Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 2
Tiệc sinh nhật của Sầm Nhiễm không thể không tới. Biết rằng sẽ không có cánh phóng viên đến nhưng mọi người vẫn rất chú trọng sự kiện này.Chẩm Khê còn biết Đoạn Ái Đình đã chuẩn bị mấy bộ lễ phục cho sự kiện này. Hoàn toàn xem như đang chuẩn bị cho một lễ trao giải hay một một buổi dạ hội công khai gì đó. Cô ta coi trọng như vậy tất nhiên không phải chỉ vì nể mặt Sầm Nhiễm, mà còn là vì biết rằng hôm đó Vân Tụ cũng có mặt ở đó.Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đầy khát khao mong chờ của cô ta, Chẩm Khê lại muốn nhắc nhở: Đừng có thái quá, muốn cướp lấy sự nổi bật của nhân vật chính hoặc là để nhân vật chính biết được chị đang ước ao có được "bé Tụ" của nhà cô ta thì chị nhất định sẽ nhận được một cái kết cay đắng.Tiệc sinh nhật bắt đầu lúc 8 giờ tối, địa điểm tổ chức ngay tại nhà chính của nhà họ Vân.Trong tâm trí của Vân Tụ, đó là một căn nhà lớn vô cùng âm u, thường xuyên bị cúp điện và còn có ma xuất hiện nữa. Nhưng tối nay, nơi này đèn điện chiếu rọi rực rỡ, trông thật lộng lẫy và tráng lệ.Đám Chẩm Khê đến sớm, được người làm dẫn vào bên trong. Xuyên qua khu vườn được thiết kế như mê cung, lại đi qua bể suối phun mang đậm hơi thở của thời kỳ hậu hiện đại mới tới được trước căn nhà. Căn nhà này thật sự rất to.Không phải to kiểu bình thường, nó giống như nơi ở của những nhà quân phiệt thời dân quốc mà chỉ xuất hiện trong phim ảnh.Vì thế, Sầm Nhiễm mới dám tổ chức tiệc sinh nhật ngay trong nhà, chỉ dùng mỗi cái phòng khách là đủ chỗ rồi.Hôm nay Chẩm Khê ăn vận khá đơn giản, một bộ đồ được thiết kế khá giống âu phục, có họa tiết ô vuông màu xám và đi một đôi giày cao gót có quai. Đứng trước cửa đại sảnh tổ chức tiệc, cô với những người ăn mặc lộng lẫy ở phía trong giống như đứng ở hai thế giới, cả những thành viên khác trong nhóm mặc trên người toàn những lễ phục hàng hiệu đang đứng phía sau cô nữa, cũng có sự khác biệt rõ ràng. Nhưng người phụ nữ đứng gần đó vẫn tiến thẳng về phía cô, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, không hề giống người ở trong ấn tượng của cô. Người phụ nữ kéo lấy tay cô, nói: "Cuối cùng cũng tới rồi, Tiểu Nhiễm hỏi về em tới chưa không biết bao nhiêu lần rồi đấy."Chẩm Khê chào cô ta một tiếng, "Chào bà Vân."Đó là vợ của Vân Tưởng."Em nhận ra tôi?" Đối phương có chút ngạc nhiên."Trước đây, trong buổi tiệc từ thiện..."
Chẩm Khê cười khách sáo."À, đúng." Biểu cảm của đối phương từ vui mừng hớn hở chuyển sang áy náy, "Chuyện lần trước, đều là trách nhiệm của chúng tôi, thật sự xin lỗi em.""Không đầu, không đâu ạ..."Chẩm Khê hòa vào đám quan khách, trong lòng thì nghĩ tại sao người này lại muốn tiếp cận làm quen với cô chú. Không lẽ nào vị này lại không biết cô và Vân Tụ là cùng hội cùng thuyền với nhau. "Tôi đưa các em đi gặp Tiểu Nhiễm."Cũng tốt, so với vị này thì nói chuyện với Sầm Nhiễm chắc chắn sẽ thoải mái hơn đôi chút. Chẩm Khê thật sự không đoán được vị này đang định tính toán gì.Để nịnh bợ cô?Nhưng mà nịnh bợ cô thì có tác dụng gì đâu. Kể cả khi cô hủy bỏ hợp đồng với Vân Tụ để hợp tác với Vân Tưởng đi chăng nữa. Nhưng nếu như vậy thì Diệp Cửu Như phải làm thế nào? Chẳng lẽ họ chịu chấp nhận những công sức tiền của đập vào Diệp Cửu Như một đi không trở lại?Chỉ cần ngày nào cô còn đứng ở vị trí này thì Diệp Cửu Như đừng hòng ngóc đầu lên được. Theo cách thông thường thì vợ chồng cô ta phải coi cô là kẻ địch, và dùng hết mọi cách để dồn cô vào chỗ chết chứ.Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.Sầm Nhiễm đang đứng trong phòng của mình, từng người tới chào hỏi chúc mừng cô ta, quy trình này rất giống kiểu chúc phúc cô dâu trong hôn lễ.Chưa kể, sinh nhật hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy xòe màu trắng trắng, lộ ra bờ vai đẹp đẽ. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền trân châu nhìn qua là đã biết giá trên trời. Trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, tóc cũng được vấn gọn gàng.Trang điểm không khác gì một cô dâu.Chỉ thiếu khăn voan và hoa cưới nữa thôi."Cuối cùng cũng tới rồi."Cô Sầm đứng dậy đón tiếp bọn họ. "Chị còn tưởng Tiểu Tụ lại mới sắp xếp thêm công việc cho các em nên không cho tới cơ. Loại ông chủ độc tài như cậu ta, đợi về chị phải phản ánh lại mới được.""Này là... có ý gì?" Đoạn Ái Đình hỏi. Chẩm Khê đứng ở giữa, liếc nhìn hai người bọn họ. Cô không hiểu vì sao Sầm Nhiễm lại gọi thẳng tên Vân Tụ ra như thế. Trong nhóm cô, trừ cô ra thì chẳng có ai biết về sự thật Vân Tụ chính là ông chủ đứng sau của bọn cô."Lát nữa bảo Chẩm Khê giải thích cho em." Mặt Chẩm Khê đầy dấu chấm hỏi."Không cần căng thẳng vậy đâu, chẳng qua gần đây vừa có một tin." Sầm Nhiễm cười nói. "Tin gì?" "D&D bị Cloud thu mua.""Cloud sao?"Tại sao không phải là Vân Thị? Chuyện này cô hoàn toàn không hay biết gì. Những người khác đều hết sức ngạc nhiên trước thông tin này, đến Đoạn Ái Đình cũng phải trợn tròn mắt lên."Thế nên bây giờ D&D cũng coi như thuộc sản nghiệp của Vân Thị?""Nói chính xác thì là sản nghiệp của Cloud." Rõ ràng là sầm Nhiễm không muốn giải thích thêm với người khác về chủ đề này nữa, cô ta kêu mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh.Cô ta ngồi trên ghế còn tất cả mọi người đứng vây quanh cô ta chụp hình. Trông lại càng giống đang tổ chức một lễ cưới. "Em nhìn thấy.." Chẩm Khê nghĩ một lúc, không biết nên gọi vợ của Vân Tưởng thế nào khi đứng trước mặt Sầm Nhiễm.Trong nhà này có ba bà Vân liền, ai mà phân biệt rõ được người nào nên gọi thế nào. "Em thấy vợ của Vân Tưởng ở dưới lầu..."Phải nói như thế nào đây?Hỗ trợ? Hay là tiếp khách? Thân phận của người ta có đến mức ấy không?"Em nói Đỗ Nhược Thu sao?"Sầm Nhiễm nói nhỏ vào tai cô, "Ngày thường cũng không qua lại với nhau, không biết hôm nay uống nhầm phải thuốc gì mà cứ nhất định muốn tới làm người tiếp đón khách cho chị."Chẩm Khê hơi giật mình, Sầm Nhiễm xưng hô và cư xử với bà chị dâu đó như thế nào là chuyện của cô ta, nhưng tại sao lại nói chuyện này với cô? Quan hệ giữa cô và cô ta vốn cũng chẳng thân thiết đến mức đó."Nếu không phải là nể mặt... chị vốn cũng không định mời họ tới. Quan hệ đã không tốt đẹp, lại còn đến dự sinh nhật của chị, thật là đáng ghét.""Nhà vệ sinh ở đâu ạ?" Chẩm Khê nhanh chóng ngắt lời, cô không thể nghe tiếp nữa. Cô, Sầm Nhiễm với nhà họ Vân là quan hệ gì chứ? Những lời như vậy sao cô có thể nghe chứ. Chẩm Khê lấy cớ rời đi, cô bước đi trên hành lang quanh co tĩnh mịch, đi một lúc lâu mà vẫn chưa tìm được cầu thang xuống dưới lầu.Vừa nãy cố lên đây bằng cách nào nhỉ? Cô chỉ nhớ cái cầu thang đó là một cầu thang buồng. Thảm trải sàn ở đây sẫm màu, giấy dán tường cũng là kiểu có hoa văn sẫm màu u ám. Đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng với sắc ấm nhưng thiên về màu tối, đây gần như là một căn phòng màu đen. Trên tường treo một vài bức tranh nghệ thuật, nhìn thôi đã biết giá trị không hề nhỏ, nhưng những hình vẽ con người và cảnh vật dị dạng trên đó sẽ khiến người ta cảm thấy kinh sợ.Chẩm Khê đứng ở chính giữa, nhìn về phía trước, không thấy điểm dừng; quay lại nhìn phía sau, cũng không thấy điểm xuất phát. Cô lại phải cảm thán thêm lần nữa, căn nhà này thật sự to đến đáng sợ, hơn nữa cấu trúc lại phức tạp, cô nghi là bản thân mình từ nãy giờ vẫn cứ loanh quanh mãi chỗ này.Đúng là đã lượn đi lượn lại vài vòng thật, sau khi đi được vài phút, cô lại nhìn thấy bức tranh chân dung có nhân vật méo mó dị thường vừa nãy.Chẩm Khê hơi suy sụp.Bây giờ, cách tốt nhất chính là, hễ nhìn thấy cửa phòng thì liền gõ cửa. Nếu như có người ở trong phòng thì họ có thể dẫn cô ra ngoài. Nhưng người tới hôm nay đều là khách khứa cả, làm gì có ai ở trên tầng hai của nhà người ta mà không ra ngoài chứ. Chẩm Khê vẫn quyết định thử xem sao, cũng may là phòng ở tầng hai cũng không nhiều lắm. Nhưng đã gõ ba căn phòng rồi mà vẫn chẳng có ai đáp lại.Nhất là sau khi cô xin lỗi rồi mở cửa ra, nhìn thấy bên trong là một không gian tối đen như mực thì lại càng cảm thấy hoảng loạn hơn."Xin lỗi, đã làm phiền rồi. Xin hỏi..."Lại không có bất cứ động tĩnh nào. Cô nói lại xin lỗi rồi đặt tay lên tay nắm cửa, thầm nghĩ nếu như trong phòng này có một cái điện thoại thì tốt biết mấy.Không đẩy được, bị khóa rồi."Đen thật!"Chẩm Khê xoay người, muốn nhanh chóng đi tiếp tới của một căn phòng khác. Hy vọng đừng để tới lúc tiệc sinh nhật bắt đầu rồi mà cô vẫn còn bị nhốt ở đây. Ca.. Cạch! Sau lưng có tiếng động vọng tới. Cánh cửa bị kẹt đó được mở ra.Một anh chàng có mái tóc màu sám xuất hiện ngay trước mặt cô, tóc tai bù xù, tay dụi dụi mắt."Anh?"Không ngờ lại là người quen. "Có chuyện gì?"
Đối phương hỏi cô."Anh... Tề Lỗ, sao anh lại ở đây?" Người bỗng nhiên xuất hiện ở đây chính là thành viên nhóm Aurora 7 đã cùng hợp tác đóng quảng cáo với cô vào mấy ngày trước. "Sao cô cũng ở đây?""Tôi nhận được lời mời tham gia dự tiệc sinh nhật của Sầm Nhiễm.""Tôi cũng vậy.""Anh biết cách xuống lầu không?" Chẩm Khê hỏi anh ta, "Tôi đã đi lòng vòng ở đây gần hai mươi phút đồng hồ rồi.""Lần đầu tới?"Hỏi thừa."Cô đợi chút."Đối phương xoay người trở về phòng, lúc đi ra thì trên tay có thêm một cái cà vạt. Bây giờ Chẩm Khê mới phát hiện ra, hôm nay người này mặc một bộ âu phục chỉnh tề."Sao cô lại có biểu cảm như vậy?" Đối phương hỏi cô. Nhóm của bọn họ trước giờ vẫn theo phong cách hip-pop, bình thường trang phục đều là các loại như dây chuyền vàng cỡ to với đồng hồ đeo tay, đột nhiên ăn mặc nghiêm túc như vậy, Chẩm Khê có chút không quen.Cô nghi ngờ trên eo người này vẫn có đeo dây chuyền vàng, chỉ là bị vạt áo che khuất đi thôi.Người này dẫn cô tới trước một cánh cửa, vừa đẩy ra thì đã thấy cầu thang ở ngay bên trong. Không phải chứ, kiểu nhà để ở như thế này tại sao lại thiết kế loại cầu thang giấu kín như vậy?Còn nữa, vừa nãy là cô đi từ cái cầu thang này lên sao?"Đi thôi." Đối phương quơ tay về phía cô. Chẩm Khê liếc nhìn vào bên trong, lại kiểu trang trí toàn gam màu tối."Anh thì sao?""Thời gian vẫn còn sớm, tôi không xuống dưới đâu."Có vẻ như người này rất quen thuộc với cách bố trí ở nơi này, vừa nãy còn nằm ngủ trong phòng của nhà người ta nữa. Nếu không phải có quan hệ thân quen gì với nhà họ Vân thì chắc chắn cũng là bạn bè gì đó. Chẩm Khê gật đầu, đi vào bên trong. "Đợi một chút.""Không phải cô bị quáng gà à, có nhìn thấy đường không đấy?"Chẩm Khê nhìn anh ta."Thấy lạ là vì sao tôi biết, đúng không? Tôi còn biết cô không ăn được xoài với hải sản, thích ăn lẩu xiên cay nữa kìa. Cô tới ký túc xá của bọn tôi xem thử đi, trên tủ lạnh có dán đẩy mấy điều này đó."Chẩm Khê: "...""Tôi đưa cô xuống dưới." Đối phương liếc qua giày của cô, hỏi, "Đi lại có tiện không?"Chẩm Khê vừa định gật đầu thì đối phương đã đưa cánh tay ra. "Đãi ngộ nên có của siêu sao."Chẩm Khê cười bất lực, nhưng vẫn để anh ta dẫn cô xuống dưới.Không ngờ, cầu thang ở nơi này cũng cao thật đấy. Còn chưa xuống tới lầu dưới, cô đã nghe thấy tiếng cửa mở, một giọng từ dưới vọng lên. "Đoạn Ái Đình là thế nào?" Đó là giọng của Sầm Nhiễm. "Không biết chị đang nói cái gì?"
Giọng của Vân Tụ.Tề Lỗ bên cạnh giơ tay làm dấu im lặng với cô, tỏ ý muốn nghe trộm. Cái cầu thang này quá khép kín, lầu trên lầu dưới đều có hai cửa vững chắc, thiết kế không khác gì so với những lối thoát hiểm."Cầu thang này không cho phép người ngoài đi."
Tề Lỗ nói nhỏ với cô. Chẳng trách, ngay cả Sầm Nhiễm cũng không nghĩ tới cái cầu thang không cho người ngoài dùng này sẽ xuất hiện người ngoài."Ánh mắt của cô ta cứ dán chặt lên người cậu là có ý gì?""Không biết.""Không biết thật hay là giả vờ không biết? Cái loại hồ ly tinh như cô ta tôi gặp nhiều rồi, có phải cậu có gì đó với cô ta đúng không?"Chẩm Khê trợn trắng mắt, thầm nghĩ đây là cuộc nói chuyện kiểu gì vậy?"Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, bảo cậu tránh xa mấy con yêu tinh chuyên quyến rũ đàn ông đó ra. Có phải cậu không coi lời nói của tôi ra gì đúng không?""Chị muốn sao?" Vân Tụ lên tiếng."Lập tức hủy bỏ hợp đồng với cô ta, sau này không cho phép cậu giao du với cô ta nữa. Nghĩ mình là loại mặt hàng nào mà bám lấy cậu chứ. Chuyện này cậu không làm thì tôi sẽ làm.""Tùy chị."
Chẩm Khê cười khách sáo."À, đúng." Biểu cảm của đối phương từ vui mừng hớn hở chuyển sang áy náy, "Chuyện lần trước, đều là trách nhiệm của chúng tôi, thật sự xin lỗi em.""Không đầu, không đâu ạ..."Chẩm Khê hòa vào đám quan khách, trong lòng thì nghĩ tại sao người này lại muốn tiếp cận làm quen với cô chú. Không lẽ nào vị này lại không biết cô và Vân Tụ là cùng hội cùng thuyền với nhau. "Tôi đưa các em đi gặp Tiểu Nhiễm."Cũng tốt, so với vị này thì nói chuyện với Sầm Nhiễm chắc chắn sẽ thoải mái hơn đôi chút. Chẩm Khê thật sự không đoán được vị này đang định tính toán gì.Để nịnh bợ cô?Nhưng mà nịnh bợ cô thì có tác dụng gì đâu. Kể cả khi cô hủy bỏ hợp đồng với Vân Tụ để hợp tác với Vân Tưởng đi chăng nữa. Nhưng nếu như vậy thì Diệp Cửu Như phải làm thế nào? Chẳng lẽ họ chịu chấp nhận những công sức tiền của đập vào Diệp Cửu Như một đi không trở lại?Chỉ cần ngày nào cô còn đứng ở vị trí này thì Diệp Cửu Như đừng hòng ngóc đầu lên được. Theo cách thông thường thì vợ chồng cô ta phải coi cô là kẻ địch, và dùng hết mọi cách để dồn cô vào chỗ chết chứ.Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.Sầm Nhiễm đang đứng trong phòng của mình, từng người tới chào hỏi chúc mừng cô ta, quy trình này rất giống kiểu chúc phúc cô dâu trong hôn lễ.Chưa kể, sinh nhật hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy xòe màu trắng trắng, lộ ra bờ vai đẹp đẽ. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền trân châu nhìn qua là đã biết giá trên trời. Trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, tóc cũng được vấn gọn gàng.Trang điểm không khác gì một cô dâu.Chỉ thiếu khăn voan và hoa cưới nữa thôi."Cuối cùng cũng tới rồi."Cô Sầm đứng dậy đón tiếp bọn họ. "Chị còn tưởng Tiểu Tụ lại mới sắp xếp thêm công việc cho các em nên không cho tới cơ. Loại ông chủ độc tài như cậu ta, đợi về chị phải phản ánh lại mới được.""Này là... có ý gì?" Đoạn Ái Đình hỏi. Chẩm Khê đứng ở giữa, liếc nhìn hai người bọn họ. Cô không hiểu vì sao Sầm Nhiễm lại gọi thẳng tên Vân Tụ ra như thế. Trong nhóm cô, trừ cô ra thì chẳng có ai biết về sự thật Vân Tụ chính là ông chủ đứng sau của bọn cô."Lát nữa bảo Chẩm Khê giải thích cho em." Mặt Chẩm Khê đầy dấu chấm hỏi."Không cần căng thẳng vậy đâu, chẳng qua gần đây vừa có một tin." Sầm Nhiễm cười nói. "Tin gì?" "D&D bị Cloud thu mua.""Cloud sao?"Tại sao không phải là Vân Thị? Chuyện này cô hoàn toàn không hay biết gì. Những người khác đều hết sức ngạc nhiên trước thông tin này, đến Đoạn Ái Đình cũng phải trợn tròn mắt lên."Thế nên bây giờ D&D cũng coi như thuộc sản nghiệp của Vân Thị?""Nói chính xác thì là sản nghiệp của Cloud." Rõ ràng là sầm Nhiễm không muốn giải thích thêm với người khác về chủ đề này nữa, cô ta kêu mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh.Cô ta ngồi trên ghế còn tất cả mọi người đứng vây quanh cô ta chụp hình. Trông lại càng giống đang tổ chức một lễ cưới. "Em nhìn thấy.." Chẩm Khê nghĩ một lúc, không biết nên gọi vợ của Vân Tưởng thế nào khi đứng trước mặt Sầm Nhiễm.Trong nhà này có ba bà Vân liền, ai mà phân biệt rõ được người nào nên gọi thế nào. "Em thấy vợ của Vân Tưởng ở dưới lầu..."Phải nói như thế nào đây?Hỗ trợ? Hay là tiếp khách? Thân phận của người ta có đến mức ấy không?"Em nói Đỗ Nhược Thu sao?"Sầm Nhiễm nói nhỏ vào tai cô, "Ngày thường cũng không qua lại với nhau, không biết hôm nay uống nhầm phải thuốc gì mà cứ nhất định muốn tới làm người tiếp đón khách cho chị."Chẩm Khê hơi giật mình, Sầm Nhiễm xưng hô và cư xử với bà chị dâu đó như thế nào là chuyện của cô ta, nhưng tại sao lại nói chuyện này với cô? Quan hệ giữa cô và cô ta vốn cũng chẳng thân thiết đến mức đó."Nếu không phải là nể mặt... chị vốn cũng không định mời họ tới. Quan hệ đã không tốt đẹp, lại còn đến dự sinh nhật của chị, thật là đáng ghét.""Nhà vệ sinh ở đâu ạ?" Chẩm Khê nhanh chóng ngắt lời, cô không thể nghe tiếp nữa. Cô, Sầm Nhiễm với nhà họ Vân là quan hệ gì chứ? Những lời như vậy sao cô có thể nghe chứ. Chẩm Khê lấy cớ rời đi, cô bước đi trên hành lang quanh co tĩnh mịch, đi một lúc lâu mà vẫn chưa tìm được cầu thang xuống dưới lầu.Vừa nãy cố lên đây bằng cách nào nhỉ? Cô chỉ nhớ cái cầu thang đó là một cầu thang buồng. Thảm trải sàn ở đây sẫm màu, giấy dán tường cũng là kiểu có hoa văn sẫm màu u ám. Đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng với sắc ấm nhưng thiên về màu tối, đây gần như là một căn phòng màu đen. Trên tường treo một vài bức tranh nghệ thuật, nhìn thôi đã biết giá trị không hề nhỏ, nhưng những hình vẽ con người và cảnh vật dị dạng trên đó sẽ khiến người ta cảm thấy kinh sợ.Chẩm Khê đứng ở chính giữa, nhìn về phía trước, không thấy điểm dừng; quay lại nhìn phía sau, cũng không thấy điểm xuất phát. Cô lại phải cảm thán thêm lần nữa, căn nhà này thật sự to đến đáng sợ, hơn nữa cấu trúc lại phức tạp, cô nghi là bản thân mình từ nãy giờ vẫn cứ loanh quanh mãi chỗ này.Đúng là đã lượn đi lượn lại vài vòng thật, sau khi đi được vài phút, cô lại nhìn thấy bức tranh chân dung có nhân vật méo mó dị thường vừa nãy.Chẩm Khê hơi suy sụp.Bây giờ, cách tốt nhất chính là, hễ nhìn thấy cửa phòng thì liền gõ cửa. Nếu như có người ở trong phòng thì họ có thể dẫn cô ra ngoài. Nhưng người tới hôm nay đều là khách khứa cả, làm gì có ai ở trên tầng hai của nhà người ta mà không ra ngoài chứ. Chẩm Khê vẫn quyết định thử xem sao, cũng may là phòng ở tầng hai cũng không nhiều lắm. Nhưng đã gõ ba căn phòng rồi mà vẫn chẳng có ai đáp lại.Nhất là sau khi cô xin lỗi rồi mở cửa ra, nhìn thấy bên trong là một không gian tối đen như mực thì lại càng cảm thấy hoảng loạn hơn."Xin lỗi, đã làm phiền rồi. Xin hỏi..."Lại không có bất cứ động tĩnh nào. Cô nói lại xin lỗi rồi đặt tay lên tay nắm cửa, thầm nghĩ nếu như trong phòng này có một cái điện thoại thì tốt biết mấy.Không đẩy được, bị khóa rồi."Đen thật!"Chẩm Khê xoay người, muốn nhanh chóng đi tiếp tới của một căn phòng khác. Hy vọng đừng để tới lúc tiệc sinh nhật bắt đầu rồi mà cô vẫn còn bị nhốt ở đây. Ca.. Cạch! Sau lưng có tiếng động vọng tới. Cánh cửa bị kẹt đó được mở ra.Một anh chàng có mái tóc màu sám xuất hiện ngay trước mặt cô, tóc tai bù xù, tay dụi dụi mắt."Anh?"Không ngờ lại là người quen. "Có chuyện gì?"
Đối phương hỏi cô."Anh... Tề Lỗ, sao anh lại ở đây?" Người bỗng nhiên xuất hiện ở đây chính là thành viên nhóm Aurora 7 đã cùng hợp tác đóng quảng cáo với cô vào mấy ngày trước. "Sao cô cũng ở đây?""Tôi nhận được lời mời tham gia dự tiệc sinh nhật của Sầm Nhiễm.""Tôi cũng vậy.""Anh biết cách xuống lầu không?" Chẩm Khê hỏi anh ta, "Tôi đã đi lòng vòng ở đây gần hai mươi phút đồng hồ rồi.""Lần đầu tới?"Hỏi thừa."Cô đợi chút."Đối phương xoay người trở về phòng, lúc đi ra thì trên tay có thêm một cái cà vạt. Bây giờ Chẩm Khê mới phát hiện ra, hôm nay người này mặc một bộ âu phục chỉnh tề."Sao cô lại có biểu cảm như vậy?" Đối phương hỏi cô. Nhóm của bọn họ trước giờ vẫn theo phong cách hip-pop, bình thường trang phục đều là các loại như dây chuyền vàng cỡ to với đồng hồ đeo tay, đột nhiên ăn mặc nghiêm túc như vậy, Chẩm Khê có chút không quen.Cô nghi ngờ trên eo người này vẫn có đeo dây chuyền vàng, chỉ là bị vạt áo che khuất đi thôi.Người này dẫn cô tới trước một cánh cửa, vừa đẩy ra thì đã thấy cầu thang ở ngay bên trong. Không phải chứ, kiểu nhà để ở như thế này tại sao lại thiết kế loại cầu thang giấu kín như vậy?Còn nữa, vừa nãy là cô đi từ cái cầu thang này lên sao?"Đi thôi." Đối phương quơ tay về phía cô. Chẩm Khê liếc nhìn vào bên trong, lại kiểu trang trí toàn gam màu tối."Anh thì sao?""Thời gian vẫn còn sớm, tôi không xuống dưới đâu."Có vẻ như người này rất quen thuộc với cách bố trí ở nơi này, vừa nãy còn nằm ngủ trong phòng của nhà người ta nữa. Nếu không phải có quan hệ thân quen gì với nhà họ Vân thì chắc chắn cũng là bạn bè gì đó. Chẩm Khê gật đầu, đi vào bên trong. "Đợi một chút.""Không phải cô bị quáng gà à, có nhìn thấy đường không đấy?"Chẩm Khê nhìn anh ta."Thấy lạ là vì sao tôi biết, đúng không? Tôi còn biết cô không ăn được xoài với hải sản, thích ăn lẩu xiên cay nữa kìa. Cô tới ký túc xá của bọn tôi xem thử đi, trên tủ lạnh có dán đẩy mấy điều này đó."Chẩm Khê: "...""Tôi đưa cô xuống dưới." Đối phương liếc qua giày của cô, hỏi, "Đi lại có tiện không?"Chẩm Khê vừa định gật đầu thì đối phương đã đưa cánh tay ra. "Đãi ngộ nên có của siêu sao."Chẩm Khê cười bất lực, nhưng vẫn để anh ta dẫn cô xuống dưới.Không ngờ, cầu thang ở nơi này cũng cao thật đấy. Còn chưa xuống tới lầu dưới, cô đã nghe thấy tiếng cửa mở, một giọng từ dưới vọng lên. "Đoạn Ái Đình là thế nào?" Đó là giọng của Sầm Nhiễm. "Không biết chị đang nói cái gì?"
Giọng của Vân Tụ.Tề Lỗ bên cạnh giơ tay làm dấu im lặng với cô, tỏ ý muốn nghe trộm. Cái cầu thang này quá khép kín, lầu trên lầu dưới đều có hai cửa vững chắc, thiết kế không khác gì so với những lối thoát hiểm."Cầu thang này không cho phép người ngoài đi."
Tề Lỗ nói nhỏ với cô. Chẳng trách, ngay cả Sầm Nhiễm cũng không nghĩ tới cái cầu thang không cho người ngoài dùng này sẽ xuất hiện người ngoài."Ánh mắt của cô ta cứ dán chặt lên người cậu là có ý gì?""Không biết.""Không biết thật hay là giả vờ không biết? Cái loại hồ ly tinh như cô ta tôi gặp nhiều rồi, có phải cậu có gì đó với cô ta đúng không?"Chẩm Khê trợn trắng mắt, thầm nghĩ đây là cuộc nói chuyện kiểu gì vậy?"Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, bảo cậu tránh xa mấy con yêu tinh chuyên quyến rũ đàn ông đó ra. Có phải cậu không coi lời nói của tôi ra gì đúng không?""Chị muốn sao?" Vân Tụ lên tiếng."Lập tức hủy bỏ hợp đồng với cô ta, sau này không cho phép cậu giao du với cô ta nữa. Nghĩ mình là loại mặt hàng nào mà bám lấy cậu chứ. Chuyện này cậu không làm thì tôi sẽ làm.""Tùy chị."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com