TruyenHHH.com

Hoan Thap Anh Sao Troi Cho Binh Minh Len Nga Panna

Lục Chí Bân gọi điện thoại cho Đường Đường, nói là muốn gặp cậu. Ông còn nói chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật với Lục Phiến. Cho dù Đường Đường không biết Lục Chí Bân muốn gì, nhưng cậu vẫn tới.

Lúc đó vào buổi chiều tối, Lục Phiến nhắn tin cho Đường Đường nói rất nhớ cậu, còn bảo gọi điện thoại cậu sẽ không nghe máy, nên anh không biết phải làm gì.

Lục Phiến còn nhắn, chuyện lần trước, là anh sai, vậy nên hỏi cậu có thể tha thứ được không?

" Thật biết sai rồi."

Lần này, Lục Phiến không phải đợi lâu khi Đường Đường nhắn lại cho anh. Lục Phiến gửi lại một khuôn mặt đang mếu. Đường Đường cười, rồi mới nhắn tiếp, nói cậu muốn ăn một bữa tối thật ngon.

Sau khi hẹn với Lục Phiến địa điểm và thời gian, Đường Đường nhìn cánh cổng trước mặt, cậu hít một hơi thật sâu, rồi mới bước vào. Đường Đường hiểu rõ, có những chuyện cậu không thể không đối diện.

Lục Chí Bân ở nhà một mình với dì giúp việc. Dì giúp việc mở cửa cho Đường Đường, nói Lục Chí Bân đang đợi cậu ở trong thư phòng.

- Cậu tới rồi.

Lục Chí Bân đẩy giấy vẽ thư pháp và bút mực sang một bên, chỉ vào chiếc ghế đối diện ra hiệu cho cậu ngồi xuống:

- Cậu chơi với tôi một ván cờ không?

Đường Đường nhìn Lục Chí Bân lấy ra một bàn cờ, cậu cũng thật sự nghe lời ngồi xuống đối diện với Lục Chí Bân. Cả hai đánh gần hết ván, trong bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng động của quân cờ khi đặt xuống mặt bàn cờ làm bằng gỗ vân sam.

Lục Chí Bân đột nhiên lên tiếng:

- Cậu đánh cờ ngày càng giỏi, nhưng cũng ngày càng biết giấu tâm tư của chính mình đấy.

Bàn tay đang định đặt quân cờ của Đường Đường khựng lại.

Thực ra Đường Đường là một người không chỉ thông minh mà còn học rất nhanh. Trước đây, chỉ cần quan sát Phong Tử Hào chơi bài, cậu đã biết chơi. Phong Tử Hào dạy cậu những chiêu thức đánh lừa người khác vài lần, cậu đã có thể thành thạo.

Chơi cờ cũng không ngoại lệ của Đường Đường. Vậy nhưng, cho dù cậu có thể đánh một trận lớn, vẫn nhường Lục Chí Bân vài bước. Lục Chí Bân không dễ qua mặt như vậy, ông biết Đường Đường đánh không thực sức.

Nếu Lục Chí Bân đã nói như vậy, Đường Đường quyết định đặt quân cờ ở chỗ khác.

Cậu nhường Lục Chí Bân không hề có tâm tư gì, chỉ là thói quen. Ngay cả khi chơi bài với người hiếu thắng như Phong Tử Hào, Đường Đường cũng nhường ông ấy.

- Chuyện với Lục Phiến, cậu cần bao nhiêu để có thể rời đi.

Lục Chí Bân suy nghĩ nước cờ tiếp theo, ông nói.

- Ông cuối cùng cũng quyết định nói thẳng.

Lục Chí Bân ngẩng đầu nhìn Đường Đường, sau đó mới quyết định đánh một nước cờ chặn đường tấn công của cậu:

- Tại trước đây tôi đã từng ẩn ý với cậu, nhưng cậu không chịu hiểu.

Lục Chí Bân đã từng mời Đường Đường về nhà cùng với Lục Phiến, để cho cậu thấy khó mà lùi, hoàn toàn không phải là chấp nhận mà để nói Đường Đường không hề thuộc về nơi này, ở bên cạnh cháu trai của ông.

- Tôi cũng biết là ai gửi những bức ảnh đó cho ông.

Lục Chí Bân nhìn cậu. Đường Đường nói:

- Là Lục Vĩ Kỳ, đúng không?

Lục Chí Bân hạ quân cờ. Đường Đường không phải biết mà là đoán, không ngờ là đoán trúng. Không trách tại sao Lục Chí Bân lại đột nhiên thay đổi thái độ với Lục Vĩ Kỳ. Hôm đó, Lục Vĩ Kỳ cũng xuất hiện, mang theo Hàn Nhược Giai và Tử Ân, còn ngồi xuống bàn ăn cùng với mọi người.

Qủa thực, Lục Vĩ Kỳ đã tới tìm Lục Chí Bân, đưa cho ông những bức ảnh, cậu ta bảo cậu ta không muốn tranh giành vị trí với Lục Phiến, cái cậu ta muốn là bảo vệ nhà họ Lục, gia đình của mình, còn nói hết sức hợp tình, hợp lý, đến mức Lục Chí Bân tin. Lục Vĩ Kỳ còn nói, nếu như cậu ta có ý đồ, hẳn đã đem những bức ảnh tới cho hội đồng quản trị, chứ không phải cho Lục Chí Bân, người có thể giúp Lục Phiến che giấu.

- Ý đồ của cậu là gì? Tôi đã nghĩ cậu thật đáng thương. Nhưng chỉ vì mình bị tổn thương mà đi tổn thương những người khác hay sao? Nói đi, cậu tiếp cận tôi, bí mật là con trai của Phong Uyển Dư, còn cả chuyện yêu đương với Lục Phiến, tất cả là có mục đích đúng không?

Đường Đường bật cười:

- Là những gì mà Lục Vĩ Kỳ nói với ông.

Ván cờ này Đường Đường thắng, là bởi Lục Chí Bân không tập trung. Lúc kết thúc, Lục Chí Bân nhìn bàn cờ có chút thất thần.

- Tôi sẽ lần lượt trả lời từng câu hỏi. Đúng, tôi ghét Phong Uyển Dư, Lục Vĩ Kỳ. Bọn họ luôn coi tôi là cẩu tạp chủng, luôn muốn tôi biến mất trước mặt bọn họ, thậm chí chưa bao giờ từng muốn sự tồn tại của tôi. Câu hỏi thứ hai, tôi quả thực tiếp cận ông là có ý đồ. Nhưng chuyện này không liên quan tới việc trả thù. Tôi là con trai của Phong Uyển Dư, là một cẩu tạp chủng, mẹ không nhận, cha không có, là sự thật tại sao phải giấu? Lục Vĩ Kỳ muốn tìm bản ADN, tôi liền cho cậu ta. Câu hỏi thứ tư, tôi cần bao nhiêu tiền để rời xa Lục Phiến?

Đường Đường nhìn xuống tấm séc đã có chữ ký nhưng chưa điền số tiền của Lục Chí Bân, đầu ngón tay cậu mài xuống những góc vuông vức của tấm séc, ánh mắt lưu động.

Lục Chí Bân dường như chờ đợi Đường Đường ra một con số:

- Vô giá.

Đường Đường nói.

- Nếu như là người khác, tôi nhất định sẽ cầm số tiền cao chạy xa bay. Nhưng người đó là Lục Phiến. Bao nhiêu tiền cũng không thể bằng. Tiền cũng sẽ tiêu, cũng có thể kiếm, nhưng tôi đi đâu tìm một người như Lục Phiến. Cuộc trao đổi này tôi rõ ràng bị thiệt hơn nhiều. Vậy nên, tôi từ chối.

Câu trả lời của Đường Đường khiến Lục Chí Bân tức giận, ông ôm ngực, một tay chỉ thẳng vào mặt Đường Đường, nhưng không biết phải nói cái gì.

- Mày...cút ra khỏi đây.

Lục Chí Bân hét.

Đường Đường đứng dậy:

- Tôi muốn Lục Phiến. Đổi lại, tôi sẽ im lặng, không động tới bất cứ một ai nhà họ Lục, Lục Phiến không muốn công khai, tôi cũng có thể đứng đằng sau anh ấy.

Lục Chí Bân muốn trao đổi với Đường Đường, đổi lại ngày hôm nay lại trở thành Đường Đường đặt điều kiện với ông.

- Nếu Lục Phiến đi theo cậu, tôi sẽ thu lại tất cả tài sản của nhà họ Lục, những gì của Lục Phiến, những gì mà nó xứng đáng được hưởng. Cậu Phong, cậu nói mình yêu Lục Phiến? Vậy cậu có thể nhìn Lục Phiến sống khổ sở hay sao?

Đường Đường không hề cảm thấy dao động, cậu trả lời:

- Lục Phiến vốn dĩ không cần quyền thừa kế gia sản của nhà họ Lục, hay công ty. Anh ấy gánh trên vai trách nhiệm là vì ông nội mình, vì mẹ mình. Hơn nữa, ông sẽ không làm như vậy. Ông thương cháu trai của mình, ngay cả đánh cũng không nỡ. Gia sản hay sự nghiệp, ông càng không muốn chúng rơi vào tay người ngoài. Nếu Lục Phiến trở thành một kẻ không có gì, tôi vẫn sẽ ở bên anh ấy cho đến khi người buông tay là Lục Phiến.

- Rồi sống trong cảnh nghèo túng.

Đường Đường mỉm cười:

- Không. Lục Phiến sẽ có thể tự mình gây dựng tất cả, chỉ cần anh ấy muốn. Và tôi cũng sẽ không trở thành gánh nặng của Lục Phiến.

Đường Đường đi ra khỏi thư phòng, nói dì giúp việc mang thuốc vào cho Lục Chí Bân.

Lục Chí Bân có lẽ sẽ không như vậy. Ông ngay cả khi biết Đường Đường là con trai Hàn Nhược Giai, vẫn còn cảm thấy cậu đáng thương, thậm chí còn định đưa tay giúp đỡ. Vậy nhưng Đường Đường lại động vào thứ quan trọng nhất của Lục Chí Bân, còn định cướp đi cháu trai mà ông thương yêu nhất.

Lục Chí Bân không biết, Lục Phiến với Lục Chí Bân quan trọng, nhưng với Đường Đường cũng quan trọng không kém.

***

Đường Đường tới muộn. Lúc cậu tới, Lục Phiến đã ngồi ở nhà hàng đợi cậu, còn gọi trước các món ăn.

- Tôi cứ tưởng em sẽ không tới.

Lục Phiến nói.

- Tôi sao lại không tới chứ. Có chút chuyện cần phải giải quyết nên mới đến muộn.

Sặc mặt Đường Đường không tốt, Lục Phiến cho rằng đó là do ánh đèn màu vàng trong nhà hàng. Lục Phiến gắp cho Đường Đường một miếng thịt vịt quay ngon nhất từ trên đĩa đặt vào trong bát của cậu.

- Vị quay Bắc Kinh. Món ăn ngon nhất ở đây.

Lục Phiến lấy lòng nói. Nhìn thấy Đường Đường không muốn động đũa, Lục Phiến liền hỏi cậu:

- Sao em không ăn? Chẳng lẽ còn giận tôi.

Đường Đường nhìn món ăn trước mặt, rõ ràng là rất ngon nhưng lại chỉ khiến cậu cảm thấy buồn nôn, giống như có thứ gì đó mắc nghẹn ở trong cổ họng của chính mình. Ám ảnh quá khứ vẫn chưa từng rời bỏ Đường Đường.

Lục Phiến lại cho rằng cậu vì giận anh nên mới không động vào món này. Đường Đường nói với Lục Phiến:

- Không phải, chỉ là nhớ chút chuyện trong quá khứ.

Đường Đường thử cắn một miếng thịt, cảm giác buồn nôn đột ngột tới, khiến cậu phải đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh. Đường Đường nôn hết mọi thứ ra ngoài, cho đến khi trong bụng không còn thứ gì có thể nôn ra được nữa.

Lục Phiến bước vào sau cậu, nhìn Đường Đường ngồi tựa vào bức tường phía sau, tóc và một phần áo trước ngực của Đường Đường ướt nhẹp, một vài giọt nước rơi xuống cằm cậu, khuôn mặt của Đường Đường tái nhợt. Lục Phiến chưa bao giờ nhìn thấy Đường Đường như vậy, anh có chút lo lắng:

- Có chuyện gì vậy?

Lục Phiến hỏi cậu.

Đường Đường lắc đầu. Cậu đứng dậy, bước tới gần Lục Phiến, dùng hai tay của chính mình ôm lấy cổ anh.

- Tôi không muốn ăn. Tôi muốn làm. Ngay tại đây.

Đường Đường chủ động hôn Lục Phiến. Đường Đường hỏi khi thấy Lục Phiến không tập trung:

- Không muốn?

Lục Phiến hôn nhẹ xuống môi Đường Đường, chỉ là không tiến xa hơn, nhưng anh vẫn ôm lấy cậu:

- Chỉ là nơi này không tiện. Chúng ta về nhà đi.

Đường Đường rất kỳ lạ. Mỗi khi có tâm trạng, cậu đều sẽ như vậy, có chút bám người, có chút cuồng loạn, cũng có chút cô độc tới mức khiến trái tim của Lục Phiến không thể không đau lòng.

- Đường Đường, có chuyện gì vậy? Nói với tôi đi, làm ơn.

Đường Đường ôm chặt Lục Phiến, điên cuồng cởi quần áo trên người anh và người mình.

- Chỉ là tôi rất nhớ anh. Anh không nhớ tôi sao, Lục Phiến? Chỉ một chút thôi, sẽ không ai vào đây đâu.

Lục Phiến nhìn vào mắt của Đường Đường, thấy trong mắt của cậu có cả sự tuyệt vọng lẫn van xin. Lục Phiến hôn cậu, anh kéo cậu vào một phòng trong nhà vệ sinh, rồi đóng lại cánh cửa sau lưng.

Lục Phiến cảm thấy mình điên thật rồi. Anh rõ ràng biết chuyện này thật hoang đường, rõ ràng biết mình không phải con người như vậy, nhưng Đường Đường lúc nào cũng có thể làm anh phát điên vì cậu.

Anh hôn cậu, vừa cuồng dã, vừa nhiệt tình, cũng vừa ôn nhu, bàn tay anh đặt ở sau lưng cậu, mỗi lần động đều tránh để Đường Đường không bị va vào bức tường vừa cứng vừa lạnh sau lưng.

Lúc Lục Phiến phóng thích vào trong cơ thể của Đường Đường, anh kéo khuôn mặt của Đường Đường về phía mình, diu dàng hôn lên môi cậu. Lục Phiến hôn xuống vành tai của Đường Đường, cảm nhận Đường Đường run lên trong lồng ngực mình, Lục Phiến nói:

- Có chuyện gì nói với tôi có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com