TruyenHHH.com

Hoan The Gioi Cua Toi Chi Co Anh Ay Tuong Muc Dong

Lúc Ngôn Dụ mở mắt ra, trước mắt tối đen một mảng, qua vài giây mới thích ứng được hoàn cảnh trong phòng.

Đây là trong nhà cô.

Trên người cô đắp một cái chăn xốp thoải mái, hệ thống sưởi trong nhà chỉnh vừa đủ. Cô đưa tay để lên mắt mình, bây giờ đầu cô nặng tựa ngàn cân, quả nhiên không nên uống nhiều rượu như vậy.

Nghĩ đến đây, Ngôn Dụ bỗng ý thức được, cô hôm nay vì sao sẽ uống nhiều rượu đến vậy.

Mẹ Thành và anh Thành Thực đều đã rời khỏi Bắc Kinh, họ đi rồi.

Sáu năm ở Mỹ, đã để cho Ngôn Dụ trở nên độc lập, kiên cường, quả cảm, thực ra cô bây giờ cũng không phải người thích khóc. Nhưng giờ phút này suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, mu bàn tay để trên mắt, lại bị nước mắt dính ướt.

Nào biết lúc cô đang lau nước mắt, cửa phòng đã được người đẩy ra.

Ngôn Dụ lập tức kéo chăn lên, quấn mình ở bên trong. Tưởng Tĩnh Thành đẩy cửa đi vào, vừa vặn mượn ánh đèn hành lang, nhìn thấy động tác nhỏ này của cô.

Tưởng Tĩnh Thành thấy vậy, cúi đầu mỉm cười.

Thật là càng lúc càng giống đứa trẻ.

Anh đi qua, kéo nhẹ chăn, lại kéo không được. Cuối cùng hết cách, anh đành dùng chút sức, nào biết người đang quấn chăn, lại giữ chặt chăn.

"Ngôn Ngôn." Anh thấp giọng.

Lúc này trong chăn truyền đến tiếng ồm ồm trầm thấp: "Em chưa tỉnh, còn muốn ngủ thêm tí nữa."

Tưởng Tĩnh Thành bất đắc dĩ, đành nói: "Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi."

"Chín giờ sáng."

"Làm sao có thể?" Ngôn Dụ ngạc nhiên, hôm nay cô tạm thời xin nghỉ, kéo Thiệu Nghi đi uống rượu. Vốn cô muốn đến sân bay, nhưng cô rất sợ nhìn thấy anh Thành Thực và mẹ Thành rời đi.

Cô sợ cô sẽ ôm họ, không nhịn được mà bật khóc.

Cho nên vừa nghe đến chín giờ, thì cô lại hất một góc chăn ra, nhưng không ngờ Tưởng Tĩnh Thành lại lật người đè xuống.

Anh đưa tay sờ đầu cô, thấp giọng hỏi: "Lại khóc rồi?"

"Ai khóc..." Nhưng lời cô còn chưa nói xong, chăn đã bị Tưởng Thành Thành hất ra, anh cúi đầu hôn lên trán cô, thuận thế đi xuống, hôn lên mí mắt cô.

Mí mắt ẩm ướt, cứ thế khẽ khàng run rẩy.

Hóa ra thật sự đã khóc.

Tưởng Tĩnh Thành cũng chỉ là chọc cô, nào biết cô gái này lại trốn trong chăn khóc thật.

Anh đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, kéo miệng cười nói: "Sao còn giống trẻ con, thích khóc nhè vậy." Thực ra Ngôn Dụ không thích khóc, nhưng chỉ là gặp phải chuyện của Thành Thực, nước mắt cô lại giống như rơi không bao giờ hết.

Nhưng Tưởng Tĩnh Thành cũng không biết nói thế nào, vì đó là Thành Thực.

"Đã luyến tiếc như thế, sao hôm nay em còn cố chấp như vậy?" Anh quẹt mạnh mũi cô, thật sự ra tay không thương tiếc.

Vừa rồi Ngôn Dụ vẫn nhịn, cô cũng có mặt mũi được không.

Nhưng Tưởng Tĩnh Thành nói cô như vậy, tự nhiên cảm thất rất uất ức, nức nở nói: "Em không nỡ."

"Ngôn Ngôn." Tưởng Tĩnh Thành nghiêm túc gọi cô.

Trong bóng tối, đôi mắt Ngôn Dụ lấp lánh nước, giống như hai bóng đèn nhỏ, chiếu vào trong lòng anh. Ngay cả chính Tưởng Tĩnh Thành cũng cảm thấy rất kì lạ, sao mình lại có thể thích cô đến thế kia chứ.

"Tuần này chúng ta, đi lĩnh chứng đi."

Ngôn Dụ sững sờ, chớp mắt nói: "Bây giờ là thời điểm nói cái này sao?"

"Em chỉ cần nói, muốn hay không muốn thôi." Tưởng Tĩnh Thành hỏi thẳng.

Ngôn Dụ bị anh đè, không nhúc nhích được, Tưởng Tĩnh Thành là bộ dạng thừa thắng truy kích, đưa tay thò vào túi quần, cũng không biết lấy ra thứ gì, ném qua, lạch cạch, lại đập trúng công tắc bật đèn trên tường.

Cả căn phòng nhất thời được ánh đèn vàng ấm bao phủ.

Trước mắt bỗng xuất hiện gương mặt tuấn tú thâm thúy của anh, mày kiếm hơi nhiêu, cả người rất nghiêm túc. Thấy đèn sáng, anh lại hỏi: "Muốn hay không muốn?"

"Muốn." Ngôn Dụ gật đầu, cô một chút cũng không già mồm.

Nếu nói điều gì làm cô luôn muốn nhiều năm nhất, thì đó chính là gả cho Tưởng Tĩnh Thành.

Chuyện này, sau khi cô mười tám tuổi, đã bắt đầu mong đợi.

**

Về chuyện lĩnh chứng này, Tưởng Tĩnh Thành đã dự định xong xuôi cả rồi. Trước năm mới thì lĩnh chứng, vừa vặn còn mười ngày nghỉ kết hôn, thì dẫn Ngôn Dụ về quê nhà Thành gia.

Để tránh cô ngày ngày ở nhà, khóc lén.

Huống hồ lúc trước anh cầu hôn, hai nhà đã cùng nhau ăn bữa cơm. Lĩnh chứng, chính là chuyện nước chảy thành sông.

Không ngờ anh chân trước vừa nói xong, thì bên này Ngôn Dụ dã có chuyện. Trước đây khoáng sản của tập đoàn Liên hợp ở Việt Nam xảy ra chuyện, bởi vì còn dính dáng đến buôn lậu, cho nên phía cảnh sát Vân Nam đã từng liên lạc với Quý Khải Mộ.

Nhưng Quý Khải Mộ còn chưa kịp đi Việt Nam, thì đã xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn.

"Khu vực khoáng sản của công ty dưới trướng cậu, phát hiện có ma túy." Ngôn Dụ không ngờ, thứ đồ này lại sẽ liên quan đến cùng Quý Khải Mộ.

Con người cậu ta mặc dù thích chơi bời, nhưng Ngôn Dụ cũng hiểu.

Cậu ta chắc chắn sẽ không dính dáng đến thứ phạm pháp này, cậu ta đã đủ có tiền, căn bản cũng bí quá hóa liều mới đi làm mấy thứ này.

"Còn có một chuyện, chắc cậu còn không biết đâu nhỉ, chú ba tôi gần đây đang tìm người cứu Vu Lệ Khanh kia, hơn nữa nghe nói còn mời luật sư tốt nhất trong nước, muốn cứu bà ta ra ngoài."

Ngôn Dụ cầm bút trên tay, xoay một vòng, cười lạnh nói: "Để ông ta cứ việc tiêu tiền."

Nhiều chứng cứ như vậy, còn có Mạnh gia luôn theo dõi gắt gao, nếu thật sự đưa người ra ngoài được, thì Ngôn Dụ cô sẽ không tìm Vu Lê Khanh phiền phức nữa.

Quý Khải Mộ cười theo, nói: "Anh tớ nói rồi, chú ba tớ là sợ Vu Lệ Khanh không chống đỡ được trong trại tạm giam, sẽ nói hết chuyện ông ta làm. Nói bọn họ là rắn..."

Đột nhiên câu thành ngữ mà Quý Khải Phục nói kia, cậu ta không nhớ ra được.

"Rắn chuột một ổ." Ngôn Dụ cười nhạt.

Quý Khải Mộ gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, chính là câu này."

"Được rồi, đừng nghĩ tới chú ba cậu nữa, bây giờ chuyện mỏ quặng mới là quan trọng nhất, chuyện này nhất định phải xử lý thỏa đáng, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng công ty."

Quý Khải Mộ nói: "Anh tớ cũng quyết định bay sang đó rồi."

"Vậy như thế vừa hay, có Quý tiên sinh ở đó, chuyện này chắc chắn có thể xử lý ổn thỏa."

Quý Khải Mộ nghe được lời này thì sửng sốt, giây phút sau, cậu ta mới ngạc nhiên nói: "Ngôn Ngôn, không phải cậu nói muốn đi cùng tớ sao?"

"Khải Mộ." Ngôn Dụ đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu ta, chợt bật cười, trong mắt đều mang theo vui vẻ sinh động: "Tôi sắp kết hôn rồi."

Quý Khải Mộ hơi ủ rũ.

Cậu ta biết mà.

Thực ra kể từ sau khi biết Tưởng Tĩnh Thành, Quý Khải Mộ liền hiểu cho dù cậu ta hay anh trai, đều sẽ không phải đối thủ của người đàn ông kia. Không phải vì họ đến quá muộn, mà là vì Tưởng Tĩnh Thành quá tốt.

Người đàn ông như thế, chỉ sợ yêu rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi.

"Cho nên giữa tôi và Quý tiên sinh, không thích hợp gặp mặt nữa." Ngôn Dụ khẽ nói.

Bỗng nhiên Quý Khải Mộ có chút thương cảm: "Tớ thật hoài niệm thời gian chúng ta ở Mỹ."

"Hoài niệm khi tôi bắt nạt cậu?" Ngôn Dụ cười nói.

Quý Khải Mộ: "..."

Mẹ nó, cậu ta đang thương cảm đấy nhé.

Vì thế ngày hôm sau Quý Khải Mộ bay đi Việt Nam.

Trước một ngày lĩnh chứng, Ngôn Dụ ở trong đại viện. Tưởng Tĩnh Thành cũng về ở, hai người không gặp mặt. Buổi tối, Tống Uyển đưa sổ hộ khẩu cho Ngôn Dụ, nói với cô, ngày mai cục dân chính sẽ có người phụ trách chuyên môn đợi họ.

"Không ngờ, con lại kết hôn trước anh con." Tống Uyển sờ sổ hộ khẩu trong tay, trong lòng vừa vui mừng lại luyến tiếc.

Cho dù kết hôn, thì Ngôn Dụ cũng vẫn là con gái mình.

Nhưng rốt cuộc vẫn là không giống, sau này, nó sẽ trở thành vợ, thành mẹ của người khác, sẽ có một gia đình nhỏ của riêng mình.

Ngôn Dụ cũng không ngờ, Tống Uyển vừa cúi đầu xuống, thì nước mắt rơi tí tách lên mặt bìa màu tím của sổ hộ khẩu.

"Mẹ." Ngôn Dụ gọi bà.

Bỗng nhiên Tống Uyển ôm cô: "Ngôn Ngôn, về sau nhất định phải hạnh phúc. Ngôn Ngôn của mẹ đã chịu nhiều vất vả, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé con."

Vẫn là Mạnh Trọng Khâm về phòng, thấy Tống Uyển ôm Ngôn Dụ khóc ngon lành, mới dở khóc dở cười kéo người ra.

Ông để Tống Uyển tựa lên vai mình, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn, ngày mai đi lĩnh chứng, là chuyện tốt, em khóc cái gì chứ."

"Em không nỡ." Tống Uyển khó chịu nói.

Lúc Mạnh Tây Nam đến, vừa vặn nhìn thấy cửa phòng rộng mở, vừa đến gần thì nghe được câu này của Tống Uyển.

"Đây không phải còn có anh sao ạ?" Ngôn Dụ an ủi nói.

Mạnh Tây Nam sờ mũi, nghĩ đến hai ngày trước anh vừa nộp báo cáo kết hôn lên trên.

Đồng đội của bố anh rải rác khắp quân khu, nhiều lãnh đạo của anh đều biết bố anh, đoán chừng chuyện này cũng không giấu được bao lâu.

Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Tây Nam nghĩ, có cần nhân cơ hội này nói chuyện của mình hay không.

Nào biết một khắc sau, Tống Uyển hừ một tiếng, ghét bỏ nói: "Ai muốn quản nó."

Lúc này, Tưởng Tĩnh Thành vừa về phòng, Chung Ninh cũng đem sổ hộ khẩu nhà mình đến cho anh. Thấy anh còn chưa ngủ, dặn dò: "Đêm nay đừng gặp Ngôn Ngôn, buổi tối ngày trước khi kết hôn, cô dâu chú rể không được gặp mặt đâu đấy."

"Mẹ, người dù sao cũng nhận được sự giáo dục của xã hội chủ nghĩa, sao còn mê tín phong kiến vậy ạ." Tưởng Tĩnh Thành phì cười, lộ ra vẻ tùy hứng.

Chung Ninh ngẩng đầu lườm anh, tức giận nói: "Đây gọi là phong tục tập quán, huống hồ mẹ đây cũng là vì tốt cho con."

Trước khi đi, Chung Ninh lại dặn anh: "Ngủ sớm chút, sáng mai còn phải đi đón Ngôn Ngôn. Còn có, ngày mai là đi lĩnh chứng, ăn mặc phải đẹp một tí, đừng làm mất mặt mẹ và bố con."

"Con trai mẹ đẹp vậy..." Tưởng Tĩnh Thành còn chưa nói hết câu, thì cửa phòng đã bị đóng sầm lại.

Tưởng Tĩnh Thành bĩu môi, đây mà là mẹ ruột à? Cũng chả thèm nghe anh nói hết câu.

Nhưng nghĩ lát nữa điện thoại cho Ngôn Dụ, suy nghĩ gọi cô xuống, cũng thật sự không có.

Uhm, anh là quân nhân, không chấp nhận kiểu mê tín phong kiến kia, chỉ là, chỉ là anh cảm thấy lời mẹ anh nói hình như cũng rất có lý.

*

Trong đám bạn của bọn anh, cũng chỉ có Dịch Trạch Thành đã lĩnh chứng, lúc trước anh ấy khoe ra trong nhóm bạn, quả thực làm cho tất cả mọi người choáng váng. Lúc đó Tưởng Tĩnh Thành nhìn thấy, đã nghĩ, đợi anh lĩnh chứng, mới sẽ không ngây thơ như anh ấy.

Có gì để khoe đâu.

Nào ngờ từ nhà mình đi đón Ngôn Dụ, trái tim anh cứ đập bình bịch.

Hôm nay Ngôn Dụ đặc biệt chọn một cái áo ấm màu đỏ, càng tôn lên làn da trắng ngần của cô, áo len trắng và quần dài, mặc dù khiêm tốn nhưng đâu đâu cũng hiện ra vẻ xinh đẹp. Thậm chí cô còn dậy sớm, trang điểm cho mình.

Cho nên cô vừa xuống lầu, ngay cả Mạnh Tây Nam trong chớp mắt ngẩng đầu nhìn thấy, cũng buột miệng nói ra.

"Thật là tiện nghi cho thằng nhóc tiểu Thành kia mà."

"Nói gì đấy." Mạnh Trọng Khâm trừng anh.

Lúc Tưởng Tĩnh Thành đến, mọi người đều nhìn anh, nhìn đến mức khiến cho một người luôn tùy ý như anh cũng thấy rất ngượng ngùng.

"Chú Mạnh, dì Tống, vậy chúng cháu đi trước đây ạ."

Ra khỏi cửa, Tưởng Tĩnh Thành cầm tay cô, hỏi: "Đồ em mang theo đủ cả chứ?" Sợ quên cái gì, sẽ không lĩnh được chứng, còn rất lo được lo mất.

Ngôn Dụ gật đầu, thế là hai người lên xe anh đang đậu bên ngoài.

Thắt dây an toàn xong, vừa xoay đầu, hai người nhìn nhau, đều bật cười.

Trước đây Tưởng Tĩnh Thành cũng từng hỏi Dịch Trạch Thành, lĩnh chứng có cảm giác gì?

Thực ra cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là đi theo trình tự. Nhưng lúc bạn cầm được hai quyển sổ nhỏ màu hồng kia, nhìn ảnh hai người in ở bên trên, cảm giác nghiêm trang đó, là loại cảm giác mà yêu đương không thể cho bạn cảm nhận đủ.

Tưởng Tĩnh Thành là người đã thấy quen các loại nghi thức, nhưng lĩnh chứng lại là lần đầu tiên.

Cho nên lúc nhân viên đóng dấu xuống, thì anh cảm thấy, trái tim buộc chặt kia, cuối cùng cũng buông lỏng.

Giống như rơi vào trong một cái túi ấm áp, không còn sợ hãi nữa.

*

Đến khi họ lái xe về, Ngôn Dụ nhìn đường đi, đột nhiên mới ý thức được không đúng.

"Đây là đi đâu hả anh?" Cô nhìn anh lên thẳng đường cao tốc, hỏi.

Tưởng Tĩnh Thành lúc này mới nói: "Sân bay."

"Anh biết em luôn không cam tâm, cho nên anh đưa em đi tìm con gái của Thành gia."

Anh nói xong, Ngôn Dụ nhất thời im lặng, nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng.

Cuối cùng, người hiểu cô nhất, vẫn là anh tiểu Thành.

"Ngôn Ngôn, tìm không được là mệnh, tìm được là may mắn."

Cho nên phải tin tưởng, ông trời sẽ ban phước cho người hiền lành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com