Hoan Thanh Nha Tre Kingzone
Kang Dong Hoon đau đầu đi đi lại lại quanh phòng tập, nghiêm mặt hỏi lại lần thứ ba từ khi biết tin:
"Đã tìm kỹ chưa? Mất thật rồi à?"
Kwak Bo Seong bất an cúi đầu, không dám động đậy. Kang Beom Hyun nhướn mày, nhìn thái độ của út cưng, trong đầu không ngừng suy đoán. Kim Jong In thì có thần kinh thô hơn rất nhiều, nói oang oang:
"Mất rồi thì thôi, đặt cho nó đôi mới!"
Kang Dong Hoon bóp trán, ngẩng đầu thở dài thườn thượt, than:
"Mãi mới tìm được nhà tài trợ ổn định, có khi nào bị mấy đứa đòi giày đến độ chạy mất không?"
Đúng vậy, Kwak Bo Seong làm mất giày rồi!
Kim Dong Ha nhăn nhó nói:
"Chỉ vì mất hai đôi giày mà bỏ chạy, nhà tài trợ của chúng ta yếu tim thế cơ à?"
Kim Kwang Hee cũng hùa theo:
"Xem ra nhà tài trợ của chúng ta cũng không dư dả gì, hai đôi giày cũng không cung cấp được cho tuyển thủ!"
Moon U Chan nghe đến nhà tài trợ sắp chạy mất thì lo lắng, bé út không muốn vậy đâu mà ToT
Kang Dong Hoon chép miệng, hít sâu một hơi, lấy tinh thần đi vào phòng riêng gọi điện thoại cho bên đầu tư.
Han Wang Ho đứng ở góc phòng, im lặng mãi đến tận bây giờ mới lên tiếng:
"Anh vừa mất giày được một tháng là em cũng mất, trùng hợp ghê ha!"
"Duyên phận đó anh!"
Kwak Bo Seong thấy bố soái tha cho mình rồi thì cười tít mắt, bắt đầu ríu rít bên cạnh Han Wang Ho. Kim Jong In lắc đầu khe khẽ, mỉm cười:
"Nuôi trẻ con bây giờ khó thật đấy chứ!"
Kang Beom Hyun xoa xoa cằm, lẳng lặng đi vào phòng ngủ của Kwak Bo Seong, cúi người lôi va li của út từ gầm giường ra, loay hoay mở khoá.
Và đội trưởng Kang thấy được, đôi giày đáng lẽ bị thất lạc sau RR đang yên vị trong đó, bóng loáng như mới!
Kang Beom Hyun đứng dậy, trả lại mọi thứ về vị trí cũ. Nếu út không muốn đi giày đồng phục thì thôi vậy!
Thế nên hôm sau, các fanti soi ra được hai đôi giày màu trắng của MidJung hình như có hơi khác so với đồng phục.
Trong khi Han Wang Ho coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tự tin giao lưu với fan hâm mộ. Còn về Kwak Bo Seong, cậu nhóc hiện đang cười thầm trong lòng, người ta được đi giày đôi với Wang Ho hyung cơ đó!
:)))
"Đã tìm kỹ chưa? Mất thật rồi à?"
Kwak Bo Seong bất an cúi đầu, không dám động đậy. Kang Beom Hyun nhướn mày, nhìn thái độ của út cưng, trong đầu không ngừng suy đoán. Kim Jong In thì có thần kinh thô hơn rất nhiều, nói oang oang:
"Mất rồi thì thôi, đặt cho nó đôi mới!"
Kang Dong Hoon bóp trán, ngẩng đầu thở dài thườn thượt, than:
"Mãi mới tìm được nhà tài trợ ổn định, có khi nào bị mấy đứa đòi giày đến độ chạy mất không?"
Đúng vậy, Kwak Bo Seong làm mất giày rồi!
Kim Dong Ha nhăn nhó nói:
"Chỉ vì mất hai đôi giày mà bỏ chạy, nhà tài trợ của chúng ta yếu tim thế cơ à?"
Kim Kwang Hee cũng hùa theo:
"Xem ra nhà tài trợ của chúng ta cũng không dư dả gì, hai đôi giày cũng không cung cấp được cho tuyển thủ!"
Moon U Chan nghe đến nhà tài trợ sắp chạy mất thì lo lắng, bé út không muốn vậy đâu mà ToT
Kang Dong Hoon chép miệng, hít sâu một hơi, lấy tinh thần đi vào phòng riêng gọi điện thoại cho bên đầu tư.
Han Wang Ho đứng ở góc phòng, im lặng mãi đến tận bây giờ mới lên tiếng:
"Anh vừa mất giày được một tháng là em cũng mất, trùng hợp ghê ha!"
"Duyên phận đó anh!"
Kwak Bo Seong thấy bố soái tha cho mình rồi thì cười tít mắt, bắt đầu ríu rít bên cạnh Han Wang Ho. Kim Jong In lắc đầu khe khẽ, mỉm cười:
"Nuôi trẻ con bây giờ khó thật đấy chứ!"
Kang Beom Hyun xoa xoa cằm, lẳng lặng đi vào phòng ngủ của Kwak Bo Seong, cúi người lôi va li của út từ gầm giường ra, loay hoay mở khoá.
Và đội trưởng Kang thấy được, đôi giày đáng lẽ bị thất lạc sau RR đang yên vị trong đó, bóng loáng như mới!
Kang Beom Hyun đứng dậy, trả lại mọi thứ về vị trí cũ. Nếu út không muốn đi giày đồng phục thì thôi vậy!
Thế nên hôm sau, các fanti soi ra được hai đôi giày màu trắng của MidJung hình như có hơi khác so với đồng phục.
Trong khi Han Wang Ho coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tự tin giao lưu với fan hâm mộ. Còn về Kwak Bo Seong, cậu nhóc hiện đang cười thầm trong lòng, người ta được đi giày đôi với Wang Ho hyung cơ đó!
:)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com