TruyenHHH.com

[hoàn thành] Tránh bão - aurorette

đoạn kết

yoursrosencigarettes

Hoá ra, cảm giác trống rỗng đó chính là sự bất lực khi không thể nào khiến một người có thể đáp lại những lời thiết tha của con tim mình.

lieber amare, người. Bất kỳ cái tên nào mà tôi có thể gọi.

Mấy ngày này tinh thần của tôi không tốt lắm, nhưng đừng lo nhé, rối loạn lưỡng cực luôn là đứa khốn chết tiệt mà. 

Tim tôi mệt nhoài dưới chân nàng Aphrodite, bên đài phun nước lung linh phản chiếu ánh sáng mặt trời tựa như suối nguồn tươi trẻ mà loài người vẫn hằng mong. Vườn hồng rực rỡ và xinh đẹp, chúng dịu dàng như người vậy. 

Tôi ngửa đầu nhìn nàng Aphrodite, nữ thần mà tôi tôn thờ, nguyện vì nàng mà dâng hiến cả linh hồn. Tôi đã cầu nguyện, rất nhiều điều về chúng ta. Tôi cũng viết những lời nguyện ấy vào những lá thư nhạt màu, xếp thành những con hạc mong chúng bay đến bên nàng.

lieber amare của tôi ơi, tôi đã làm tất cả những gì mình có thể.

Nhưng tôi không chắc là mình đã thực sự yêu người hay chưa, tôi thấy tệ vì bản thân mình. Bao gồm cả thực thể và linh hồn của tôi, dường như có một sự chia lìa nào đó khiến cho đôi khi tôi thấy mình như đang đi trong màn sương đêm không thể tìm thấy lối ra.

Tôi mệt mỏi vì tình trạng sức khỏe của mình cứ lao dốc không thể dừng lại. Tôi chẳng biết nữa.

Rằng tôi đã thật lòng cầu nguyện cho chúng ta hay chưa, rằng đó có thật sự là tình yêu? Hay chỉ là cách tôi vừa vui vẻ hạnh phúc, vừa đào cho mình một nấm mồ thật ngay ngắn, thêm thắt vài đóa hoa diên vĩ thật xinh đẹp để chết đi một ngày nào đó.

Tôi không quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai, tôi chỉ biết khao khát trong lòng mình, là tình yêu. Chứ không phải là yêu và được yêu.

Tôi đùa giỡn với họ và đùa giỡn với chính tôi. Về cái lý tưởng muốn dịu dàng ôm ấp vết thương cho những kẻ khác, nó dường như chỉ là một viên kẹo ngọt ngào bọc ngoài một liều thuốc độc mà tôi che dấu mà thôi. Có lẽ thế.

Chắc vì vậy mà nàng Aphrodite đã bỏ rơi tôi, một con chiên nửa vời của nàng. Nàng dắt tôi đến trước ngưỡng cửa ngôi đền mình, sau đó bỏ mặc tôi ngã gục trước nó. Tôi không đủ tư cách để đặt chân vào ngôi đền của nàng, chừng nào tôi vẫn còn là một kẻ mục ruỗng ích kỷ và mang theo trên mình những cơn bệnh mãn tính độc hại.

Gặp người rồi, tôi mới hiểu bấy lâu mình tìm kiếm điều gì. Thật chua xót rằng người cũng đã rời bỏ tôi, hoặc rằng vốn dĩ chẳng có ai làm gì cả. Mà tôi thì là đứa bệnh tật, ngây thơ, ngu ngốc và buồn cười, tự cho rằng mình đã có tất cả trong vũ trụ này, lại hay phóng đại tất cả mọi thứ. Khiến cho cơn đau mà tôi tưởng chừng như có thật ấy bào mòn tôi ngày qua ngày.

Tôi lang thang, miên man đi khắp khu vườn của mình mà không biết mục đích của chuyến đi này là gì. 

Đến khi kiệt quệ, người lại hiện lên trong tâm trí tôi với đôi mắt của một linh hồn tự do đẹp đẽ. Chúng khiến tôi đột ngột hiểu ra: thế giới này sẽ luôn thay đổi, tôi và người đều sẽ khác đi.

Và hóa ra, tôi chẳng thể cứu vãn được gì ngoài việc chấp nhận và thay đổi để thích nghi.

Điều mà khó khăn nhưng cũng sẽ thật dễ dàng nếu chúng ta tìm được một điểm tựa trong vô tận thứ vật chất mà chính vũ trụ đã tạo ra.

Tôi viết đoạn kết này cho tôi, người, chúng ta. Thật không dễ dàng gì vì tâm trí cứ lao nhanh xuống vực thẳm, trái tim thì rệu rã không thiết tha với cuộc đời.

Tôi không muốn dùng căn bệnh của mình để bao biện cho những điều xấu xa tồi tệ của bản thân.

Vậy nên, nếu tôi có làm phiền đến người thì hãy thứ tha cho tôi vào lúc nào đó người đột nhiên nhớ đến sự tồn tại của tôi trong đời.

Mong, đây là lần cuối tôi bận lòng về người, về chúng ta.

đoạn kết,

Sài Gòn,

14.08.22.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com