Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
Quán cà phê A,...Thẫn thờ nhìn ra hàng phong phủ vàng một dãy đường, Jungkook mới bất chợt nhận ra thì ra mùa thu đã đến rồi, trải qua biết bao nhiêu chuyện làm cậu quên cả thời gian. Anh và cậu tưởng trừng như đã bên nhau từ rất lâu rồi nhưng cũng chỉ mới có hơn nửa năm trôi qua.Nhấm nháp một chút cafe sữa, cậu nhớ lại mọi hành động của người đàn ông nằm trên thân mình ngày hôm qua. Anh như con mãnh thú hoang dại lao vào cắn xé cậu khi nơi đó vừa được giải phóng. Anh đưa cậu lên đỉnh rồi cả hai cùng tuột xuống, mỗi lúc lên cậu đều nghe được tiếng gầm đầy thoả mãn của anh. Nhưng anh lại làm cậu thất vọng đến hụt hẫng. Đến lúc cậu đã sẵn sàng để thứ tinh túy, nhầy nhớt đó của anh được đưa vào trong cậu thì anh lại rút nó ra và bắn hết toàn bộ xuống sàn nhà.Đó không chỉ là thất vọng mà Jungkook cảm thấy như bị chính anh sỉ nhục. Taehyung lấy cái lý do đứa bé ra để an ủi cậu nhưng cậu vẫn không khỏi đau xót. Khoé mắt rưng rưng, hai tay Jungkook bấu chặt lấy nhau."Mình nên chịu đựng. Anh ấy làm thế là muốn tốt cho cả hai. Việc mình phải làm nhất bây giờ là nhanh chóng nhúng tay vào dự án mở rộng bên Việt Nam."Đưa tay gạt nhanh một chút chất lỏng lóng lánh trên khoé mắt. Jungkook lại hướng đôi mắt nhìn ra ngoài đường trải dài đầy lá phong vàng."Cộc...cộc..."Yoongi đứng trước mặt Jungkook, mỉm cười: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Đến điện thoại rung ở ngay trên bàn cũng không để ý."Jungkook nhanh chóng định thần, cầm lấy điện thoại lên nhìn, cười áy náy: "Xin lỗi anh!""Không sao! Chuẩn bị xong rồi chứ? Cậu có thể làm việc từ ngày mai. Còn tối nay không biết cậu đã có hẹn với ai chưa vậy?"Nhìn hắn, Jungkook cảm thấy hơi lạ nhưng vẫn thành thật lắc đầu. Yoongi thấy thế anh đưa điện thoại ra nhìn một lúc mới tiếp."Vậy tối nay cậu có thể cùng tôi ăn tối được không? Bữa ăn nay vô cùng quan trọng đối với dự án này."Không biết trong thời điểm đó có phải do Jungkook đã gặp vấn đề trong suy nghĩ không mà vừa nghe là quan trọng cậu đã ngay lập tức gật đầu đồng ý mà không nhận ra điều gì."Vậy khoảng sáu rưỡi tôi sẽ đến đón cậu!"***Sooyoung, 5pm..." Jungkook, tại sao cháu không bắt máy? Kim tổng nói cậu ấy đã gọi cho cháu không biết bao nhiêu cuộc!"Lee Seung Woo, tiến lại phía phòng bếp, lắc đầu nhìn Jungkook bận rộn với một đống đồ ăn trên thớt."Cháu để trên phòng, lại để chế độ rung nên không biết! Anh ấy gọi cháu có chuyện gì không ông?""Tối nay, cậu ấy sẽ ăn cơm bên ngoài nên chúng ta có thể ăn đơn giản thôi. Mà sao cháu lại chuẩn bị bữa tối sớm như vậy?"Tháo tạp dề ra, Jungkook thở cái phào: "Vậy để cháu gọi đồ ngon về cho ông nhé! Tối nay cháu cũng có hẹn ăn ở ngoài."Lee Seung Woo tỏ ra hơi bất mãn."Hai đứa lại bỏ lão già này một mình cô đơn ăn cơm hay sao?"Jungkook cười híp mắt, chắp tay tỏ vẻ hối lỗi: "Có thời gian cháu sẽ học nấu ăn để nấu một bữa thật thịnh soạn cho ông và Taehyung thưởng thức. Còn giờ cháu xin phép lên tắm, chuẩn bị đây!"Nói còn chưa hết câu, Jungkook đã nhảy tót lên phòng để lại đống bừa bội trong phòng bếp. Ông Lee nhìn vào chỉ còn biết cười khổ.
Đứa nhỏ này chẳng bao giờ làm ông giận được cả....Đúng 6 rưỡi, một chiếc xe Hyundai đời mới nhất dừng ngay trước cổng biệt thự Sooyoung. Yoongi tao nhã bước xuống xe, từ tốn bấm chuông. Vừa ra mở cửa Lee Seung Woo đã không khỏi bàng hoàng. Ông biết Yoongi, ai mà lại không biết hắn chứ? Một trong những CEO ưu tú hàng đầu của Hàn Quốc, xếp ngang với chủ tịch Jeon và Chủ tịch Kim.Nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm, hắn cũng hơi ngỡ ngàng. Hai người còn chưa định hình để nói được câu nào thì từ phía sau giọng Jungkook đã ríu rít vang lên."Anh đến rồi sao? Tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Chúng ta đi thôi!" - Rồi cậu quay lại nhìn ông Lee cười - "Cháu đi đây ông!"Cả hai con người kia chẳng kịp nói với nhau câu nào đã vội từ biệt. Ông Lee nhìn theo chiếc xe dần biến mất mà trong đầu trở lên nặng nề."Jungkook đi ăn tối cùng Min Yoongi?"***Jungkook cùng hắn bước vào một nhà hàng sang trọng. Mọi thứ đều đẹp đẽ và trắng lệ cho đến khi những vị khách kia xuất hiện."Gì thế kia?" - Đầu Jungkook như muốn nổ tung. Trước mặt cậu là chủ tịch Kim và Taehyung, hai người đó sửng sốt như thế nào cậu thấy, sự sợ hãi tăng nhanh. Đến lúc cả bốn cùng ngồi xuống cùng một bàn não Jungkook mới bắt đầu nhảy số."Bữa ăn quan trọng... Đối với dự án lần này...Jeon Jungkook, mày có vấn đề rồi! Tại sao bây giờ mới phát hiện ra?""Tại sao em lại ở đây?" - Giọng nói đều đều nhưng lạnh băng của Taehyung vang lên ở phía đối diện khiến vai cậu cứng lại.Nhìn biểu cảm của Jungkook, Yoongi đỡ lời: "Jungkook đã đồng ý đề nghị của tôi, trở thành nhà thiết kế bìa mẫu cho sản phẩm đưa vào thị trường Việt Nam."Mày Taehyung cau chặt, Jungkook hiểu cái không khí này xung quanh người anh. Cậu biết anh đang tức giận nhưng cố gắng kìm nén."Cậu Jeon, cậu chắc mình sẽ làm được việc này chứ?"Tiếng của Seokjin làm Jungkook như bừng tỉnh: "Đúng rồi. Trước sau gì thì anh ấy cũng sẽ biết."Jungkook cắn chặt môi, kiên quyết gật đầu: "Xin ngài hãy tin tưởng tôi! Tôi nhất định sẽ làm được."Suốt cả bữa ăn về sau, Taehyung không hề nhìn cậu dù chỉ một lần. Nhưng kì lạ là Jungkook cũng không cảm nhận được hàn khí quanh người anh nữa. Anh thật sự đã không còn tức giận, hay là do cậu không nhận ra nữa.***Ở trong xe, Jungkook cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Nhưng nhìn sang Taehyung thì cậu lại nhận ra anh khá ung dung, không có chút biểu hiện nào của sự khó chịu."Cái hoàn cảnh này là sao? Thà anh mắng em cũng được còn hơn là trưng ra bộ mặt thản nhiên như thế!" - Cậu thầm nghĩ.Jungkook cứ muốn mở miệng hỏi nhưng rồi lại không dám. Hai người cứ thế im lặng cho đến khi trở về. Vừa vào nhà Taehyung đã đi luôn lên phòng tắm. Thấy hoàn cảnh éo le, và bộ dạng không thể không nát hơn của Jungkook thì ông kéo tay cậu lại."Cậu ta phát hiện ra cháu đi với Min Yoongi à?"Jungkook không trả lời, chỉ lắc đầu rồi cũng đi lên phòng.Nghe tiếng nước chảy đều đều phát ra từ trong phòng tắm, Jungkook ngẩn ngơ không biết nên làm gì hay phải nghĩ gì đây. Cuối cùng, cậu quyết định chơi trò lì lợm với anh. Jungkook thay quần áo rồi leo lên giường ngủ. Nói là ngủ chứ thật tình làm sao ngủ được khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra và tiếng bước chân của người nào kia đang từ từ tiến lại.Cứ tưởng anh sẽ sang phòng làm việc ngủ nhưng không, Taehyung nhẹ nhàng kéo chăn ra nằm xuống cạnh cậu. Mọi hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn cậu bị thức giấc. Mùi thơm nam tính, riêng biệt của anh giúp não Jungkook thả lỏng, cứ thế cậu tự nhiên ôm lấy hông anh, dụi đầu vào ngực anh như chú thỏ con. Khoé môi Taehyung cong lên, anh dịu dàng nâng đầu cậu lên, luồn tay để cậu gối đầu lên tay mình, ôm trọn con thỏ con tròn tròn, trắng trắng, thơm thơm hôm nay làm anh tức điên vào lòng. Thật ra anh đã nghĩ thông ngay sau khi thấy sự quyết tâm của cậu. Anh không giận cậu vì cậu nhận làm việc đó, anh giận cậu vì cậu nhận lời với Min Yoongi. Làm anh cảm thấy như cậu tin hắn thay vì tin anh. Dù cậu đã nói không thân với hắn nhưng hắn luôn là người biết mọi chuyện trước anh, hắn luôn là người xuất hiện khi cậu bị anh làm tổn thương.Jungkook nhận ra anh không còn giận mình nữa, tham lam hít lấy hương thơm trên người anh. Nhận ra có điều khác thường ở con người trong vòng tay mình. Taehyung cúi xuống nhìn cậu. Ôi con Thỏ tròn này đang trêu anh rồi, rõ ràng là cậu chưa ngủ, miệng còn đang cười đến ngây ngốc.Vẫn còn nhắm mắt cười, Jungkook bị Taehyung búng một cái lên trán đau điếng. "A!!!!" - Jungkook kêu lên, ngước lên nhìn anh đưa tay lên xoa trán, phụng phịu - "Đau!""Vậy là còn nhẹ! Anh chưa tính sổ với em vụ em đồng ý với Min Yoongi mà không thèm nói với anh một tiếng đâu, con Thỏ phạm trọng tội này.""Anh hết giận em rồi sao?"Giọng Jungkook lí nhí, từng ngón tay cứ lướt qua lướt lại, gõ từng nhịp trên ngực Taehyung. Anh nhanh chóng túm lấy tay cậu, nhíu mày khó chịu."Đã mắc lỗi em còn muốn khiêu chiến? Nếu em tin Min Yoongi như thế thì sang nhà hắn ta mà ngủ!"Thấy Taehyung trợn mắt, sau 2s thất thần, Jungkook không nhịn được phụt cười. Cậu đưa tay lên ôm lấy gương mặt đẹp trai đang cau có kia, hôn một cái "chụt"."Ôi! Tổng giám đốc đẹp trai của em! Kim Taehyung, là anh đang ghen sao?"..............
..*****************************Mọi người cmt cho mình động lực nữa nhé!!!
Đứa nhỏ này chẳng bao giờ làm ông giận được cả....Đúng 6 rưỡi, một chiếc xe Hyundai đời mới nhất dừng ngay trước cổng biệt thự Sooyoung. Yoongi tao nhã bước xuống xe, từ tốn bấm chuông. Vừa ra mở cửa Lee Seung Woo đã không khỏi bàng hoàng. Ông biết Yoongi, ai mà lại không biết hắn chứ? Một trong những CEO ưu tú hàng đầu của Hàn Quốc, xếp ngang với chủ tịch Jeon và Chủ tịch Kim.Nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm, hắn cũng hơi ngỡ ngàng. Hai người còn chưa định hình để nói được câu nào thì từ phía sau giọng Jungkook đã ríu rít vang lên."Anh đến rồi sao? Tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Chúng ta đi thôi!" - Rồi cậu quay lại nhìn ông Lee cười - "Cháu đi đây ông!"Cả hai con người kia chẳng kịp nói với nhau câu nào đã vội từ biệt. Ông Lee nhìn theo chiếc xe dần biến mất mà trong đầu trở lên nặng nề."Jungkook đi ăn tối cùng Min Yoongi?"***Jungkook cùng hắn bước vào một nhà hàng sang trọng. Mọi thứ đều đẹp đẽ và trắng lệ cho đến khi những vị khách kia xuất hiện."Gì thế kia?" - Đầu Jungkook như muốn nổ tung. Trước mặt cậu là chủ tịch Kim và Taehyung, hai người đó sửng sốt như thế nào cậu thấy, sự sợ hãi tăng nhanh. Đến lúc cả bốn cùng ngồi xuống cùng một bàn não Jungkook mới bắt đầu nhảy số."Bữa ăn quan trọng... Đối với dự án lần này...Jeon Jungkook, mày có vấn đề rồi! Tại sao bây giờ mới phát hiện ra?""Tại sao em lại ở đây?" - Giọng nói đều đều nhưng lạnh băng của Taehyung vang lên ở phía đối diện khiến vai cậu cứng lại.Nhìn biểu cảm của Jungkook, Yoongi đỡ lời: "Jungkook đã đồng ý đề nghị của tôi, trở thành nhà thiết kế bìa mẫu cho sản phẩm đưa vào thị trường Việt Nam."Mày Taehyung cau chặt, Jungkook hiểu cái không khí này xung quanh người anh. Cậu biết anh đang tức giận nhưng cố gắng kìm nén."Cậu Jeon, cậu chắc mình sẽ làm được việc này chứ?"Tiếng của Seokjin làm Jungkook như bừng tỉnh: "Đúng rồi. Trước sau gì thì anh ấy cũng sẽ biết."Jungkook cắn chặt môi, kiên quyết gật đầu: "Xin ngài hãy tin tưởng tôi! Tôi nhất định sẽ làm được."Suốt cả bữa ăn về sau, Taehyung không hề nhìn cậu dù chỉ một lần. Nhưng kì lạ là Jungkook cũng không cảm nhận được hàn khí quanh người anh nữa. Anh thật sự đã không còn tức giận, hay là do cậu không nhận ra nữa.***Ở trong xe, Jungkook cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Nhưng nhìn sang Taehyung thì cậu lại nhận ra anh khá ung dung, không có chút biểu hiện nào của sự khó chịu."Cái hoàn cảnh này là sao? Thà anh mắng em cũng được còn hơn là trưng ra bộ mặt thản nhiên như thế!" - Cậu thầm nghĩ.Jungkook cứ muốn mở miệng hỏi nhưng rồi lại không dám. Hai người cứ thế im lặng cho đến khi trở về. Vừa vào nhà Taehyung đã đi luôn lên phòng tắm. Thấy hoàn cảnh éo le, và bộ dạng không thể không nát hơn của Jungkook thì ông kéo tay cậu lại."Cậu ta phát hiện ra cháu đi với Min Yoongi à?"Jungkook không trả lời, chỉ lắc đầu rồi cũng đi lên phòng.Nghe tiếng nước chảy đều đều phát ra từ trong phòng tắm, Jungkook ngẩn ngơ không biết nên làm gì hay phải nghĩ gì đây. Cuối cùng, cậu quyết định chơi trò lì lợm với anh. Jungkook thay quần áo rồi leo lên giường ngủ. Nói là ngủ chứ thật tình làm sao ngủ được khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra và tiếng bước chân của người nào kia đang từ từ tiến lại.Cứ tưởng anh sẽ sang phòng làm việc ngủ nhưng không, Taehyung nhẹ nhàng kéo chăn ra nằm xuống cạnh cậu. Mọi hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn cậu bị thức giấc. Mùi thơm nam tính, riêng biệt của anh giúp não Jungkook thả lỏng, cứ thế cậu tự nhiên ôm lấy hông anh, dụi đầu vào ngực anh như chú thỏ con. Khoé môi Taehyung cong lên, anh dịu dàng nâng đầu cậu lên, luồn tay để cậu gối đầu lên tay mình, ôm trọn con thỏ con tròn tròn, trắng trắng, thơm thơm hôm nay làm anh tức điên vào lòng. Thật ra anh đã nghĩ thông ngay sau khi thấy sự quyết tâm của cậu. Anh không giận cậu vì cậu nhận làm việc đó, anh giận cậu vì cậu nhận lời với Min Yoongi. Làm anh cảm thấy như cậu tin hắn thay vì tin anh. Dù cậu đã nói không thân với hắn nhưng hắn luôn là người biết mọi chuyện trước anh, hắn luôn là người xuất hiện khi cậu bị anh làm tổn thương.Jungkook nhận ra anh không còn giận mình nữa, tham lam hít lấy hương thơm trên người anh. Nhận ra có điều khác thường ở con người trong vòng tay mình. Taehyung cúi xuống nhìn cậu. Ôi con Thỏ tròn này đang trêu anh rồi, rõ ràng là cậu chưa ngủ, miệng còn đang cười đến ngây ngốc.Vẫn còn nhắm mắt cười, Jungkook bị Taehyung búng một cái lên trán đau điếng. "A!!!!" - Jungkook kêu lên, ngước lên nhìn anh đưa tay lên xoa trán, phụng phịu - "Đau!""Vậy là còn nhẹ! Anh chưa tính sổ với em vụ em đồng ý với Min Yoongi mà không thèm nói với anh một tiếng đâu, con Thỏ phạm trọng tội này.""Anh hết giận em rồi sao?"Giọng Jungkook lí nhí, từng ngón tay cứ lướt qua lướt lại, gõ từng nhịp trên ngực Taehyung. Anh nhanh chóng túm lấy tay cậu, nhíu mày khó chịu."Đã mắc lỗi em còn muốn khiêu chiến? Nếu em tin Min Yoongi như thế thì sang nhà hắn ta mà ngủ!"Thấy Taehyung trợn mắt, sau 2s thất thần, Jungkook không nhịn được phụt cười. Cậu đưa tay lên ôm lấy gương mặt đẹp trai đang cau có kia, hôn một cái "chụt"."Ôi! Tổng giám đốc đẹp trai của em! Kim Taehyung, là anh đang ghen sao?"..............
..*****************************Mọi người cmt cho mình động lực nữa nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com