Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 2
Chẩm Khê không biết tại sao Huy Dương mới chỉ ra ngoài một lúc mà đã biến thành bộ dạng này.Tóc tai tán loạn, mắt vằn tia đỏ, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bục ra khỏi da mặt vậy. Bờ vai của cô bị tay anh bóp chặt, bóp cô đến mức hơi đau.Dáng vẻ rất kinh khủng. "Sao vậy?" Chẩm Khê khe khẽ hỏi, giúp anh vén lại trên trái sang một bên. Có phải cô nên cảm ơn đối phương lúc đè ngã cô còn quan tâm đến bàn chân bị thương của cô không. Nếu không bây giờ chắc chắc cô sẽ vì đau đớn mà đánh nhau với anh, không thể yên ổn, bình tĩnh nói chuyện với anh được."Không nói gì thì mau bỏ em ra, em còn muốn ăn táo nữa."Chẩm Khê duỗi tay đẩy anh ra, bàn tay vừa vặn đặt trước lồng ngực anh, cảm nhận được trái tim nặng nề đang đập nhanh cực kì. Tần suất này... Chẩm Khê hốt hoảng buông tay ra, hỏi:"Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?"Cô nâng mặt anh lên, cuống quýt nói: "Huy Dương, anh đừng dọa em.""Em cứ coi như anh đang dọa em đi..." Một câu nói kỳ quặc! Nhưng còn chưa để cô kịp phản ứng, khuôn mặt của người này đã đột nhiên phóng đại, kề sát cô, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy được sắc đỏ lộ ra sau lớp da mặt kia.Chẩm Khê ý thức được có chỗ không đúng, nhưng không kịp phản ứng.Chóp mũi là mùi vị nicotine nồng đượm, cô biết loại thuốc lá Huy Dương hút, loại thuốc kia bất kể là hình dáng hay mùi vị đều không hề ôn hòa.Thế nhưng, hương vị thấp thoáng kích thích này chỉ dừng lại trước chóp mũi cô vài giây, đã bị hương vị khác thay thế. Hương vị mà chỉ một mình người này mới có, phảng phất như thể chỉ được sản xuất ra cho một mình anh.Hương vị mà rất lâu rồi cô chưa tìm được, hương vị lão hòa thượng ngồi thiền trên núi băng nơi Bắc Cực. Không cần người, lạnh lẽo đến thấu xương.Trình độ tẩy não của hương vị này còn mãnh liệt hơn cả thần khúc chấn động toàn cầu.Từ lâu lắm rồi, chỉ cần cô ở cùng với Huy Dương mấy tiếng, à không, chỉ cần mười mấy phút thôi là cả người cô đã bị hương vị này ám lên rồi. Sau đó vài ngày, hoặc thậm chí mười mấy ngày sau hương vị này vẫn cứ bám theo cô, tắm rửa thay quần áo như thế nào cũng vô dụng.Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày cô với Huy Dương sẽ hôn nhau. Lúc cô vừa mới quen biết anh không lâu, đã có lần nhìn thấy cảnh tượng anh ở cùng với một chị gái xinh đẹp trên sân thượng. Cô vẫn rất tự nhiên cho rằng, người con gái có thể ở bên cạnh anh, chí ít, chí ít cũng phải xinh đẹp đến mức như thế. Như vậy khi hai người đứng cùng nhau dưới ánh mặt trời, mới không bị coi là phí phạm cái vẻ ngoài đẹp đẽ được Thượng đế cưng chiều bạn cho Huy Dương.Gò má cô bị thứ gì đó cọ vào khiến cô ngứa ngáy, cô thuận tay sờ một cái, liền sờ phải chiếc khuyên tai bằng dây xích dài nhỏ màu bạc của đối phương. Ngón tay liền ngoắc lại theo phản xạ, giật nó xuống, đối phương đau đến mức "hư" ra thành tiếng, một giây sau mới thôi cắn môi cô.Huy Dương có một làn da rất trắng, lúc còn đi học, con gái toàn trường hầu như ai cũng phải ghen tỵ với làn da của anh.Lúc này anh lại đang cúi đầu nhìn cô, ánh nắng nhảy nhót bên ngoài cửa sổ dừng chân trên gương mặt anh, khiến cho cả người anh trở nên không chân thực. Khóe môi lại mang màu đỏ tươi như thế đang mang theo một luồng yêu khí quyến rũ đến phát sợ.Xinh đẹp một cách quá đáng. Anh nhìn cô, không biết ánh mắt anh đang rơi xuống nơi nào, nhưng lại làm cho cô có cảm giác bị xâm lược, bị chèn ép như thể muốn thu gọn cô lại vào trong mắt anh.Có giọt mồ hôi từ trên trán anh rơi xuống, lăn dọc theo cằm của anh, rồi cứ thế rơi thẳng vào trong mắt cô.Cô hít một hơi, đưa tay lên muốn dụi mắt. Trong tình trạng cái gì cũng không nhìn thấy, phía môi dưới lại bị Chẩm Khê. Bớt đi một chút chèn ép so với lúc trước, nhưng lại nhiều thêm vài phần lưu luyến.Một hồi một hồi rồi lại một hồi.Chẩm Khê buồn bực đến mức bật cười ra thành tiếng, người này rõ ràng là đang trêu chọc cô.Trái tim vốn đang đập thình thịch cũng vì thế mà dần dần bình ổn lại.Cô véo khuôn mặt nhìn trông có vẻ rất đàn hồi kia một cái, "Tránh ra!""Chẩm Tiểu Khê!". Huy Dương vùi mặt xuống, dùng ngữ khí trầm thấp mang theo giọng điệu làm nũng nói: "Đừng coi anh là bạn thân nữa được không ?"Một lát sau thì cảnh sát đến, lúc này phòng bệnh chỉ còn một mình Chẩm Khê, bọn họ bảo muốn lấy lời khai, khiến Chẩm Khê rất hoang mang. Bọn họ yêu cầu cô kể hết tất cả các chuyện to chuyện nhỏ mà cô trải qua gần đây. Nhưng trên thực tế, Chẩm Khế không nhớ được nhiều. Trong ấn tượng của cô, chỉ còn đọng lại không khí náo nhiệt ồn ào của hội thao và bóng người chạy băng băng phía trước mặt. "Bên ngoài phòng nghỉ không có camera giám sát sao?" Chẩm Khê hỏi."Như cháu đã nói, đó là camera bên ngoài phòng, nên không quay được tình hình bên trong phòng.""Ngoại trừ các thành viên trong nhóm và nhân viên công tác ra, không còn ai đi vào nữa sao?""Có một người, theo những gì bọn chú biết, thì quả thật cô ấy có chút quan hệ với cháu. Trước đó, hai người đã xảy ra va chạm trong nhà ăn."Chẩm Khê nghĩ ngợi một lát, hỏi: "Trương Tuyền?""Đúng vậy."Chẩm Khê nghiêm mặt, hỏi tiếp: "Cô ta đi vào bằng cách nào?""Cửa không đóng." "Sao lại không đóng, cửa đó là cửa tự động khóa mà.""Trước lúc đó, có người đánh rơi hộp sữa ở chỗ khe cửa, chặn cửa lại, nên cửa không đóng kín.""Trùng hợp thể sao?" Chẩm Khê suýt chút nữa bật cười thành tiếng, "Ai đánh rơi hộp sữa? Là Triệu Thanh Lam đúng không?""Đúng vậy."Biết ngay mà."Trương Tuyền có nói tại sao lại vào phòng nghỉ của bọn tôi không?" "Cô ta nói là muốn xin lỗi cháu nên mới đến tìm, nhìn thấy cửa không khóa nên tự mình đi vào trong.""Cô ta ở bên trong bao lâu?" "Mười ba phút.""Lúc đó trong phòng nghỉ có còn ai khác ngoài cô ta không?""Không có ai cả.""Thế lý do gì mà một người ngoài như cô ta lại ở một mình trong phòng nghỉ của bọn tôi đến tận mười ba phút?""Cô ta nói sau khi đi vào phát hiện không biết là ai làm đổ nước trái cây xuống đất, nên cô ta tiện tay lau dọn hộ. Trong video giám sát cho thấy, lúc đi ra trong tay cô ta có cầm một đống giấy ăn đã dùng qua."Người như Trương Tuyền sẽ chủ động đi lau dọn chỗ nước hoa quả bị đánh đổ của bọn cô sao?Lừa quỷ đấy à.Có điều, trong lòng Chẩm Khê thật sự hi vọng chuyện này là do Triệu Thanh Lam cấu kết với Trương Tuyền. Nguyên nhân cũng chỉ là vì muốn trả thù ân oán cá nhân một cách đơn thuần, chứ không hề có dây mơ rễ má gì đến phía Vân Tưởng."Hiện tại Trương Tuyền là đối tượng bị tình nghi nhất đúng không?""Phải. Nhưng không có chứng cứ xác thực.""Chứng cứ gì?"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Vân Tụ bước vào.Chẩm Khê vừa nhìn thấy khuôn mặt đó liền giật mình. Bộ dạng này là sao, đánh nhau hay là vừa bị ngã vậy? Sao lại bầm tím hết cả nửa mặt thể kia. "Xin hỏi kết quả xét nghiệm trên đinh ghim đã có chưa?""Còn phải đợi thêm chút thời gian nữa.""Làm phiền các anh rồi. Vừa nãy đang nói đến cái gì ấy nhỉ, chứng cứ gì đó."Viên cảnh sát đưa mắt nhìn Chẩm Khê."Vị này là ông chủ của tôi, có thể nói với anh ấy."Vân Tụ im lặng nghe xong kết quả điều tra của cảnh sát, sau cùng chỉ nói một câu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn." Anh đứng dậy, thay Chẩm Khê tiễn họ ra ngoài. "Mặt của anh..." Do dự một lát, Chẩm Khê vẫn quyết định hỏi. "Hiếm khi nào lại thấy em có thừa lòng quan tâm để bố thí cho anh như bây giờ."Nói năng kiểu gì vậy? Ai nhìn thấy mặt anh ta như thế mà chẳng phải hỏi đối ba câu. Vân Tụ cầm một quả táo lên, thong thả gọt vỏ. Khi Chẩm Khê dần thích ứng được với bầu không khí lúng túng, xa lạ và yên tĩnh này thì anh lại đột nhiên hỏi một câu: "Đã sai ở đâu.""Cái gì?" Chẩm Khê nghe không hiểu."Đã sai ở đâu. Tại sao hai chúng ta lại thành ra như thế này."Chẩm Khê không nói gì."Anh cứ nghĩ mãi về chuyện này, có lẽ là từ hôm sinh nhật Sầm Nhiễm. Kể từ ngày hôm đó trở đi, em liền quay về ký túc xá, không về nhà nữa. Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, anh có thể được biết không?"Chẩm Khê nhíu mày, "Cái này, chẳng lẽ không nên hỏi chính anh sao? Ngày hôm đó anh đã làm gì? Tại sao đột nhiên lại có ý nghĩ này, anh đang chột dạ?" "Ồ" Đối phương kéo dài giọng, "Anh với Sầm Nhiễm... Em nhìn thấy rồi.""Anh với cô Sầm làm sao cơ? Tôi cần phải nhìn thấy cái gì à?""Chẩm Khê, đừng giả vờ nữa." Vân Tụ nói, "Hai chúng ta không ai lừa được ai đâu." "Cho nên tôi mới hỏi anh, anh với chị ta đã làm cái gì? Và rồi cần phải nhìn thấy cái gì?" Đối phương sờ sống mũi, cúi đầu nhìn nền nhà rất lâu. "Anh có thể giải thích."Chẩm Khê cười, "Anh muốn giải thích cái gì? Kỳ lạ thật, bắt đầu từ vừa nãy tôi đã nghe không hiểu anh đang nói cái gì rồi. Còn nữa, tại sao anh lại muốn giải thích với tôi? Chúng ta có quan hệ gì mà phải để đích thân Giám đốc Vân đứng ra giải thích cho tôi vậy?""Quan hệ người yêu của nhau, cho đến bây giờ vẫn chưa chia tay, không phải sao?" "Nực cười!" Chẩm Khê đưa mắt qua trần nhà, "Hai chúng ta yêu nhau lúc nào? Sao có thể có chia tay được?""Hôn là chuyện chỉ có giữa hai người yêu nhau mới có thể xảy ra.""Cho nên anh với cô Sầm cũng là quan hệ người yêu nên mới hôn nhau?" Câu này vừa dứt, Chẩm Khê liền thấy hối hận vì mất lý trí. Quả nhiên, đối phương bật cười: "Quả nhiên em đã nhìn thấy."Chẩm Khê ngoảnh mặt sang một bên, tỏ ý không muốn tiếp tục nói chuyện."Tại sao không hỏi anh?""Không có gì cần hỏi cả."."Không muốn biết nguyên nhân vì sao anh làm thế?""Chẳng liên quan gì đến tôi cả." "Bây giờ nhớ lại, vẻ mặt của em lúc đó rất buồn bã rất đau lòng, đúng không? Hay là tức giận, uất ức nhưng không biết phải làm sao?""Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không hề có vẻ mặt như thế. Tôi thấy anh ở cùng với cô Sầm, không khác gì so với việc nhìn thấy đám người Tây tóc vàng mắt xanh ôm nhau trên đường cái cả, anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.""Anh nói rồi, anh có thể giải thích, em nên nghe anh giải thích đã. Sau khi nghe xong, có lẽ em sẽ bớt nghi ngờ và phủ nhận anh hơn."Lửa giận của Chẩm Khê bốc lên.Cái người này nói toàn nói những thứ quái quỷ gì thế! "Là bởi vì nhìn thấy anh hôn Sầm Nhiễm, cảm thấy bị lừa dối, cho nên mới muốn được Huy Dương an ủi?"Chẩm Khê ném gối về phía anh, chỉ vào phía cửa lớn yêu cầu anh cút đi. Vân Tụ nhặt gối của cô lên, vỗ bớt bụi."Cảm thấy dẫn theo cậu ta xuất hiện trước mặt anh sẽ khiến cho anh phải lúng túng, muốn nhân cơ hội để tác thành cho lòng tự ái của em? Em hy vọng nhìn thấy anh có phản ứng gì""Lâm Tụ, anh là đồ vô liêm sỉ!""Em có nói chuyện đó cho Huy Dương nghe không?""Chuyện gì? Tôi không có chuyện gì để nói với anh ấy cả.""Chúng ta đã sống chung với nhau lâu như vậy rồi, em lại còn là trẻ vị thành niên. Hoặc là, em có thể đưa cậu ta đi thăm nơi chúng ta ở, để cho cậu ta xem thử cái giường nhỏ đến mức nếu như ngủ chung còn khó trở mình của chúng ta. Em nghĩa cậu ta sẽ không để ý sao? Có phải em..."Vân Tụ cười lạnh. "Đề cao bản thân mình quá hay không?"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Vân Tụ bước vào.Chẩm Khê vừa nhìn thấy khuôn mặt đó liền giật mình. Bộ dạng này là sao, đánh nhau hay là vừa bị ngã vậy? Sao lại bầm tím hết cả nửa mặt thể kia. "Xin hỏi kết quả xét nghiệm trên đinh ghim đã có chưa?""Còn phải đợi thêm chút thời gian nữa.""Làm phiền các anh rồi. Vừa nãy đang nói đến cái gì ấy nhỉ, chứng cứ gì đó."Viên cảnh sát đưa mắt nhìn Chẩm Khê."Vị này là ông chủ của tôi, có thể nói với anh ấy."Vân Tụ im lặng nghe xong kết quả điều tra của cảnh sát, sau cùng chỉ nói một câu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn." Anh đứng dậy, thay Chẩm Khê tiễn họ ra ngoài. "Mặt của anh..." Do dự một lát, Chẩm Khê vẫn quyết định hỏi. "Hiếm khi nào lại thấy em có thừa lòng quan tâm để bố thí cho anh như bây giờ."Nói năng kiểu gì vậy? Ai nhìn thấy mặt anh ta như thế mà chẳng phải hỏi đối ba câu. Vân Tụ cầm một quả táo lên, thong thả gọt vỏ. Khi Chẩm Khê dần thích ứng được với bầu không khí lúng túng, xa lạ và yên tĩnh này thì anh lại đột nhiên hỏi một câu: "Đã sai ở đâu.""Cái gì?" Chẩm Khê nghe không hiểu."Đã sai ở đâu. Tại sao hai chúng ta lại thành ra như thế này."Chẩm Khê không nói gì."Anh cứ nghĩ mãi về chuyện này, có lẽ là từ hôm sinh nhật Sầm Nhiễm. Kể từ ngày hôm đó trở đi, em liền quay về ký túc xá, không về nhà nữa. Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, anh có thể được biết không?"Chẩm Khê nhíu mày, "Cái này, chẳng lẽ không nên hỏi chính anh sao? Ngày hôm đó anh đã làm gì? Tại sao đột nhiên lại có ý nghĩ này, anh đang chột dạ?" "Ồ" Đối phương kéo dài giọng, "Anh với Sầm Nhiễm... Em nhìn thấy rồi.""Anh với cô Sầm làm sao cơ? Tôi cần phải nhìn thấy cái gì à?""Chẩm Khê, đừng giả vờ nữa." Vân Tụ nói, "Hai chúng ta không ai lừa được ai đâu." "Cho nên tôi mới hỏi anh, anh với chị ta đã làm cái gì? Và rồi cần phải nhìn thấy cái gì?" Đối phương sờ sống mũi, cúi đầu nhìn nền nhà rất lâu. "Anh có thể giải thích."Chẩm Khê cười, "Anh muốn giải thích cái gì? Kỳ lạ thật, bắt đầu từ vừa nãy tôi đã nghe không hiểu anh đang nói cái gì rồi. Còn nữa, tại sao anh lại muốn giải thích với tôi? Chúng ta có quan hệ gì mà phải để đích thân Giám đốc Vân đứng ra giải thích cho tôi vậy?""Quan hệ người yêu của nhau, cho đến bây giờ vẫn chưa chia tay, không phải sao?" "Nực cười!" Chẩm Khê đưa mắt qua trần nhà, "Hai chúng ta yêu nhau lúc nào? Sao có thể có chia tay được?""Hôn là chuyện chỉ có giữa hai người yêu nhau mới có thể xảy ra.""Cho nên anh với cô Sầm cũng là quan hệ người yêu nên mới hôn nhau?" Câu này vừa dứt, Chẩm Khê liền thấy hối hận vì mất lý trí. Quả nhiên, đối phương bật cười: "Quả nhiên em đã nhìn thấy."Chẩm Khê ngoảnh mặt sang một bên, tỏ ý không muốn tiếp tục nói chuyện."Tại sao không hỏi anh?""Không có gì cần hỏi cả."."Không muốn biết nguyên nhân vì sao anh làm thế?""Chẳng liên quan gì đến tôi cả." "Bây giờ nhớ lại, vẻ mặt của em lúc đó rất buồn bã rất đau lòng, đúng không? Hay là tức giận, uất ức nhưng không biết phải làm sao?""Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không hề có vẻ mặt như thế. Tôi thấy anh ở cùng với cô Sầm, không khác gì so với việc nhìn thấy đám người Tây tóc vàng mắt xanh ôm nhau trên đường cái cả, anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.""Anh nói rồi, anh có thể giải thích, em nên nghe anh giải thích đã. Sau khi nghe xong, có lẽ em sẽ bớt nghi ngờ và phủ nhận anh hơn."Lửa giận của Chẩm Khê bốc lên.Cái người này nói toàn nói những thứ quái quỷ gì thế! "Là bởi vì nhìn thấy anh hôn Sầm Nhiễm, cảm thấy bị lừa dối, cho nên mới muốn được Huy Dương an ủi?"Chẩm Khê ném gối về phía anh, chỉ vào phía cửa lớn yêu cầu anh cút đi. Vân Tụ nhặt gối của cô lên, vỗ bớt bụi."Cảm thấy dẫn theo cậu ta xuất hiện trước mặt anh sẽ khiến cho anh phải lúng túng, muốn nhân cơ hội để tác thành cho lòng tự ái của em? Em hy vọng nhìn thấy anh có phản ứng gì""Lâm Tụ, anh là đồ vô liêm sỉ!""Em có nói chuyện đó cho Huy Dương nghe không?""Chuyện gì? Tôi không có chuyện gì để nói với anh ấy cả.""Chúng ta đã sống chung với nhau lâu như vậy rồi, em lại còn là trẻ vị thành niên. Hoặc là, em có thể đưa cậu ta đi thăm nơi chúng ta ở, để cho cậu ta xem thử cái giường nhỏ đến mức nếu như ngủ chung còn khó trở mình của chúng ta. Em nghĩa cậu ta sẽ không để ý sao? Có phải em..."Vân Tụ cười lạnh. "Đề cao bản thân mình quá hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com