TruyenHHH.com

Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam

Cả ba đều bị Jungkook làm cho bàng hoàng. Yoongi nhanh chóng đứng lại trước mặt cậu, đưa tay về phía trước ra hiệu Jungkook bình tĩnh lại.

"Jungkook, cậu nghe tôi nói! Bây giờ tâm trạng cậu không ổn định, đừng quyết định điều gì cả. Cũng có thể bố tôi và trưởng khoa Han sẽ tìm cách chữa cho cậu. Cậu phải bình tĩnh lại đã!"

Han Eun Woo và Jimin đều ra sức gật đầu, hi vọng Jungkook sẽ nghe lời anh. Nhưng ngay lập tức đã bị cậu dọa đến xanh mặt.

"Tôi đang rất tỉnh táo. Nếu ông không giúp tôi bỏ đứa bé tôi sẽ tự dùng thuốc phá thai."

"JUNGKOOK!" - Yoongi không tự chủ được mà quát lên: "Đứa bé không có tội gì cả, sao cậu có thể tàn nhẫn nói bỏ là bỏ được cơ chứ. Có thể bố tôi sẽ tìm ra cách chữa trước khi cái chất đó xâm nhập vào bào thai."

Han Eun Woo nhanh chóng ứng khẩu.

"Giám đốc Min nói đúng. Lần trước chúng tôi đã gần thành công rồi. Theo xét nghiệm, thai nhi khoảng 5 tuần tuổi mới dễ bị chất xấu xâm nhập bán cầu não. Cậu hãy cho tôi cơ hội cho đến lúc đó. Nếu như không thể chữa khỏi tôi sẽ nghe theo cậu bỏ đứa bé. Nhưng Jungkook... nếu lần này cậu tiếp tục phá thai nguy cơ sẽ ảnh hưởng đến sau này."

Ngay lúc này, dường như mọi sự cố gắng ngăn nước mắt của Jungkook đều thất bại. Cậu cắn chặt môi, thứ nước trong vắt mà mặn chát kia rơi xuống hai bên gò má. Mọi người đều khó khăn nhìn cậu. Jimin cứ định đưa tay ra lại hạ xuống. Anh không biết phải an ủi cậu như thế nào vào lúc này. 

Jungkook khóc nấc lên, bất ngờ ôm lấy Jimin. Có phần không đoán trước được nên Jimin có hơi loạng choạng nhưng nhanh chóng ôm lại cậu, nhẹ nhàng vỗ vai Jungkook an ủi.

"Không sao! Sẽ ổn thôi!"

Sự dịu dàng của Jimin thật sự có tác dụng. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao trước đây Taehyung luôn tìm sự bình yên nơi anh. Jungkook ôm Jimin chặt hơn, cố rặn ra nụ cười mếu máo.

"Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh là nơi bình yên của anh ấy!"

*********

Ngay sau đó mấy hôm, Jungkook nhờ Yoongi sắp xếp một lịch hẹn với Tổ trưởng Han Ji Sang tại một quán cà phê ở gần Sooyoung.

Tổ trưởng Han nhấp một chút cà phê, khẽ nhăn lại vì vị đắng bất chợt chạy qua đầu lưỡi. Anh nhìn Jungkook đã tiều tụy đi khá nhiều, lắc đầu.

"Tôi đã nghe giám đốc Min nói về việc của Kim tổng rồi. Cậu hôm nay hẹn gặp tôi là để..."

Anh ta cố tình kéo dài thanh âm cuối với mục đích dò hỏi. 

Jungkook ngồi đối diện có chút không tự nhiên, cậu khó khăn lên tiếng: "Tôi muốn hỏi...có cách nào giúp anh ấy được giảm nhẹ tội hay không?"

Chân mày của tổ trưởng Han nhanh chóng cau chặt, anh ta tì khủy tay lên bàn, đổ cả người về phía Jungkook, nói với một chất giọng chẳng mấy bình tĩnh.

"Jeon thiếu gia! Tôi có nghe nhầm không đây? Chẳng phải người tố cáo và vạch trần Kim Taehyung là cậu hay sao? Bây giờ cậu lại tìm cách giúp Kim tổng giảm tội. Cậu đang làm tôi cảm thấy nực cười đó!"

 Anh ta nói đúng, cậu thật mâu thuẫn. Người khác nghe đúng là chẳng tránh được cười khinh bỉ. Là do cậu đã quá hồ đồ, đã quá ngu ngốc không hề hiểu anh, cho đến lúc cậu nhận ra thì đã quá muộn. Tổ trưởng Han hơi nghiêng đầu đánh giá sự khó xử hiện rõ mồn một trên gương mặt Jungkook, anh chép miệng, lắc đầu.

"Cậu không cần phải trở nên khó xử đến thế. Làm bạn với Kim Taehyung đã hơn 5 năm, tôi còn thấy bất ngờ về quyết định của cậu ấy. Nhìn bề ngoài Kim tổng tỏ ra là người bất cần, khó đoán nhưng thật ra trong tâm cậu ấy lại rất quan tâm. Kể cả là những điều nhỏ nhặt nhất. Hiện tại vì nhân chứng chưa chịu đứng ra, bản ghi âm cậu cũng không gửi nên cậu ấy đang bị giam lỏng tại Sooyoung. Sau khi được giám đốc Min kể toàn bộ sự việc, tôi đã suy nghĩ cả đêm. Không phải không có cách giúp cậu ấy giảm tội. Tất cả đều phụ thuộc vào cậu, cậu Jeon."

Nghe xong, mắt Jungkook như sáng rực. Anh ta nói như thế có nghĩa là cậu có cơ hội để sửa chữa một phần hành động bốc đồng của mình rồi. Không giấu được sự vui mừng, Jungkook đứng hẳn dậy, khụy chân xuống trước anh.

"Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!"

Không nghĩ cậu sẽ làm thế, Han Ji Sang bị bất ngờ. Anh ta quay đầu nhìn xung quanh, đỡ cậu dậy.

"Cậu đứng lên đi! Kim tổng là bạn tôi. Tôi đương nhiên muốn giúp cậu ấy!"

Đợi Jungkook ngồi lại vào ghế, tổ trưởng Han mới bắt đầu nghiêm túc giải thích.

"Phạm tội chưa đạt là cố ý thực hiện tội phạm nhưng không thực hiện được đến cùng vì những nguyên nhân ngoài ý muốn của người phạm tội được quy định Điều 15 Bộ Luật hình sự, thì bị phạt tù từ một năm đến năm năm. Trong trường hợp của Kim tổng,  vì cậu ấy đã tái phạm lại hành động muốn giết người nên có lẽ sẽ bị đến mức cao nhất là 5 năm tù. Nhưng cậu có thể khai đúng sự thật là ngay sau đó Kim tổng đã nhận ra hành động của mình, trực tiếp xuống xe lo lắng cho cậu, chứng tỏ hành động của Kim Taehyung là do bộc phát và không có chủ đích chứ không phải có sẵn âm mưu giết người. Điều đó vô cùng quan trọng,có thể giảm mức án xuống còn 3 năm."

"Tận 3 năm hay sao?"

Ánh mắt Jungkook trùng xuống. Cậu không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến như thế. Pháp luật Hàn Quốc thật đáng sợ. Không phải cậu vẫn đang sống hay sao? Tại sao lại phạt nặng như thế.

Như đọc được ý nghĩ của Jungkook, tổ trưởng Han lại lắc đầu.

"Pháp luật là thế! Hơn nữa đây còn quy vào tội giết người nên mức án như thế không phải là nặng đâu, Jeon thiếu gia!"

Jungkook không nói gì thêm, chỉ gật đầu, cảm ơn anh ta rồi rời đi!

(...)

Cậu bước đi không chủ đích, chẳng mấy chốc tự mình đã đứng trước cổng của Sooyoung. Jungkook nhìn thấy có hai người đứng trước cổng biết chắc họ đang giam lỏng Taehyung ở bên trong. Tim cậu lại bắt đầu quặn chặt, không những thế dường như đứa trẻ dù còn chưa có nhịp tim trong bụng cậu cũng cảm thấy bất an. Jungkook nhăn nhó ôm lấy bụng. 

Thấy cậu bước đến, có ý định đi vào, hai người kia mấy giây đầu có hơi nghiêm mặt nhưng rồi họ nhận ra Jungkook. Quả đúng như dự đoán của thẩm phán Song, Jungkook nhất định sẽ đến tìm Taehyung nên ông đã nhắc trước với hai người kia. Lúc Jungkook đi vào họ chỉ khẽ gật đầu với cậu rồi tự tay mở cổng cho cậu vào.

Jungkook vừa bước vào nhà đã bị mùi rượu sộc thẳng vào mũi, cảm giác vừa khó chịu lại khiến cậu buồn nôn. Jungkook nhận ra, phải đến hơn chục chai rượu nằm rải rác dưới nền nhà. Cậu cau mày ôm chiếc bụng đang đau dữ dội lên phòng ngủ. 

Cửa phòng không hề khóa, Jungkook nhịn cơn đau thắt nơi bụng, cố gắng bước thật nhẹ đến bên giường.

Taehyung đang ngủ, nhưng kì lạ thay trên người anh không hề có men rượu nào. Nhìn mặt anh xanh xao, anh gầy đi nhiều đến mức các khung xương trên khuôn mặt hiện rõ mồn một. Jungkook xót xa, đưa tay chạm nhẹ vào chân mày đang cau chặt của anh.

"Ngốc! Sao anh lại gầy đi thế này?"

Ngón tay Jungkook như truyền một đường ấm áp chạy dọc xuống cả người anh. Taehyung dần mở mắt. Hiện ra trước mặt anh là gương mặt của Jungkook chỉ cách 15cm. 

Taehyung cứ ngỡ là mình đang mơ, đưa tay nắm tay lấy cậu vẫn đang ở trước mặt anh. Anh không ngờ lại ấm áp đến thế. Giật mình, Taehyung chồm người ngồi dậy.

"Tại sao em lại đến đây?"

Thấy Taehyung giật tay mình ra, Jungkook cau mày, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Cậu miễn cưỡng mỉm cười đưa tay mình đặt lên má anh mà ân cần.

"Sao anh lại hành hạ bản thân mình như thế? Nhìn anh gầy đi nhiều thế này em  xót lắm."

Taehyung cố gắng né tránh lòng bàn tay của Jungkook. Dù anh không nhìn cậu, nhưng lại trả lời bằng cách giải thích tránh làm cậu lo lắng cho anh: "Anh không uống. Anh chỉ đổ chúng xuống sàn nhà thôi vì anh biết hơn ai hết mình cần phải tỉnh táo."

Nghe thế, Jungkook gật đầu hài lòng. Lần này cậu dứt khoát, dùng cả hai tay ôm lấy mặt anh bắt anh đối diện với mình.

"Taehyung ngốc! Nhìn em này! Em sẽ đợi anh! Em chắc chắn! Còn nếu như đến lúc đó anh không còn tình cảm với em nữa thì em sẽ chấp nhận rời xa anh. Chỉ hi vọng anh hứa với em một điều."

Nói đến đây, Jungkook dừng lại nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh. Taehyung đang đau đớn, anh rõ ràng đang khống chế cảm xúc của mình nhưng nó quá dữ dội đến mức Jungkook có thể nhận ra được. Jungkook nở nụ cười,lần này cậu cười hòa vào với nước mắt.

"Hứa với em! Anh không được để bản thân gầy đi nữa. Thấy anh tiều tụy em rất đau lòng."

Nước mắt Jungkook cứ cách giây lại càng rớt xuống dày hơn. Còn Taehyung, anh cứ thế ngẩn người nhìn cậu. Lúc ở căn phòng đó anh đã nói anh không còn đủ tư cách để ôm cậu nữa, nhưng bây giờ, anh muốn ôm cậu vào lòng, tự nhiên anh muốn bỏ lại tất cả để cầm lấy tay cậu mà cùng nhau bỏ trốn. 

Nhưng,...

Taehyung nhắm mắt lại, anh dịu dàng nâng mặt Jungkook lên, dịu dàng lau đi nước mắt trên má cậu. Anh đã từng được lựa chọn nhưng anh đã bỏ lỡ nó. Lần này sự quyết định không còn thuộc nơi anh nữa. Cậu cũng vậy, cậu cần có cuộc sống của chính cậu. Taehyung khẽ gật đầu, anh nhẹ nhàng tiến lại đặt lên đầu môi kia một cái hôn chua xót.

"Anh hứa! Anh hứa với em! Nếu như em vì anh mà đau lòng anh sẽ không thể nào tha thứ được cho bản thân. Chỉ cần em chờ, anh sẽ đến bên em lần nữa..."

**********

*****

*

"Anh không thể thay đổi được quá khứ, nhưng anh sẽ làm chủ tương lai và hiện tại

Nếu em tình nguyện trở về bên anh, anh sẽ quyết không buông tay em ra nữa

Còn nếu em không thể trở về, anh sẽ tình nguyện làm người phía sau rải cánh hồng theo từng bước chân em đi..."

- Tiểu Nghi -










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com