Hoan Thap Anh Sao Troi Cho Binh Minh Len Nga Panna
- Bà Phong, đây là bức điêu khắc song lân mới nhất ở chỗ chúng tôi, có thể nói trên đời sẽ không thể tìm được một tác phẩm thứ hai hoàn mỹ như vậy.
Phong Uyển Dư sờ lên bức tượng lớn bằng gang tay, mặt gỗ nhẵn nhụi, trơn bóng, từng chi tiết được thiết kế thật tinh xảo, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ hài lòng, tuy nhiên, vẫn có điều khiến bà cảm thấy không chắc chắn lắm.- Cậu nói bức tượng được làm bằng gỗ sưa là thật?- Thật một trăm phần trăm. Nếu bà còn không tin, thì sau khi trả tiền xong, bà vẫn có thể mang tới chỗ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho bà gấp đôi.Phong Uyển Dư gật đầu. - Nhất định phải là gỗ sưa đấy.- Bà thật có mắt nhìn. Gỗ sưa là loại gỗ quý tộc, còn đắt hơn cả vàng. Một bức tượng song lân bằng gỗ sưa tinh xảo như vậy mới hợp với địa vị và phong thái của bà. Phong Uyển Dư nói:- Tôi mua tặng chồng tôi.Người bán đổ gỗ làm điệu bộ nịnh nọt:- Vậy bà nhất định phải mua món đồ này. Tôi đảm bảo chồng bà nhất định sẽ thích món quà này. Phong Uyển Dư có vẻ bị thuyết phục. Người bán đồ gỗ thuận nước đẩy thuyền. Hắn nhận một cú điện thoại sau đó, quay lại nói với Phong Uyển Dư, khuôn mặt có chút khó xử:- Vậy nhưng tác phẩm điêu khắc này ở chỗ chúng tôi chỉ có một cái. Hôm trước vừa có một người đặt, nhưng người đó lại đi công tác nước ngoài, nói hôm nào về nhất định sẽ lấy. Hình như là mai anh ta về rồi. Tôi thấy phu nhân am hiểu đồ gỗ như vậy, nên mới lấy ra cho phu nhân xem. Nhưng làm ăn phải giữ chữ tín, tôi e rằng món đồ này...- Tôi trả gấp đôi. Hắn ta trả bao nhiêu, tôi có thể trả gấp đôi.Phong Uyển Dư nói. Bà ta cho rằng, nếu quả thật món đồ này có giá trị như vậy thì bỏ tiền ra cũng đáng. Phong Uyển Dư định trả bằng thẻ. Lúc bà đưa thẻ ra, một người đàn ông chặn bà lại. - Khoan đã, phu nhân.Hắn ta cao gầy, khuôn mặt đẹp, mái tóc nhuộm bạch kim vô cùng nổi bật, còn mang mùi nước hoa Dior thoang thoảng trên người, quần áo cũng toát lên là người có nhiều tiền. Hơn nữa, thoạt nhìn chưa đến 30 tuổi.- Cậu làm cái gì vậy?Phong Uyển Dư giật tay mình lại.- Tôi bất kính rồi. Thật xin lỗi bà. Vậy nhưng món đồ này không thể mua. Nó càng không đáng giá với số tiền mà bà trả.Phong Uyển Dư nhíu mày, còn người bán đồ cổ thì đỏ mặt tức giận, hắn to tiếng:- Cậu thì biết cái gì? Đây đều được làm từ gỗ sưa thượng hạng, nếu không phải phu nhân có lòng muốn mua, tôi cũng không muốn thất hứa với khách. Phu nhân, đừng tin lời của cậu ta.Đường Đường đoạt lấy bức tượng song lân trên tay người bán đổ gỗ:- Gỗ sưa thật thì sẽ có màu như đỏ, vàng, hoặc màu gỗ ngả đen. Gỗ sưa đỏ được nhiều người ưu chuộng vì nó là loại gỗ đẹp nhất. Bên cạnh màu sắc, còn có thể phân biệt thật giả qua vân gỗ. Gỗ càng có tuổi thọ cao thì vân gỗ càng đẹp, càng rõ ràng. Ờ trên bức tượng này, màu sắc không rõ ràng, có chỗ bị mờ đi, vân gỗ lại rất giống nhau, nhìn thật không có tự nhiên. Tôi cam đoan, chắc chắn đây là đồ giả, nếu để lâu, lớp sơn trên mặt gỗ còn có thể bị bong tróc. Người bán đồ gỗ muốn lấy lại đồ của mình, nhưng Đường Đường lùi lại, tránh bàn tay của hắn, thậm chí còn trả đòn, khiến hắn phải buông tay. Đường Đường nói tiếp:- Ngoài màu sắc, vân gỗ, thì còn có thể phân biệt được bằng mùi hương.Đường Đường đem bức tượng song lân lên mũi ngửi:- Mùi của gỗ sưa thơm nhẹ, thanh tao, càng sử dụng lâu sẽ càng thơm. Nhưng gỗ sưa giả mùi lại rát nồng, bởi đó là mùi sơn.- Nói láo. Đường Đường không quan tâm tới lời của hắn ta:- Còn một cách phân biệt nữa. Là dùng nước. Loại gỗ sưa khi cho vào nước, sẽ nổi và có một lớp vàng dầu mỏng. Đường Đường cho nhân viên một chút tiền, sau đó bảo hắn mang tới một chậu nước lớn. Cậu thả bức tượng vào trong chậu, quả nhiên không hề thấy váng dầu nổi lên.Phong Uyển Dư định hỏi tội tên bán đồ gỗ, nhưng hắn ta nhanh hơn một bước, cướp lấy túi xách của bà ta rồi bỏ chạy ra khỏi quán cà phê. - Cướp..Cướp.Phong Uyển Dư chỉ có thể kêu lên.Đường Đường đuổi theo kẻ đó ra ngoài, Phong Uyển Dư nhìn thấy cả hai người đuổi nhau bằng xe ô tô.Nhân viên quán cà phê hỏi bà:- Phu nhân, có cần phải báo cảnh sát hay không?Phong Uyển Dư không biết phải làm gì, bà ta hỏi cậu nhân viên:- Người đó là ai, cậu biết không? - Bà muốn hỏi người có mái tóc bạch kim đó sao? Tôi cũng không biết, anh ta mới tới đây lần đầu.Phong Uyển Dư chưa báo cảnh sát vội. Nhưng có người nói, anh ta có lẽ sẽ không quay lại đâu, còn bảo có khi đấy là màn kịch của cả hai người.Phong Uyển Dư chờ 15 phút, sau đó định dùng điện thoại gọi, thì chiếc xe của người đàn ông nhuộm tóc bạch kim giúp bà không bị lừa quay lại.Xe của hắn bị hư hỏng, phần đầu xe bị móc, một chiếc bánh còn biến dạng. Người đàn ông mang mái tóc màu bạch kim xuống xe, chống cây gậy batoong, trên tay là túi xách của Phong Uyển Dư:- Trả lại cho phu nhân.Phong Uyển Dư nhận lại túi xách, kiểm tra bên trong thỉ không thiếu một thứ gì. Tiền và thẻ đều còn nguyên.- Kẻ đó đâu?Đường Đường nhún vai:- Chạy rồi. Sau khi đâm xe vào tôi thì bỏ chạy. Xe tôi bị hỏng, không thể đuổi theo được. Phong Uyển Dư nhìn chiếc xe của hắn:- Vì chuyện của tôi mà xe cậu bị như vậy. Sữa chữa bao nhiêu, tôi có thể giúp cậu trả.Đường Đường cười:- Không cần phải như vậy. Dù sao, chiếc xe cũng hỏng rồi. Tôi nhận tiện đổi sang một chiếc xe mới.Người này nói chuyện rất hào phóng lại không để bụng, Phong Uyển Dư rất có cảm tình:- Như vậy thật không phải. - Không sao. Tôi cũng hiểu một chút về đồ gỗ, nhìn thấy hắn khoe khoang như vậy, lại dùng thủ đoạn để lừa người khác, tôi không thể không giúp. Phu nhân, bà tìm đồ gỗ sao lại tới những nơi như thế này. Phong Uyển Dư nói:- Cậu ta là do giới thiệu, nên tôi mới tin tưởng. Vốn dĩ định tặng chồng tôi bức điêu khắc song lân làm quà sinh nhật, lại không ngờ suýt nữa bị lừa mua phải một món đồ không có giá trị.Đường Đường nói:- Như thế này đi. Tôi có thể đưa bà đến cơ sở bán đồ gỗ uy tín, giúp bà chọn được món đồ có giá trị. - Như vậy có phiền cậu không?- Không phiền đâu. Ở đoạn đường này có một cửa hàng, đi bộ cũng tới. Dù sao tôi cũng phải gọi người kéo chiếc xe này đi. Phong Uyển Dư cười, đồng ý, bà hỏi tên của hắn:- Phong Hải Đường.Đường Đường còn nhớ trước đây, Phong Uyển Dư không nhớ tên của hắn, càng không bao giờ gọi tên của hắn. Hắn trong suy nghĩ của bà ta chỉ là tên cẩu tạp chủng, không nên có mặt , không nên được sinh ra,Đường Đường mím môi cười, hắn nghĩ, hắn có thể làm cho bà ta phải nhớ tên của mình mãi mãi. Phong Uyển Dư không biết những suy nghĩ lệch lạc, điên cuồng trong đầu của Đường Đường, bà ta cười nói:- Không ngờ cậu với tôi lại cùng họ đấy.- Phu nhân cũng họ Phong. Chúng ta xem như có duyên. Không biết chừng còn có quan hệ họ hàng. Phong Uyển Dư nghĩ hắn nói đùa.Chỉ có bản thân hắn biết, hắn không hề nói đùa. ***Sinh nhật của Lục Vận có cả gia đình nhà họ Lục, Phong Uyển Dư, còn có cả Gỉa Triệt Quân và Tử Ân – con trai của Lục Phiến. Chỉ là không có vợ của Lục Phiến – Gỉa Hân Nghiên:- Hân Nghiên hôm nay không đến?Lục Vận hỏi.- Hân Nghiên hôm nay đi uống trà với mẹ cô ấy. Cô ấy gửi lời chúc mừng sinh nhật cha, món quà này cũng là Hân Nghiên tự tay chọn.Lục Vận gật đầu, sau đó gọi Tử Ân lại.Tử Ân sợ người ngoài, không dễ dàng mở lòng với bất cứ ai, cho dù Lục Vận đã chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng đối với nó, ông vẫn là người lạ. Tử Ân càng sợ, càng nép vào người của Lục Phiến:- Tử Ân, ra ngoài chơi đi con.Dì giúp việc của nhà họ Lục mang Tử Ân ra ngoài.Lục Vận có chút thất vọng, Lục Phiến làm như vậy chẳng khác không nể mặt ông. Lục Vĩ Kỳ chúc mừng sinh nhật Lục Vận, phá tan bầu không khí căng thẳng, cậu ta tặng Lục Vận một chiếc đồng hồ nhãn hiệu đắt tiền. Phong Uyển Dư tặng Lục Vận bức tượng song lân làm bằng gỗ sưa. Lục Vĩ Kỳ nhìn qua liền khen ngợi bức tượng của Phong Uyển Dư tinh xảo.- Bức tượng làm bằng gỗ sưa phải không?Lục Vận nhận ra, ông nói với Phong Uyển Dư. Lục Vận cũng thích sưu tập đồ gỗ và đồ cổ nên ông dễ dàng biết được thật giả. Món đồ mà Phong Uyển Dư mua vô cùng đáng giá.Phong Uyển Dư nói những thứ về gỗ sưa cho Lục Vận nghe. - Em làm sao biết được những điều này?Phong Uyển Dư cười, kể cho Lục Vận nghe về cuộc gặp gỡ của bà và Phong Hải Đường.- À đúng rồi. Cậu ấy biết anh là chủ tịch của ACEGroup liền bảo cậu ấy và ACEGroup từng có cơ hội suýt nữa hợp tác. - Cậu ấy là ai?- Phong Hải Đường.Phong Uyển Dư trả lời.Lục Vĩ Kỳ nghe thấy tên người này liền kinh ngạc:- Mẹ gặp tổng giám đốc của Thiên Khai?Phong Uyển Dư gật đầu xác nhận. Có một cuộc điện thoại gọi đến, bà nghe máy, sau đó nói với Lục Vận:- Phong Hải Đường biết hôm nay là sinh nhật của anh, liền bảo có chút quà muốn tặng. Chúng ta có cho cậu ấy vào không?Người đã tới trước cửa, Lục Vân không lý nào lại từ chối. Ông bảo dì giúp việc ra mở cửa cho khách. Phong Hải Đường bước vào, sai người mang những bức tượng vào bên trong. Tất cả đều được làm bằng gỗ thượng hạng.- Tôi nghe nói chủ tịch Lục rất thích sưu tầm đồ gỗ, liền cố ý chọn những món đồ tốt nhất. Hi vọng ông hài lòng.Lục Vận đương nhiên là thích những món đồ mà Phong Hải Đường mang tới. Ông mời Phong Hải Đường ở lại Lục gia dùng bữa. Đường Đường thành công kết thân với nhà họ Lục. Trong lúc ăn cơm, Đường Đường nhìn thấy chiếc nhẫn ở trên ngón tay áp út của Lục Phiến. ***Lục Phiến tìm được Tử Ân ở trong vườn. Tử Ân đang nói chuyện với một người và có vẻ rất vui. Lục Phiến lại gần, nhìn kỹ liền phát hiện ra đó là Phong Hải Đường – tổng giám đốc của Thiên Khai.- Tử Ân.Lục Phiến gọi. Tử Ân quay lại nhìn anh, trên tay thằng bé là một món đồ gỗ nhỏ khắc một con thỏ. Tử Ân chạy về phía Lục Phiến, khoe món quà trong tay của nó:- Cha, nhìn xem, con thỏ có đẹp không?Lần đầu tiên Lục Phiến nhìn Tử Ân vui vẻ như vậy ở Lục gia, lại còn có thể nói chuyện với người lạ, anh rất ngạc nhiên:- Đẹp lắm. Ai cho con vậy?Lục Phiến hỏi:- Chú Đường cho.Tử Ân chỉ về phía Phong Hải Đường, người cũng đang nhìn về phía bọn họ, từ từ bước lại gần hai người.Lục Phiến nhìn thấy chiếc gậy batoong trong tay của hắn. - Cậu Phong, có nhã hứng ra đây ngắm cảnh sao?- Tổng giám đốc Lục cũng vậy?Lục Phiến nói Tử Ân là con trai của anh. - Nhìn thằng bé rất giống anh. Lục Phiến không nói gì, sau đó hai người xã giao vài câu. Nói về mảnh đất trong tay của Phong Hải Đường. - Mảnh đất đó không tốt, cho dù bán rẻ cho nhà họ Lục, tôi vẫn cảm thấy áy náy. Lục Phiến biết tin đồn mảnh đất bị vướng vào tranh chấp là kế tung hỏa mù của Lục Vĩ Kỳ để ép giá, vậy nhưng không ngờ chẳng những không có được mảnh đất mà còn để kẻ khác cướp được. - Tuy lần này không thể hợp tác với Lục gia, nhưng lần sau nhất định là có thể. Tổng giám đốc Lục là người điểm tĩnh, xử lý công tư phân minh, tôi từ lâu rất ngưỡng mộ. Lần sau, tổng giám đốc Lục thấy mảnh đất nào của tôi hợp ý, cứ thẳng thắn nói với tôi. Tôi nhất định sẽ dành cho Lục gia, còn có thể đưa ra một cái giá hợp lý nhất.Lục Phiến hắng giọng, che giấu tâm tình của chính mình. Anh nói với Phong Hải Đường vào trong nhà uống trà. Lục Phiến vào trước, Đường Đường còn nhìn theo bóng lưng của Lục Phiến cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa. Đường Đường không kiềm lòng được mà nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của Lục Phiến rất nhiều lần trong ngày hôm nay.Hắn tự hỏi, Lục Phiến đã lấy vợ rồi sao? - Thật tốt.Hắn nói. Lục Phiến lấy vợ rồi. Thật tốt. Anh đã có thể hạnh phúc.Vậy nhưng, không hiểu sao tim của hắn rất trống rỗng.
Phong Uyển Dư sờ lên bức tượng lớn bằng gang tay, mặt gỗ nhẵn nhụi, trơn bóng, từng chi tiết được thiết kế thật tinh xảo, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ hài lòng, tuy nhiên, vẫn có điều khiến bà cảm thấy không chắc chắn lắm.- Cậu nói bức tượng được làm bằng gỗ sưa là thật?- Thật một trăm phần trăm. Nếu bà còn không tin, thì sau khi trả tiền xong, bà vẫn có thể mang tới chỗ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho bà gấp đôi.Phong Uyển Dư gật đầu. - Nhất định phải là gỗ sưa đấy.- Bà thật có mắt nhìn. Gỗ sưa là loại gỗ quý tộc, còn đắt hơn cả vàng. Một bức tượng song lân bằng gỗ sưa tinh xảo như vậy mới hợp với địa vị và phong thái của bà. Phong Uyển Dư nói:- Tôi mua tặng chồng tôi.Người bán đổ gỗ làm điệu bộ nịnh nọt:- Vậy bà nhất định phải mua món đồ này. Tôi đảm bảo chồng bà nhất định sẽ thích món quà này. Phong Uyển Dư có vẻ bị thuyết phục. Người bán đồ gỗ thuận nước đẩy thuyền. Hắn nhận một cú điện thoại sau đó, quay lại nói với Phong Uyển Dư, khuôn mặt có chút khó xử:- Vậy nhưng tác phẩm điêu khắc này ở chỗ chúng tôi chỉ có một cái. Hôm trước vừa có một người đặt, nhưng người đó lại đi công tác nước ngoài, nói hôm nào về nhất định sẽ lấy. Hình như là mai anh ta về rồi. Tôi thấy phu nhân am hiểu đồ gỗ như vậy, nên mới lấy ra cho phu nhân xem. Nhưng làm ăn phải giữ chữ tín, tôi e rằng món đồ này...- Tôi trả gấp đôi. Hắn ta trả bao nhiêu, tôi có thể trả gấp đôi.Phong Uyển Dư nói. Bà ta cho rằng, nếu quả thật món đồ này có giá trị như vậy thì bỏ tiền ra cũng đáng. Phong Uyển Dư định trả bằng thẻ. Lúc bà đưa thẻ ra, một người đàn ông chặn bà lại. - Khoan đã, phu nhân.Hắn ta cao gầy, khuôn mặt đẹp, mái tóc nhuộm bạch kim vô cùng nổi bật, còn mang mùi nước hoa Dior thoang thoảng trên người, quần áo cũng toát lên là người có nhiều tiền. Hơn nữa, thoạt nhìn chưa đến 30 tuổi.- Cậu làm cái gì vậy?Phong Uyển Dư giật tay mình lại.- Tôi bất kính rồi. Thật xin lỗi bà. Vậy nhưng món đồ này không thể mua. Nó càng không đáng giá với số tiền mà bà trả.Phong Uyển Dư nhíu mày, còn người bán đồ cổ thì đỏ mặt tức giận, hắn to tiếng:- Cậu thì biết cái gì? Đây đều được làm từ gỗ sưa thượng hạng, nếu không phải phu nhân có lòng muốn mua, tôi cũng không muốn thất hứa với khách. Phu nhân, đừng tin lời của cậu ta.Đường Đường đoạt lấy bức tượng song lân trên tay người bán đổ gỗ:- Gỗ sưa thật thì sẽ có màu như đỏ, vàng, hoặc màu gỗ ngả đen. Gỗ sưa đỏ được nhiều người ưu chuộng vì nó là loại gỗ đẹp nhất. Bên cạnh màu sắc, còn có thể phân biệt thật giả qua vân gỗ. Gỗ càng có tuổi thọ cao thì vân gỗ càng đẹp, càng rõ ràng. Ờ trên bức tượng này, màu sắc không rõ ràng, có chỗ bị mờ đi, vân gỗ lại rất giống nhau, nhìn thật không có tự nhiên. Tôi cam đoan, chắc chắn đây là đồ giả, nếu để lâu, lớp sơn trên mặt gỗ còn có thể bị bong tróc. Người bán đồ gỗ muốn lấy lại đồ của mình, nhưng Đường Đường lùi lại, tránh bàn tay của hắn, thậm chí còn trả đòn, khiến hắn phải buông tay. Đường Đường nói tiếp:- Ngoài màu sắc, vân gỗ, thì còn có thể phân biệt được bằng mùi hương.Đường Đường đem bức tượng song lân lên mũi ngửi:- Mùi của gỗ sưa thơm nhẹ, thanh tao, càng sử dụng lâu sẽ càng thơm. Nhưng gỗ sưa giả mùi lại rát nồng, bởi đó là mùi sơn.- Nói láo. Đường Đường không quan tâm tới lời của hắn ta:- Còn một cách phân biệt nữa. Là dùng nước. Loại gỗ sưa khi cho vào nước, sẽ nổi và có một lớp vàng dầu mỏng. Đường Đường cho nhân viên một chút tiền, sau đó bảo hắn mang tới một chậu nước lớn. Cậu thả bức tượng vào trong chậu, quả nhiên không hề thấy váng dầu nổi lên.Phong Uyển Dư định hỏi tội tên bán đồ gỗ, nhưng hắn ta nhanh hơn một bước, cướp lấy túi xách của bà ta rồi bỏ chạy ra khỏi quán cà phê. - Cướp..Cướp.Phong Uyển Dư chỉ có thể kêu lên.Đường Đường đuổi theo kẻ đó ra ngoài, Phong Uyển Dư nhìn thấy cả hai người đuổi nhau bằng xe ô tô.Nhân viên quán cà phê hỏi bà:- Phu nhân, có cần phải báo cảnh sát hay không?Phong Uyển Dư không biết phải làm gì, bà ta hỏi cậu nhân viên:- Người đó là ai, cậu biết không? - Bà muốn hỏi người có mái tóc bạch kim đó sao? Tôi cũng không biết, anh ta mới tới đây lần đầu.Phong Uyển Dư chưa báo cảnh sát vội. Nhưng có người nói, anh ta có lẽ sẽ không quay lại đâu, còn bảo có khi đấy là màn kịch của cả hai người.Phong Uyển Dư chờ 15 phút, sau đó định dùng điện thoại gọi, thì chiếc xe của người đàn ông nhuộm tóc bạch kim giúp bà không bị lừa quay lại.Xe của hắn bị hư hỏng, phần đầu xe bị móc, một chiếc bánh còn biến dạng. Người đàn ông mang mái tóc màu bạch kim xuống xe, chống cây gậy batoong, trên tay là túi xách của Phong Uyển Dư:- Trả lại cho phu nhân.Phong Uyển Dư nhận lại túi xách, kiểm tra bên trong thỉ không thiếu một thứ gì. Tiền và thẻ đều còn nguyên.- Kẻ đó đâu?Đường Đường nhún vai:- Chạy rồi. Sau khi đâm xe vào tôi thì bỏ chạy. Xe tôi bị hỏng, không thể đuổi theo được. Phong Uyển Dư nhìn chiếc xe của hắn:- Vì chuyện của tôi mà xe cậu bị như vậy. Sữa chữa bao nhiêu, tôi có thể giúp cậu trả.Đường Đường cười:- Không cần phải như vậy. Dù sao, chiếc xe cũng hỏng rồi. Tôi nhận tiện đổi sang một chiếc xe mới.Người này nói chuyện rất hào phóng lại không để bụng, Phong Uyển Dư rất có cảm tình:- Như vậy thật không phải. - Không sao. Tôi cũng hiểu một chút về đồ gỗ, nhìn thấy hắn khoe khoang như vậy, lại dùng thủ đoạn để lừa người khác, tôi không thể không giúp. Phu nhân, bà tìm đồ gỗ sao lại tới những nơi như thế này. Phong Uyển Dư nói:- Cậu ta là do giới thiệu, nên tôi mới tin tưởng. Vốn dĩ định tặng chồng tôi bức điêu khắc song lân làm quà sinh nhật, lại không ngờ suýt nữa bị lừa mua phải một món đồ không có giá trị.Đường Đường nói:- Như thế này đi. Tôi có thể đưa bà đến cơ sở bán đồ gỗ uy tín, giúp bà chọn được món đồ có giá trị. - Như vậy có phiền cậu không?- Không phiền đâu. Ở đoạn đường này có một cửa hàng, đi bộ cũng tới. Dù sao tôi cũng phải gọi người kéo chiếc xe này đi. Phong Uyển Dư cười, đồng ý, bà hỏi tên của hắn:- Phong Hải Đường.Đường Đường còn nhớ trước đây, Phong Uyển Dư không nhớ tên của hắn, càng không bao giờ gọi tên của hắn. Hắn trong suy nghĩ của bà ta chỉ là tên cẩu tạp chủng, không nên có mặt , không nên được sinh ra,Đường Đường mím môi cười, hắn nghĩ, hắn có thể làm cho bà ta phải nhớ tên của mình mãi mãi. Phong Uyển Dư không biết những suy nghĩ lệch lạc, điên cuồng trong đầu của Đường Đường, bà ta cười nói:- Không ngờ cậu với tôi lại cùng họ đấy.- Phu nhân cũng họ Phong. Chúng ta xem như có duyên. Không biết chừng còn có quan hệ họ hàng. Phong Uyển Dư nghĩ hắn nói đùa.Chỉ có bản thân hắn biết, hắn không hề nói đùa. ***Sinh nhật của Lục Vận có cả gia đình nhà họ Lục, Phong Uyển Dư, còn có cả Gỉa Triệt Quân và Tử Ân – con trai của Lục Phiến. Chỉ là không có vợ của Lục Phiến – Gỉa Hân Nghiên:- Hân Nghiên hôm nay không đến?Lục Vận hỏi.- Hân Nghiên hôm nay đi uống trà với mẹ cô ấy. Cô ấy gửi lời chúc mừng sinh nhật cha, món quà này cũng là Hân Nghiên tự tay chọn.Lục Vận gật đầu, sau đó gọi Tử Ân lại.Tử Ân sợ người ngoài, không dễ dàng mở lòng với bất cứ ai, cho dù Lục Vận đã chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng đối với nó, ông vẫn là người lạ. Tử Ân càng sợ, càng nép vào người của Lục Phiến:- Tử Ân, ra ngoài chơi đi con.Dì giúp việc của nhà họ Lục mang Tử Ân ra ngoài.Lục Vận có chút thất vọng, Lục Phiến làm như vậy chẳng khác không nể mặt ông. Lục Vĩ Kỳ chúc mừng sinh nhật Lục Vận, phá tan bầu không khí căng thẳng, cậu ta tặng Lục Vận một chiếc đồng hồ nhãn hiệu đắt tiền. Phong Uyển Dư tặng Lục Vận bức tượng song lân làm bằng gỗ sưa. Lục Vĩ Kỳ nhìn qua liền khen ngợi bức tượng của Phong Uyển Dư tinh xảo.- Bức tượng làm bằng gỗ sưa phải không?Lục Vận nhận ra, ông nói với Phong Uyển Dư. Lục Vận cũng thích sưu tập đồ gỗ và đồ cổ nên ông dễ dàng biết được thật giả. Món đồ mà Phong Uyển Dư mua vô cùng đáng giá.Phong Uyển Dư nói những thứ về gỗ sưa cho Lục Vận nghe. - Em làm sao biết được những điều này?Phong Uyển Dư cười, kể cho Lục Vận nghe về cuộc gặp gỡ của bà và Phong Hải Đường.- À đúng rồi. Cậu ấy biết anh là chủ tịch của ACEGroup liền bảo cậu ấy và ACEGroup từng có cơ hội suýt nữa hợp tác. - Cậu ấy là ai?- Phong Hải Đường.Phong Uyển Dư trả lời.Lục Vĩ Kỳ nghe thấy tên người này liền kinh ngạc:- Mẹ gặp tổng giám đốc của Thiên Khai?Phong Uyển Dư gật đầu xác nhận. Có một cuộc điện thoại gọi đến, bà nghe máy, sau đó nói với Lục Vận:- Phong Hải Đường biết hôm nay là sinh nhật của anh, liền bảo có chút quà muốn tặng. Chúng ta có cho cậu ấy vào không?Người đã tới trước cửa, Lục Vân không lý nào lại từ chối. Ông bảo dì giúp việc ra mở cửa cho khách. Phong Hải Đường bước vào, sai người mang những bức tượng vào bên trong. Tất cả đều được làm bằng gỗ thượng hạng.- Tôi nghe nói chủ tịch Lục rất thích sưu tầm đồ gỗ, liền cố ý chọn những món đồ tốt nhất. Hi vọng ông hài lòng.Lục Vận đương nhiên là thích những món đồ mà Phong Hải Đường mang tới. Ông mời Phong Hải Đường ở lại Lục gia dùng bữa. Đường Đường thành công kết thân với nhà họ Lục. Trong lúc ăn cơm, Đường Đường nhìn thấy chiếc nhẫn ở trên ngón tay áp út của Lục Phiến. ***Lục Phiến tìm được Tử Ân ở trong vườn. Tử Ân đang nói chuyện với một người và có vẻ rất vui. Lục Phiến lại gần, nhìn kỹ liền phát hiện ra đó là Phong Hải Đường – tổng giám đốc của Thiên Khai.- Tử Ân.Lục Phiến gọi. Tử Ân quay lại nhìn anh, trên tay thằng bé là một món đồ gỗ nhỏ khắc một con thỏ. Tử Ân chạy về phía Lục Phiến, khoe món quà trong tay của nó:- Cha, nhìn xem, con thỏ có đẹp không?Lần đầu tiên Lục Phiến nhìn Tử Ân vui vẻ như vậy ở Lục gia, lại còn có thể nói chuyện với người lạ, anh rất ngạc nhiên:- Đẹp lắm. Ai cho con vậy?Lục Phiến hỏi:- Chú Đường cho.Tử Ân chỉ về phía Phong Hải Đường, người cũng đang nhìn về phía bọn họ, từ từ bước lại gần hai người.Lục Phiến nhìn thấy chiếc gậy batoong trong tay của hắn. - Cậu Phong, có nhã hứng ra đây ngắm cảnh sao?- Tổng giám đốc Lục cũng vậy?Lục Phiến nói Tử Ân là con trai của anh. - Nhìn thằng bé rất giống anh. Lục Phiến không nói gì, sau đó hai người xã giao vài câu. Nói về mảnh đất trong tay của Phong Hải Đường. - Mảnh đất đó không tốt, cho dù bán rẻ cho nhà họ Lục, tôi vẫn cảm thấy áy náy. Lục Phiến biết tin đồn mảnh đất bị vướng vào tranh chấp là kế tung hỏa mù của Lục Vĩ Kỳ để ép giá, vậy nhưng không ngờ chẳng những không có được mảnh đất mà còn để kẻ khác cướp được. - Tuy lần này không thể hợp tác với Lục gia, nhưng lần sau nhất định là có thể. Tổng giám đốc Lục là người điểm tĩnh, xử lý công tư phân minh, tôi từ lâu rất ngưỡng mộ. Lần sau, tổng giám đốc Lục thấy mảnh đất nào của tôi hợp ý, cứ thẳng thắn nói với tôi. Tôi nhất định sẽ dành cho Lục gia, còn có thể đưa ra một cái giá hợp lý nhất.Lục Phiến hắng giọng, che giấu tâm tình của chính mình. Anh nói với Phong Hải Đường vào trong nhà uống trà. Lục Phiến vào trước, Đường Đường còn nhìn theo bóng lưng của Lục Phiến cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa. Đường Đường không kiềm lòng được mà nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của Lục Phiến rất nhiều lần trong ngày hôm nay.Hắn tự hỏi, Lục Phiến đã lấy vợ rồi sao? - Thật tốt.Hắn nói. Lục Phiến lấy vợ rồi. Thật tốt. Anh đã có thể hạnh phúc.Vậy nhưng, không hiểu sao tim của hắn rất trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com