đả kích lòng tốt của người ta.

Chị Huy Hỉ nói, ở nhà anh là cậu ấm áo đưa đến tay thì mặc, cơm đến thì há mồm, mười ngón tay đều chẳng phải động vào việc gì.

"Về đâu cơ?"

"Anh hai! Giờ anh là thần tượng của một nhóm nhạc đang nổi của châu Á đó. Nếu như em nhớ không nhầm, đã gần nửa tháng anh chưa làm việc rồi, quản lý của anh không thúc giục anh à?"

"Anh bảo với bọn họ anh bị bệnh."

"Anh bị bệnh gì?" Môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng hào, mong không phải là quá thừa dinh dưỡng.

"Di chứng sau khi dùng thuốc mê."

"... Bệnh trạng như thế nào?"

"Lúc nào cũng váng đầu. Ôi, em xem này, giờ anh chẳng thoải mái tí nào hết." Tên này ngoẹo đầu rồi gối lên chân cô.

"Nhìn có vẻ như là anh bị trúng gió rồi, kiến nghị anh ra ngoài đi chụp cộng hưởng từ."

"Thôi được rồi, không đùa nữa." Huy Dương đứng thẳng người dậy, "Đợi có kết quả của em xong là anh trở về, nếu không quản lý của anh sẽ giết anh mất thui..."

"Có thể nói năng đàng hoàng hơn được không?"

Chẩm Khê nổi da gà toàn thân.

***

Kết quả kiểm tra có nhanh hơn so với dự đoán của Chẩm Khê.

"Chỉ là đinh ghim bình thường mà thôi, đến gỉ sắt cũng không có." Cảnh sát nói như thế.

Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm.

"Thầy Huy" bên cạnh phản ứng hơi quá độ, cứ như vừa giành được giải thưởng lớn cuối năm. Từ diễn viên đang đau buồn tột độ chuyển phắt sang mừng rỡ như điên.

Thế là lại càng làm nổi bật nên phản ứng hết sức bình tĩnh của Chẩm Khê. Xem ra, việc này tám chín phần là do Triệu Thanh Lam cấu kết với Trương Tuyền.

Phía bên cảnh sát nói xin lỗi vì việc điều tra không có gì tiến triển. Bọn họ cũng đã từng dò hỏi Triệu Thanh Lam với Trương Tuyền, nhưng hai người đều không thừa nhận.

Nói cách khác, chính là không có chứng cứ xác thực. Mà sự việc đinh ghim không có gì bất thường cũng đem tính chất của chuyện này từ "mưu sát" chuyển thành "có ý định hại người".

Chẩm Khê không ngừng cảm ơn họ, cảm ơn bọn họ trong khoảng thời gian này đã hối hả ngược xuôi vì chuyện của cô.  Cũng cảm ơn bọn họ đem đến tin tức giúp cô giành lại được cơ hội sống.

Còn về bản thân chuyện này, chỉ cần biết do ai làm là được rồi. Những việc còn lại, cô sẽ tự mình xử lý.

Chuyện này kết thúc, vết thương của Chẩm Khê cũng không cần lãng phí tài nguyên của bệnh viện nữa. Cô lựa chọn quay về ký túc xá dưỡng thương.

Huy Dương dưới sự thúc ép của quản lý, cũng phải lên đường về Hàn Quốc.

Cô trở về ký túc xá dưới sự kèm cặp của chị Phan. Bởi vì chân bị thương, nên bây giờ không thể vùi đầu vào việc luyện tập vũ đạo. Mỗi ngày cô chỉ ngồi trước gương xem bọn họ nhảy, nhất là khi nhìn Triệu Thanh Lam, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Lúc trước cô lo lắng cho cái nhóm nhạc này, lo lắng cho thể diện của mình và tình cảm lúc trước nên mới muốn đợi đến khi nhóm tan rã rồi sẽ tính sổ sau.

Nhưng lần thứ hai này xảy ra nhanh quá. Hiển nhiên, Triệu Thanh Lam đã coi sự khoan dung của cô thành nhún nhường, cho rằng cô không dám làm gì cô ta, thế nên hết lần này đến lần khác chạm vào ranh giới cuối cùng của cô.

Nếu đã như vậy, thì nợ mới nợ cũ đều tính sổ hết một lượt đi.

Ngày album comeback phát hành càng ngày càng gần, MV cũng đã được lên lịch quay.

Theo như kế hoạch bàn bạc trước, người của công ty vẫn thường đến hỏi thăm Chẩm Khê xem đã xác định được người đóng vai nam chính hay chưa.

Tất nhiên là chưa.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như thế, Chẩm Khê vốn dĩ không có thời gian đầu để suy nghĩ đến chuyện này.

Vân Tụ đến tìm cô nói chuyện, kiến nghị với cô về... Quả Tử Lê.

"Tại sao?"

Từ trong miệng đối phương nghe được cái tên này khiến cho Chẩm Khê khá ngạc nhiên.

"Cả giới giải trí này không có ai có khí chất phù hợp với MV này hơn cậu ta cả."

Chẩm Khê cũng đã xem qua kịch bản của MV này, cùng motip thanh xuân đau buồn tương tự với album đầu tiên. Một bầu không khí đẹp đẽ, nhưng lại buồn bã.

Vai nam chính là một thiếu niên trẻ tuổi hoạt bát, quả thật rất phù hợp với hình tượng của Quả Tử Lê.

"Em đi hỏi xem sao."

Từ sau khi bị thương, những người biết chuyện này đều vô cùng lo lắng quan tâm cô. Phương Tiện và Chu Ý Khanh đều gọi điện thoại hỏi han sức khỏe cô mỗi ngày, ngay cả Quả Tử Lê chỉ muốn gõ chữ nói chuyện với cô cũng phá lệ gọi rất nhiều cuộc điện thoại an ủi.

Bọn họ luôn nói muốn đến thăm cô, nhưng bởi vì lịch trình quá kín, không có thời gian. Vừa hay, chân của cô đã hồi phục đến mức có thể bước đi được bình thường. Biết Aurora 7 có lịch trình ở thành phố E, cô liền nói muốn đến để cho bọn họ xem xét vết thương của cô, thuận tiện nói chuyện với Quả Tử Lê về MV này.

Bên trong trường quay chương trình giải trí nào đó, lúc Chẩm Khê đến, bọn họ vẫn còn đang ghi hình ở bên trong. Lần này, trong số các nghệ sĩ cùng ghi hình, cô còn bất ngờ gặp phải một người quen...

Trương Tuyền!

Quả nhiên, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Không thể ngờ được, mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hai người đã lại gặp nhau rồi.

Nhắc mới nhớ, chuyện bị thương vừa rồi cô vẫn đặt trọng điểm lên người Triệu Thanh Lam, thành ra quên mất người khởi xướng này. Chẩm Khê vốn định lẳng lặng ngồi chờ sau hậu trường. Lúc này, nhìn thấy Trương Tuyền lại đổi ý.

Cô cẩn thận tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, vị trí ngồi là ở phía sau máy quay phim, chính diện với trường quay đang ghi hình. Bọn họ đều phải nhìn về phía máy quay phim, nên chắc chắn có thể nhìn thấy cô.

Quả nhiên, ánh mắt Trương Tuyền và của cô chạm nhau. Vẻ mặt của đối phương cực kỳ mất tự nhiên, còn Chẩm Khê thì ngược lại, cô cười rất lịch sự. Giờ nghỉ giải lao giữa chừng, tạm dừng ghi hình.

"Không phải đã bảo là đợi bọn anh quay bên này xong sẽ đi tìm em sao, sao lại đến đây rồi?" Máy quay phim vừa tắt, Phương Tiện đã đi thẳng về phía cô.

"Em đến đây bằng cách nào thế?"

"Bay đến."

Phương Tiện nhìn chằm chằm vào chân cô, hỏi: "Có thể đi lại được rồi à?"

"Chứ không anh nghĩ có người cõng em cả đoạn đường đến đây à?"

"Em..."

Còn vài bước nữa là Trương Tuyền và đồng đội của cô ta sẽ đi qua trước mặt Chẩm Khê.

Phương Tiện còn đang muốn nói gì đó, Chẩm Khê lại ngắt lời anh ta.

"Đợi lát nữa hẵng nói."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com