Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
Lúc Taehyung bước ra khỏi phòng bệnh của Jungkook đã là hai giờ sáng. Đã quá thời gian thẩm phán Song cho anh ra ngoài, nhưng vì có lẽ dù sao cũng đã quá giờ nên anh quyết định sang phòng bên cạnh gặp Namjoon.Vừa thấy Taehyung, Namjoon ngồi dậy đi đến ngay trước mặt anh, trùng giọng: "Đứa nhỏ của ta! Con đã vất vả quá nhiều rồi. Hãy nghỉ ngơi một thời gian đi! Ta sẽ chăm sóc cho Jungkook! Con đừng lo!"Cả hai bố con nhìn nhau mà rơm rớm nước mắt. Anh biết sẽ chẳng điều gì có thể thay đổi được hiện tại. Anh đã làm cho ông phải buồn lại còn không thể chăm sóc cho ông trong khoảng thời gian sắp tới. Nhưng cũng thật may mắn vì giờ ông đã có cả Min Yoongi nữa. Taehyung hít một hơi thật sâu, ôm lấy ông."Yoongi huyng sẽ chăm sóc cho bố! Con xin lỗi!"Kim Namjoon đưa tay quệt vội khóe mắt, kéo anh ra gật đầu."Được rồi! Con đi đi!"Taehyung đội lại chiếc mũ và đeo khẩu trang lên, cẩn thận cúi gập người xuống chào ông. Người con trai ấy quay bước đi, nước mắt thấm đẫm cả chiếc khẩu trang. Chắc chắn anh sẽ phải trở về để bù đắp cho tất cả những người mà anh yêu quý. Bước chân anh giờ đây đã không còn nặng nề, đè chặt nữa. Anh sẽ bỏ hết tất cả những đau khổ, những giằng xé của con tim để bước đi rồi còn có thể hiên ngang trong ngày trở về. Chỉ cần người ấy...một người có thể chờ đợi anh quay lại.Nhìn bóng lưng cứ cách giây lại xa dần khỏi tầm mắt ông, Namjoon dù có đau lòng, không can tâm nhưng ông biết Taehyung đang làm đúng. Anh bây giờ mới làm đúng theo những gì mà con tim anh mách bảo. Ông tin anh, ông tin đứa con của mình chỉ cần anh nói ra là chắc chắn anh có thể làm được."Con trai! Ta tin tưởng ở con!"****Jeon gia,...Jungkook thời gian gần đây cắm đầu vào hoàn thành hồ sơ và thủ tục để chuẩn bị cho việc sang Mỹ để du học. Cậu còn không màng tới thời gian vì cũng chẳng ngờ được mới đó thôi mà 3 tháng đã trôi qua rồi. Còn đang ngẩn người ra nhìn đống quần áo để bừa bãi trên giường, chưa gấp được vào trong vali thì điện thoại trên bàn rung lên. Jungkook ngán ngẩm, tặc lưỡi không vui."Anh gọi không đúng lúc rồi. Nhìn đống quần áo cần phải xếp vào vali làm tôi khó chịu quá! Để lúc khác nói chuyện đi!"Người đầu giây bên kia chép miệng rồi bật cười giòn tan. Nghe thế, Jungkook cau chặt mày khó chịu: "Anh đang chế giễu tôi đó hả Jung Hoseok?""Hahaa! Jeon thiếu gia của Kim tù nhân! Tôi đâu có dám! Quần áo cậu cứ vứt đó, đến Club của tôi đi! Jimin cũng đang ở đây nữa. Chúng ta cũng nên làm vài chén trước khi hết cơ hội gặp nhau chứ nhỉ?"Quả đúng nói Hoseok là người giải tỏa áp lực của thế giới không hề khoa trương tí nào. Jungkook tâm tình chẳng mấy chốc đã được đẩy lên cao vút. Lại nhìn lại đống quần áo trên giường, cậu hất mặt."Được. Coi như tôi nể mặt Jimin huyng! Hai người chờ tôi!"(...)Hoseok và Jungkook lắc đầu nhìn Jimin uống cạn gần hết hai chai whisky. Hình như Jimin đang có tâm sự, cứ cốc rượu trên bàn vơi đi là anh lại rót đầy mà tu sạch. Anh uống đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, hai bên má cũng theo men rượu mà ửng hồng."Chậc chậc! Coi bộ có người nào đó đang thất tình!"Giọng điệu chế nhạo của Hoseok có khiến cho Jungkook cảm thấy bất mãn nhưng cậu cũng chỉ lườm anh một cái, rồi chộp lấy ly rượu trong tay Jimin ném về phía sau mình."Choang!"Tiếng thủy tinh vỡ vang lên như làm bừng tỉnh Jimin, anh khẽ nhíu mày, cố gắng lắc mạnh đầu để tỉnh táo."Xin lỗi hai người! Có lẽ tôi về trước đây!"Jimin còn chưa đứng thẳng được dậy, thì hai con người kia đã nhếch mày với nhau. Jungkook nhanh tay cầm lấy cổ tay Jimin kéo lại vào ghế."Có phải anh Yoongi làm anh buồn không?"Jimin như bị chạm trúng tim đen mà môi bắt đầu méo sệch, bật khóc như một đứa trẻ con. Jimin nói một cách hờn dỗi còn pha thêm chút men rượu làm anh càng thêm dễ thương."Cái con người đáng ghét ấy thật là sắt đá. Dạo này anh ấy chỉ biết đâm đầu vào làm việc mà không ngó ngàng gì đến tôi cả! Anh ấy không chịu đến với tôi thì tôi sẽ yêu người khác cho anh ta sáng mắt ra!"Vừa nói anh vừa nấc cục, rồi còn cầm tay Jungkook lên tưởng là cốc rượu mà cho lên mồm dốc. Sự ngây ngơ quá mức của Jimin làm Jungkook nhăn cũng không nổi mà cười cũng không xong. Cậu đúng là hết lời để nói với người anh này.Jungkook nhìn sang Hoseok đá mắt với hắn, nhưng hắn chỉ "hừ" một tiếng rồi coi như chưa thấy gì mà tiếp tục thưởng thức ly rượu. Rõ hắn ta rủ cậu đến đây để coi như làm bữa tiệc rượu chia tay cậu vậy mà bây giờ hắn đang coi cậu là gì vậy? "Này, Jung Hoseok! Chẳng phải đây là cơ hội để anh dành lại anh ấy hay sao? Đến lúc Jimin huyng tỉnh táo lại là anh trắng tay đó!"Nhất thời không hiểu được ý của Jungkook, hắn ta cau mày nghiêng đầu nhìn nụ cười ranh ma của cậu: "Ý cậu là sao?"Jung Hoseok giúp Jungkook đưa Jimin về Jeon gia. Lúc đặt anh xuống giường, mày hắn vẫn nhíu chặt nhìn Jungkook đang đắp chăn cho anh. Cảm giác có phần khó chịu, Hoseok túm lấy tay cậu giật lại, gằn giọng."Cậu thật sự muốn tôi phải làm điều này sao?"Jungkook mặt nghiêm trọng, giậm chân đứng thẳng lại: "Anh dám làm trái lời người của Kim tù nhân?"Nhìn sự dễ thương của Jungkook, Hoseok bật cười tươi, rất tự nhiên đưa tay xoa lên mái tóc cậu: "Tôi biết rồi! Sẽ theo cậu. Cậu đừng cứ hở tí là lấy cái danh nghĩa là người của Kim tù nhân ra dọa tôi." - Đoạn, hắn ngừng cười, nói một cách nghiêm túc: "Đã nói với cậu ấy chưa?"Khóe miệng Jungkook bất giác cong lên đầy hạnh phúc, cậu lắc đầu."Tôi chỉ nói với anh ấy biết là tôi sẽ đi thôi!"Hoseok đang định nói gì đó thì Jungkook đã chặn ngay lời hắn lại với một nụ cười tươi."Tôi tin vào cảm giác của mình và tin vào tình yêu của anh ấy!"Thấy được sự kiên quyết chắc nịch của Jungkook, hắn hài lòng gật đầu. Rồi quay đầu rời khỏi mà không nói thêm gì. Ngay sau khi Hoseok rời khỏi, Jungkook nhìn Jimin cười tinh nghịch lấy điện thoại ra tìm đến số của Min Yoongi. Trước lúc bấm gọi, cậu còn điều chỉnh lại gương mặt, ho thêm mấy cái để lấy đúng tâm trạng hốt hoảng. Đầu giây bên kia nhanh chóng kết nối."Có chuyện gì không? Muộn rồi...""Yoongi huyng! Em quên mất là Jung Hoseok trước đây từng nói rất thích Jimin huyng. Hôm nay ba đứa bọn em tụ tập làm trầu rượi chia tay em. Mà Jimin huyng lại uống say khướt không đi nổi nên em để anh ấy ở lại với Jung Hoseok. Bây giờ về đến nhà em mới nhớ ra. Không biết Hoseok có làm gì anh ấy không...."Jungkook cố gắng để câu cuối của mình trở nên lúng túng, lo lắng. Thấy một khoảng lặng, và sự lạnh lẽo tỏa ra từ đầu giây bên kia, cậu xém nữa thì phá lên cười, may mà vẫn kịp bịt lấy miệng. Phải mất đến hơn hai phút, Yoongi ở đầu giây bên kia mới lên tiếng, âm sắc giọng anh trở lên u ám: "Jungkook! Huyng với Jimin...không thể! Em biết điều đó mà!" Jungkook cảm thấy thất vọng với con người này. Là anh thật sự nhu nhược không dám thẳng thắng chấp nhận mình có tình cảm với Jimin, hay là anh đang sợ. Nhưng rồi dù là vì lí do gì đi chăng nữa thì chẳng phải cũng quy về một chữ "hèn" hay sao. Jungkook tỏ rõ sự không hài lòng mà đáp trả anh."Em và Taehyung yêu nhau! Anh có dám cãi em điều đó không huyng? Anh với Jimin huyng không hề có quan hệ huyết thống. Đừng tự lừa dối bản thân nữa em biết anh cũng yêu anh ấy! Anh không sợ mất Jimin huyng sao?"Yoongi khẽ thở dài, xuống nước: "Huyng sẽ đến A đón Jimin về!""Không cần nữa đâu. Tối nay Jimin huyng sẽ ngủ ở nhà em! Còn nữa, tuần sau em và bác ấy bay rồi, anh sẽ ra sân bay tiễn em với bác ấy chứ?" - Jungkook thất vọng, đành nói sự thật."Huyng sẽ sắp xếp!"Trong mấy tháng nay, quan hệ của họ rất tốt nên Jungkook đã gọi cả Yoongi và Jimin là huyng. Duy chỉ có Hoseok dù hơn tuổi cậu nhưng cậu có cảm giác anh ta như bạn cùng lứa với cậu vậy nên từ chối gọi hắn là huyng. Dù vậy nhưng cả hai vẫn rất thoải mái. Dập điện thoại của Yoongi, Jungkook gọi liền cho Hoseok: "Anh không cần làm kẻ xấu xa cướp Jimin huyng nữa đâu!"Nghe giọng điệu của cậu qua điện thoại, Jung Hoseok phần nào đoán ra được tình hình không có mấy suôn sẻ, bật cười: "Thôi cậu đi ngủ đi! Tôi còn lạ gì điều mà Min Yoongi đang né tránh! Rồi sẽ có một ngày anh ta chấp nhận thực tại đó thôi!"...Seoul, ngày 12, tháng 4...Em đã có thể tự tin, dõng dạc mà nói với người khác rằng em yêu anh và em tin vào tình cảm dành cho anh không phải thứ tình cảm bồng bột, nhất thời...Em cũng đủ tự tin để nói rằng em đã và đang là người của anh và sẽ cũng mãi mãi là người của anh...Em đã biết: Chỉ cần tình yêu của hai ta đủ lớn thì khó khăn, đau khổ nào cũng sẽ tự trùn chân xuống để chúng ta bước qua mà thôi!Hơn cả yêu anh, Kim Taehuyng - Jeon Jungkook -*****Nếu không có gì thay đổi thì chương đầu tiên của bộ "Bỉ ngạn đong sương" sẽ được ra mắt trong tối nay nhé! 😄
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com