TruyenHHH.com

Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam

Thoáng chốc đã một tháng trôi qua. Vì luôn phải bù đầu vào dự án bên Việt Nam mà cả Taehyung và Jungkook đều vô cùng bận rộn
Sáng thì làm việc cật lực ở công ty, tối thì cả hai đều phải lục đục hết tài liệu này đến tài liệu kia. Nhưng cũng nhờ khoảng thời gian hợp tác cùng nhau mà mối quan hệ của Taehyung và Yoongi cũng khá hơn trước rất nhiều.

Đây là một dự án lớn, hơn nữa Jay lại đổ vào đó không ít vốn nên mọi việc đều phải hết sức thận trọng. Thậm chí cả tháng trời rồi mà Taehyung  không được động vào người Jungkook.

Thi thoảng, anh không chịu nổi mà lại thò tay vào trong áo cậu, nghịch ngợm chiếc núm hồng đào của cậu, nhưng nhanh chóng bị cậu giật tay ra, cau mày làm anh chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, yên phận ôm cậu ngủ.

Bị cho ăn chay cả tháng làm Taehyung nhiều khi cảm thấy khó chịu, ngủ không yên giấc. Mà lại còn không kể những lúc chẳng may cọ vào người cậu thì xác định tối hôm đó quả là một cực hình.

Điển hình là mấy hôm trước,...

Nhìn đồng hồ đã 3h sáng, Taehyung mệt mỏi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, anh bước vào trong phòng tắm dội nước qua loa, rồi cư nhiên để cả thân trần nằm lên giường ôm Jungkook ngủ.

Thấy động tĩnh Jungkook khẽ quay người, trớ trêu thay bàn tay ấm nóng của cậu lại chạm trúng vào vật đàn ông to lớn của anh. Sự động chạm vô tình khiến Taehyung cả người như ngưng đọng, dây thần kinh vừa được thư giãn của anh lại căng mạnh lên.

Taehyung cả người nóng bừng bừng tay nắm chặt lấy ga giường nổi cả gân xanh. Nhưng Jungkook vẫn không chịu nằm im, cậu lại cựa mình quay sang ôm ngang hông anh.  Làm anh càng thêm căng thẳng đến nghẹt thở, buột miệng chửi thề.

"Mẹ kiếp! Mình phải chịu đựng đến bao giờ nữa đây!"

Thật ra Jungkook đã tỉnh dậy từ lúc anh đi vào trong phòng tắm, là cậu đang muốn trêu đùa với sự kiên nhẫn, với sức chịu đựng của anh. Ôm Taehyung mà Jungkook cảm thấy như mình đang ôm một pho tượng vậy. Cả người anh cứng đờ, đến thở cũng không dám, làm cậu tí nữa thì không chịu nổi mà phá lên cười. May là vẫn còn một chút lý trí để ngăn mình lại.

"Những lúc thế này anh ấy đáng yêu quá!"

Jungkook ranh ma, liếc mắt nhìn xuống phía bên dưới anh đã cương cứng, căng phồng. Nhìn thôi cũng đủ biết là khỏi chịu đến mức nào, nhưng cậu không những không chịu dừng lại mà còn cố ý như thói quen dùng tay gõ từng nhịp lên ngực anh.

Anh chịu không nổi mà chồm dậy, đè lên người cậu ra sức ngấu nghiến lấy đôi môi của kẻ phá hoại sự kiên nhẫn kia. Đến tận lúc Jungkook thở gấp anh mới buông tha. Bàn tay đang định cởi cúc áo thì bị cậu ngăn lại, nhíu mày.

"Đã mấy giờ rồi? Anh không mệt à? Chúng ta ngủ thôi!"

Taehyung bỏ qua câu nói của Jungkook, tiếp tục cúi xuống thì cậu quay mặt đi. Thấy cậu không chịu hợp tác, anh ra sức khổ sở van nài.

"Kookie, một hiệp thôi! Anh chịu không nổi nữa rồi."

Cố gắng để không bật cười, Jungkook lạnh lùng: "Không được là không được!"

Hít một hơi thật sâu, anh ngồi bật dậy: "Chết tiệt! Là em cố ý?"

Lần này, Jungkook không nhịn nữa, ôm bụng cười lớn, quả thật nhìn anh thế này cậu lại càng muốn trêu, nhưng biết chắc nếu còn cả gan tiếp tục thì kiểu gì cậu cũng bị anh nướng đến sáng. Jungkook bày ra bộ mặt đáng thương, chắp hai tay lại.

"Em xin lỗi mà! Em chỉ định đùa anh một chút thôi! Ai ngờ đứa nhỏ của anh lại thiếu nghị lực như thế!"

"EM...!"

Taehyung bất lực, anh nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, rồi đi lại vào trong phòng tắm, đóng cửa cái "rầm": "Em đợi đấy! Giải quyết xong mọi việc để xem em còn sức xuống giường với anh nữa hay không?"

***

Jay,...

"Ư..ưm.. sao anh lề mề vậy? Nhanh lên! Em không chịu được nữa rồi. Khó chịu quá!"

"Em ngồi yên đi, đừng cứ vặn vẹo người nữa. Ngoan, mở to ra nào!"

"A! Không mở to được. Đau lắm!"

"Em không chịu mở to ra thì sao anh làm được!"

Hai người nào đó trong phòng không hề nghe thấy tiếng gõ cửa mà cứ thao thao bất tuyệt trên chiếc ghế làm việc của Taehyung. Nhìn cảnh tượng trước mắt Yoongi cơ nhiên thấy mình hơi vô duyên. Chẳng hiểu hai cái con người kia đang làm gì mà một người ngồi ghế, người kia ngồi lên đùi, đối diện với nhau cứ xoay đầu từ bên này qua bên khác.

"Khụ! Khụ!" - Yoongi ho khan hai tiếng: "Hai người đang làm cái gì trong phòng làm việc vậy?"

Nghe tiếng anh, Jungkook quay đầu lại nhìn, dụi dụi mắt, mếu máo: "Có cái gì đó bay vào mắt tôi. Taehyung thổi mãi mà không đỡ."

Trời ạ còn tưởng hai người đang trong phút hoan lạc mà bị làm phiền. Yoongi dở khóc dở cười nhìn gương mặt khó coi của Jungkook. Nhưng nhìn vẻ mặt của cái người đang bị cậu ngồi lên đùi kia thì có phần lạnh cả sống lưng. Taehyung mặt tối sầm lại, có phần giận dữ, ôm đầu Jungkook quay lại đối diện với mình.

"Anh đã nói với em là mở to mắt ra thì anh mới có thể thấy mà thổi được chứ! Đằng này cứ nhắm tịt mắt vào như thế có chúa mới giúp được em."

"Lại còn dụi mắt!" - Mắt Taehyung trừng lên khi thấy Jungkook không ngừng đưa tay lên dụi.

Biết anh đang giận, cậu co rúm người lại giọng lí nhí: "Em xin lỗi!"

"Hai chúng ta làm việc được chưa? Còn Jungkook, nếu cậu còn đau thì cứ nghỉ ngơi đi!"

Jungkook vừa gật đầu thì đã bị cái nhìn đầy sát khí của anh làm cho tá hỏa. Taehyung bế cậu lên rồi đặt xuống ghế của anh, mặt lạnh lại.

"Em ngồi im đấy. Xong việc anh sẽ bảo người mua thuốc nhỏ mắt cho em!"

Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, ngồi im nhìn Yoongi và Taehyung đi lại bàn làm việc, thầm rủa: "Em giờ chẳng phải cũng là một nhân viên của công ty hay sao. Đồ đáng ghét! Mới có thế mà đã giận rồi. Người đau là mình kia mà."

***

"Lần này chi phí phát sinh nên tới 100 triệu won. Chi phí xuất nhập khẩu cũng đã tăng lên đáng kể để. Nếu như lần này dù là xảy ra một sơ suất nhỏ thôi cũng dẫn đến hậu quả đáng ngờm. Dự án lần này Jay đầu vốn nhiều nên phía DG sẽ lo phần phát sinh. Cậu thấy thế nào?"

Taehyung trầm ngâm mất mấy phút.

"Lần này hãy rời dự án đến cuối năm. Bây giờ là cuối tháng 8 tám, lượng hàng xuất chắc chắn sẽ khó khăn, để cuối năm có lẽ chi phí sẽ giảm hơn nữa, bìa mẫu sản phẩm Jungkook vẫn đang tiến hành hoàn thiện. Riêng về dự án lần này cần phải hết sức cẩn trọng, không được phép gấp rút."

Yoongi gật đầu đồng ý: "Còn về thành phẩm..."
...

Ngồi bên này, Jungkook nghe được toàn bộ cuộc thảo luận của hai người. Ánh mắt dần chuyển vào khoảng không, đầy đăm chiêu.

"Cả Yoongi và Taehyung đều quá chuyên nghiệp. Taehyung thật sự quá cẩn thận. Yoongi đã cho mình cơ hội được vào đây làm việc, tất cả việc còn lại mình phải tự ra tay hành động thôi. Nếu lần này kế hoạch của mình thành công thì cả Jay và DG đều sẽ xuống địa ngục. Nhưng nếu sơ hở dù chỉ là một chút, hậu quả đến với mình..."

"Em đang suy nghĩ gì mà nghiêm trọng vậy? Mắt đã đỡ hơn rồi chứ?"

Khẽ giật mình, Jungkook nhìn anh cười tươi: "Khỏi rồi nè! Thấy anh giận là cái thứ trong mắt em ngoan ngoãn chui ra ngay."

Taehyung nựng cằm, rồi hạ xuống môi cậu một cái hôn nhẹ, cố ý bày ra vẻ mặt không vui, anh gắt nhẹ.

"Lắm chuyện!"

***

"Tại sao anh lại ngồi ở phòng tôi?"

Vừa bước vào phòng, Jimin đã nhìn thấy Yoongi tự nhiên ngồi trên bàn làm việc của mình. Thấy anh, trong não cậu xuất hiện một thứ tâm trạng hạnh phúc nào đó.

Jimin từ từ tiến lại phía anh, cố giữ một khoảng cách nhất định. Yoongi tắt điện thoại cho vào túi quần, tựa người vào tường, nhìn cậu khó hiểu, ánh mắt của anh khiến cậu cũng trở nên yên lặng.

Cậu mới đi công tác hơn hai tuần nay vậy mà anh lại chào mừng cậu trở về bằng vẻ mặt như thế này ư? Đợi anh lên tiếng không biết đến lúc nào, Jimin cắn chặt môi.

"Anh đón tôi với bộ dạng này sao?"

Cuối cùng thì Yoongi cũng nở một nụ cười, anh cười rất nhẹ, không nhanh không chậm cầm lấy cổ tay cậu kéo về phía mình. Đến lúc cả người Jimin được bao bọc toàn bộ trong hơi ấm của anh cậu mới giật mình, định đẩy anh ra.

"Đừng! Em đứng yên đi! Chỉ một chút thôi!"

Giọng anh nhẹ vô cùng, nhưng nó lại trầm hẳn xuống trái ngược hẳn với hơi thở của anh. Jimin có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang không ổn định.

Hít thật sâu, cậu cũng không muốn lừa dối lòng mình nữa, cậu ôm lại anh. Chặt rồi lại chặt hơn! Ai bảo anh trong cậu vẫn quá quan trọng. Jimin khóc rồi, đã bao lâu rồi cậu mới lại được khóc trong vòng tay anh?

Yoongi mỉm cười, tay từ phía lưng di chuyển lên mái tóc mềm của cậu, dịu dàng vỗ về.

"Tại sao lại khóc?"

Jimin kéo Yoongi ra, lau nhanh nước mắt: "Thì ra tôi vẫn là Jimin của ngày xưa. Tôi..tôi đã rất nhớ anh!"

Tất cả cảnh tượng cảm động kia đều được Taehyung thu vào trong tầm mắt. Anh vẫn không thể hiểu được sự thật về mối quan hệ của hai người này. Nếu chỉ là người giám hộ, không có quan hệ ruột thịt, có nhất thiết cần phải có những hành động thân mật đến mức đó hay không? Nhớ lại lời mà Jimin đã từng nói với anh trước đây Taehyung có phần ngờ vực.

"Min Yoongi và Park Jimin đang yêu nhau hay đã chia tay?"

***

Bệnh viện trung tâm,...

"Đúng là các bác sĩ chuyên khoa, không có cả thời gian nghỉ ngơi." - Seokjin cười tiến lại phía Namjoon và Han Eun Woo.

Hai người nghe tiếng của ông cũng dừng lại, cười đáp.

"Chăm chỉ như thế. Eun Woo còn làm công việc của một trưởng khoa thì không nói làm gì, nhưng tôi cả ngày cũng chỉ xoay quanh Norepinephrine mà còn chưa có kết quả gì. Rõ ràng tôi là người đã tạo ra nó mà coi bộ... không có mấy khả thi."

Namjoon lắc đầu, đi lại phía bàn cùng Seokjin ngồi xuống, tiện tay lấy nước: "Ông đến đây có việc gì vậy? Chủ tịch của một tập đoàn lớn đâu phải con người rảnh rỗi để đi chơi, tám chuyện với bạn bè!"

Liếc nhanh phía sau, thấy Han Eun Woo đã rời khỏi, Seokjin đan hai tay vào nhau, nhìn thẳng Namjoon, giọng quá nghiêm túc.

"Chúng ta đã làm bạn mấy chục năm trời rồi. Mọi điều đều chia sẻ cùng với nhau, nhưng tôi vẫn có một thắc mắc chưa có lời giải đáp muốn hỏi ông.".

Có hơi bất ngờ trước sự nghiêm túc của Seokjin, Namjoon gật đầu: "Ông làm tôi hoang mang đó. Ông cứ nói đi."

Phải rồi. Việc này trì hoãn đến bây giờ là đủ rồi. Nếu không hỏi có lẽ sẽ muộn. Jung Hoseok không phải là con người rảnh rỗi đến mức đem những chuyện như thế ra để đi hỏi Seokjin. Chắc chắn ở đây có khúc mắc gì đó. Người kia có quan hệ mật thiết với Namjoon, trên cương vị bạn bè lâu năm mà ông lại không hề biết đến, chưa hề nghe tên. Seokjin không vòng vo, nhấn mạnh từng chữ.

"Người phụ nữ tên Min Hye Kyung!"(*)

(*) Nếu ai quên mất nhân vật này thì mọi người có thể xem qua lại chương 33 - 34 nhé!


------------------------------------------
....
..
.

Đến hẹn lên đúng nhé! Mọi người ơi đọc xong bỏ ra 0.001s vote cho tôi được không? Cũng chẳng mất mấy giây để để lại một bình luận mà.

Chúc mọi người đọc chương mới vui vẻ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com