Hoan Thang Pho Va Ga Giang Ho Trang So
Ăn được một lúc thì Nghiêm Dương cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm trắng mà khóc."Bố ơi bố, chắc Dương không vào được trường A nữa rồi huhuhu."Long đến bế nhóc về phía mình ngồi, ôm nhóc vào lòng vỗ về."Không sao, không sao.""Bố ơi bố... Dương xin lỗi bố huhuhuhu." - Nhóc con nấc nghẹn lên. - "Bố ơi... Hức, bố ơi, bài... Bài khó quá huhuhuhu.""Không sao, Dương vẫn cố gắng làm xong bài là giỏi rồi, nếu là bố chắc bố bỏ dở chạy về nhà đó.""Huhuhuhuhuhu."Nghiêm Khánh cũng vỗ về nhóc, bảo nhóc không việc gì phải cố vào trường A, vừa xa nhà lại còn phải học nhiều, học B cho gần nhà còn tốt hơn. Sau đó gã tặng cho nhóc chú gấu bông đội sịp đỏ để như phần thưởng cho sự cố gắng của nhóc.Nhóc Huy ngồi một bên thấy nhóc Dương được hai người bố yêu thương dỗ dành như vậy khó tránh khỏi có chút ghen tị. Nhà nhóc không những nghèo mà nhóc còn thiếu thốn tinh cảm gia đình nữa, sẽ không bao giờ có chuyện bố mẹ nhóc dỗ dành nhóc như vậy đâu. Kể cả lần này có được giải cao thì thứ họ quan tâm chỉ vỏn vẹn là chiếc phong bì tiền thưởng.Nghiêm Dương thật may mắn, thật hạnh phúc. Kết quả được công bố, đáng tiếc cho nhóc Dương thiếu chút nữa là được giải khuyến khích khi thua bạn xếp hạng phía trước chỉ vài giây. Nhóc buồn nhưng không còn tự ti, thất vọng như hôm đi thi về nữa, nhóc đã chấp nhận sự thật rồi."Anh Trịnh, anh Trịnh." - Nghiêm Dương mượn máy bố gọi điện thoại cho anh Trịnh."Ơi?""Dương trượt giải rồi, anh đừng buồn nha."Hà Trịnh nghe mà khó hiểu, nhóc Dương trượt giải thì hẳn là cái câu "đừng buồn nha" phải để nhóc Trịnh nói chứ. Vẫn chưa kịp nói gì thì mồm thằng Cường đã oang oang nói vào."Ê ê cái gì cơ!! Trượt rồi á há há há!!! Biết ngay mà!!" "...""Hê hê hê, thế thì nhóc phải học cùng trường với anh rồi nhaaaa!!! Há há há!!""Học cùng thì học cùng, Dương đánh anh cho tiện!""Thách đấy!""Thôi." - Hà Trịnh đá thằng Cường cút về nhà rồi nói tiếp. - "Giờ anh qua nhà Dương chơi nha.""Vâng ạ!"Lúc Hà Trịnh sang chơi thì thấy Nghiêm Dương đang chơi đập bài với cậu nhóc lạ mắt nào đó. "Huy á, bạn cùng lớp với Dương đó!"Hà Trịnh gật đầu, ngồi sang một bên đợi cậu bạn của nhóc về thì mới nói chuyện với nhóc Dương. Ai ngờ ngồi mãi vẫn chưa thấy thằng nhóc đó có dấu hiệu sẽ đi về."Huy hôm nay ăn cơm nhà Dương á, anh Trịnh cũng ở lại ăn cùng nha.""Thế thôi, anh về làm bài tập đã."Đứng dậy mở cửa ra về, vừa leo lên xe đạp thì nhóc Dương đã chạy ra níu níu tay áo Hà Trịnh."Sao anh Trịnh không nói gì với Dương vậy?" - Nhóc mếu máo. - "Dương không được học cùng với anh rồi, Dương buồn lắm..."Hà Trịnh nheo nhéo má nhóc."Đâu, anh có thấy Dương buồn đâu. Dương vẫn chơi đập bài kia kìa.""Thì anh Trịnh phải bảo Dương chứ, Dương đập nhiều đau tay rùi." - Nhóc xòe đôi bàn tay hồng hào của mình ra. - "Đau phồng lên nè."Có mà mũm mĩm phồng lên ý - Hà Trịnh buồn cười nghĩ.Thế là anh Trịnh cúi xuống thổi phù phù lên lòng bàn tay nhóc."Hết đau chưa?"Nghiêm Dương lắc lắc đầu đợi anh Trịnh thổi thêm lần nữa thì ảnh lại thơm thơm lên tay nhóc."Đi chơi không? Anh đèo Dương ra công viên nè."Chỉ chờ có thế, Nghiêm Dương chạy vọt vào trong nhà xin phép bố Long rồi leo tót lên yên sau của anh Trịnh. Tay nhóc Dương nắm áo anh Trịnh, nhóc nhìn sang cảnh vật hai bên đường, khuôn miệng xinh xinh ngân nga hát mấy bài tiếng Anh."Dương học cho ngoan, bao giờ lên cấp 3 học cùng anh cũng được." - Hà Trịnh nói.Nghe vậy, ban đầu nhóc Dương thấy vui lắm, lúc sau lại lo âu suy nghĩ."Nhưng anh Trịnh đừng học trường chuyên nha. Dương học không được.""Ừm."Cứ như được cho kẹo, Nghiêm Dương mừng rỡ bám chắc lấy eo anh Trịnh, môi cứ mím lại cười mãi. Cảnh vật xung quanh như sáng vừng lên, đôi mắt nai long lanh tràn ngập nắng vàng, gió thổi tóc nhóc bay bay, nỗi buồn ngày hôm đó dường như cũng bị gió cuốn theo.Anh Trịnh đạp xe thong thả nhịp nhàng khiến nhóc ngồi sau lưng anh mà thấy thời gian như chậm lại."Ê ê!! Bọn mày định đi đâu!! Lũ chơi mảnh!" - Phú Cường hì hục đạp xe đuổi theo, gáo lên."Ai cho anh đuổi theo!!""Cứ thích đuổi theo đấy, làm sao?"Cũng vào ngày này hai năm sau, ba người bọn họ lại cùng đạp xe chạy qua nơi này."Ơ, sao hôm nay mày không đăng kí thi chuyên?""Xa nhà, với cả học trường số 1 cùng mày vẫn vui hơn.""Với cả anh Trịnh đã hứa với Dương rồi mà!!" - Nghiêm Dương ngồi yên sau xe anh Trịnh nói đế thêm.Phú Cường vì ngẩn ngơ nhìn nụ cười rạng rỡ hiện hữu trên gương mặt nhóc Dương mà suýt nữa loạng choạng lao vào dải phân cách."Hai anh đợi Dương hai năm nữa để mình học cùng nhau nha!""Ba đứa lại sắp chung trường ha!" - Phú Cường cũng vui vẻ nói."Ừm. Cùng cố lên." - Hà Trịnh nhẹ giọng đáp.Ngày hôm ấy trời vẫn ngát xanh, không khí vẫn trong lành, nắng vẫn vàng ươm trải khắp mọi nơi. Chỉ khác đi một chút bởi trái tim Nghiêm Dương đã có những rung động đầu đời lao xao xáo động cả mùa hạ năm ấy.Nghiêm Dương biết mình thích anh Trịnh mất rồi. Tình cảm đơn phương ấy thuần khiết, mong manh tựa trang giấy trắng và thơm mùi mực tím trên lá thư tỏ tình nhóc giấu kĩ trong ngăn bàn._________________________________Sơ: 😂 Còn năm cuối học trò thôi thì Sơ tranh thủ viết nốt tí thanh xuân vườn trường nha 😤 Hôm nay cp nào lên ngôi cả nhà nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com