Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
Taehyung trở về nhà, anh tìm đến rượu, từng chai, từng chai một cứ cạn rồi lại vỡ nát trên sàn nhà. Anh ngồi co lại một góc trong phòng bếp, hai hàm răng cắn chặt, cọ vào nhau tự bào mòn chính mình. Đôi bàn tay thô ráp của anh ôm lấy mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cả người anh đỏ bừng từng chiếc gân xanh nổi lên đầy đáng sợ.Đau đớn đến tột cùng có lẽ vẫn chưa thể nào đúng so với cảm giác của anh lúc này, Kim Taehyung - người con trai ấy đang tự mình hút máu của chính mình. Chỉ có cậu - người duy nhất cứu được anh.***Samy,...Jungkook không tài nào nhắm mắt nổi, cứ khi bóng tối hiện ra thì gương mặt tuyệt vọng của anh lại hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu quyết định sẽ hận anh! Đúng, chẳng có lý do gì chính đáng cho việc một kẻ muốn giết người cả. Nhưng nếu cậu cứ thế bỏ đi như vậy không phải người đau khổ nhất là cậu hay sao?"Không được mình không thể để cho anh ta có một cuộc sống dễ dàng như thế được. Ít nhất nên làm cho anh ta đau khổ. Phải cho anh ta bước một bước đến bờ vực của cái chết thì có lẽ anh ta mới phải cảm nhận được điều kinh khủng mà anh ta đã từng làm với mình. Jungkook, mày phải trở lại!"***Sáng hôm sau, Jungkook đã tự khỏi biệt thự Samy từ sớm. Cậu đi khi cả Yoongi và Jimin đều chưa tỉnh dậy, và cũng không để lại một lời chào từ biệt. Cứ thế rời đi trong im lặng.. ***Sooyoung,...Cánh cửa vừa được Jungkook mở ra đã ập đến mùi rượu nồng nặc, vừa ngửi phải cậu đã cảm thấy choáng váng. Bước dần vào Jungkook phát hiện Taehyung đang nằm gục dưới nền phòng bếp đầy mảnh sành. Cậu nắm chặt tay lại, răng cũng cắn chặt môi dưới, tiến lại đỡ Taehyung. Cả người anh toàn mùi rượu hơn nữa mảnh sành cũng làm xước mấy vết trên cánh tay và trên mặt anh.Taehyung lờ đờ mở mắt, gương mặt cậu vừa mờ, vừa như mơ, nhưng lại chân thật làm anh bối rối. Taehyung đưa tay lên chạm vào má Jungkook."Ấm! Đây không phải là mơ rồi."Anh nhắm mắt lại, cố gắng lắc đầu thật mạnh để tìm sự tỉnh táo. Lúc mở mắt, giương mặt Jungkook thật sự hiện rõ trước mặt anh. Taehyung ngồi thẳng dậy, ôm lấy bả vai Jungkook, nhanh chóng kéo mạnh cậu vào lòng mình.Đôi môi anh tìm đến nơi cánh môi đỏ hồng vẫn còn in vết răng của cậu. Anh hôn cậu nhẹ nhàng, nâng niu như báu vật quý giá nhất của anh vừa mới tìm lại được. Jungkook không hề kéo anh ra mà ngược lại cậu ôm chặt lấy cổ anh, mạnh bạo dùng lưỡi của mình tách cặp răng đang hở hé của anh ra. Cái vị vừa cay vừa ngọt từ môi anh truyền đến làm Jungkook mê mẩn. Lưỡi cậu cuốn lấy lưỡi anh, đẩy qua, đẩy lại, rồi lại đi dọc từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.Bàn tay Taehyung ở phía sau lưng cậu bắt đầu di chuyển xuống phía dưới. Tay anh trượt dọc từ sống lưng xuống đến cạp quần Jungkook, không yên phận mà chui vào bên trong, tay anh nắn bóp một bên mông cậu khiến thần kinh của Jungkook giật lên, cậu rên nhẹ lên một tiếng đầy gạ tình.Jungkook một tay vẫn ôm lấy cổ anh, một tay đi xuống phía dưới qua lớp quần thô tóm lấy cậu nhỏ của anh đang không yên phận mà ngóc cứng lên. Tác động làm Taehyung tỉnh táo lại một chút, anh tóm lấy tay cậu."Em đang làm gì vậy?""Không phải người định làm gì trước là anh hay sao?"Jungkook nói với giọng điệu đầy chế giễu, cậu mặc kệ tay anh, cứ thế xoa bóp nơi đó của anh, cười nham hiểm."Anh cởi quần ra đi! Anh xem đứa nhỏ của anh lớn lên rồi. Nó đang không chịu nổi mà muốn chui ra ngoài đây!"Lần này, Taehyung tỉnh hẳn, anh mạnh mẽ cầm chặt lấy tay cậu giật ra, rồi đưa tay lên day hai bên thái dương."Tại sao em lại quay lại? Không phải em đã quyết định rời xa anh rồi hay sao?""Vì em yêu anh! Em chưa biết có nên tha thứ cho anh không? Nhưng đêm qua em đã nhận ra, không được ngủ trong vòng tay của anh thật sự không thể nào nhắm mắt được."Jungkook mỉm cười, rồi ôm lấy eo anh, áp mặt cậu vào ngực anh. Ánh mắt Jungkook đột ngột thay đổi. Ánh mắt cậu sắc lạnh và cái cười nhếch môi đầy toan tính.Anh ôm lấy cậu nhưng anh cảm thấy có điều gì đó rất lạ, cái cách nói chuyện và hành động của cậu vừa rồi thật sự làm anh có chút cảm giác khó chịu. Cậu bỏ qua cho anh một cách dễ dàng như thế hay sao?"A..." - Vừa hạ cánh tay xuống, Taehyung đã kêu lên đau đớn. Jungkook thả anh ra nhìn lại đống mảnh sành ở xung quanh thì cau mày. Đỡ Taehyung đứng dậy, mày nhíu chặt lại."Anh đã phá cái gì vậy hả? Người có tiền như anh không biết tiếc của có đúng không? Uống xong đập?"Taehyung nhăn mặt, khó khăn ôm lấy bả vai Jungkook đứng dậy: "Không chỉ là đập, anh có thể chết nếu như không tìm lại được em."Ôm lấy cánh tay Taehyung đỡ anh, cậu nghiến răng, quay sang nhìn anh: "Anh đi chết đi!"Nhìn giương mặt khó chịu của Jungkook, Taehyung tự nhiên lại thấy buồn cười, anh đưa tay lên miệng, ho khan mấy tiếng."Nhưng nếu như anh chết, anh sợ em sẽ khóc đến cạn nước mắt mất!"Dù biết là anh đang đùa nhưng Jungkook lại không thấy chút thoải mái nào: "Vậy tôi sẽ tiễn anh đi thật nhẹ nhàng!"Cảm nhận được người đỡ mình đang gồng cả gân lên thì Taehyung ngừng cười, anh cầm lấy cằm cậu đưa lên, bắt cậu đối diện với mình. Đôi mắt anh cố gắng xoáy sâu vào mắt cậu. Cậu biết anh đang muốn đọc suy nghĩ của mình.Jungkook liếm môi, nhấc gót chân lên, tìm lấy môi anh mà đặt môi mình lên đó."Anh còn muốn đứng đây đến bao giờ? Chúng ta phải thu cái đống lộn xộn này, hơn nữa phải băng lại vết thương cho anh."Hai người vừa tiến đến phía cầu thang thì Lee Seung Woo cũng mới xuống đến nơi. Nhìn thấy khung cảnh nhà bếp với Taehyung thì sửng sốt: "Kim tổng, chuyện gì xảy ra vậy?""Hôm qua có mấy con chuột quậy trong bếp. Tôi xuống xử lý tụi nó thì không may đập phải mấy chai rượu trên kệ. Trong lúc quay ra kiếm chổi để dọn thì xảy chân trượt ngã xuống đất, nên bây giờ thành ra thế này đây."Taehyung kể với gương mặt đầy tội lỗi, khiến người khác có thể tin ngay dù cho đó có là câu chuyện phi lý đến mức nào."Ông, ông giúp cháu đưa Taehyung lên phòng, băng lại vết thương cho anh ấy . Cháu sẽ thu dọn chỗ này." - Jungkook chuyển tay Taehyung từ vai mình sang cho ông nhưng ông từ chối."Hai đứa lên phòng đi, chỗ này để ta!"Nhìn gương mặt khó xử của Jungkook, Taehyung đi đến bên ông Lee, khẽ gật đầu: "Ông để Jungkook làm đi, không em ấy lại quay sang hành tôi đấy. Hơn nữa tôi cũng có việc muốn nói với ông."Cậu gật đầu với anh. Lee Seung Woo đưa Taehyung lên phòng, Jungkook cũng ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ, rồi đập vào mắt cậu là mấy giọt máu nhỏ trên sàn. Là máu của anh, nó đã khô lại, tự nhiên tim Jungkook như bị ai thắt chặt."Anh cũng đã vì mình mà rỉ máu mấy lần. Vậy việc mình quay lại đây có đúng không? Anh chính là người đã muốn lấy mạng mình, chính mình tận mắt nhìn thấy thì tại sao mình lại phải tin vào tình cảm của anh ta. Mày nhất định phải làm được, Jungkook!"***"Giờ thì cậu nói thật với tôi đi! Sao lại thành ra thế này?""Không có chuyện gì. Không phải ông thấy tôi và Jungkook vẫn ổn đó sao. Vào luôn vấn đề chính. Ông chuẩn bị tinh thần đi! Tôi và tổ trưởng Han sẽ sắp xếp thời gian. Ông có thể giúp tôi không?"Nhìn sự kiên định trong ánh mắt của Taehyung, ông Lee có hơi chần chừ."Tôi đã nói trước đây rồi. Tôi sẽ giúp cậu. Nhưng chúng ta có nên nói cho Jungkook biết chuyện này không? Nếu như Jungkook phải gánh chịu cái tin đó một cách đột ngột tôi sợ thằng bé sẽ không chịu nổi. Trước đây thì có thể, nhưng từ khi Jungkook yêu cậu, tôi nhận ra thằng bé không hề mạnh mẽ như tôi tưởng.""Khi nhận được tin ông chết. Tôi đã nói với bố tôi tìm cách để lấy lại trí nhớ cho Jungkook và có ý định đưa em ấy ra làm nhân chứng."Taehyung nói mà không dám nhìn ông, anh biết làm vậy là đẩy Jungkook vào đau khổ nhưng vì lòng thù hận, muốn trả thù mà anh không từ mọi cách kể cả là để mất cậu mãi mãi. Lee Seung Woo trợn tròn mắt, cả gương mặt ông co lại đến đáng sợ."Kim tổng! Cậu còn là con người nữa hay không? Sao cậu có thể làm như thế? Thà rằng cậu hãy quên đi mọi thứ mà sống một cuộc sống hạnh phúc với tình yêu của hiện tại.""Ông không thấy nực cười hay sao? Jungkook có thể sống hạnh phúc với một kẻ như tôi hay sao?Câu nói của Taehyung vừa dứt thì Jungkook gõ cửa đi vào. Vừa thấy cậu đi vào, cơ mặt của cả hai người dãn ra, bộ dạng đó làm Jungkook buồn cười. Cậu đưa tay lên miệng cười ra tiếng."Hai người đang nói xấu cháu đúng không, sao mặt lại mắc cười như vậy? Hai người có thể dừng lại, xuống ăn sáng rồi nói tiếp được không? Chắc ông đói rồi. Cháu chẳng biết làm gì nên hai người ăn tạm bánh mì và sữa nhé!"Ông Lee nhìn Jungkook cười hiền hậu, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng. Thấy Taehyung vẫn ngồi im, chăm chăm nhìn mình, Jungkook thắc mắc."Tại sao anh lại nhìn em như thế?"Taehyung với lấy tay Jungkook, kéo cậu lại, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cậu, áp mặt mình vào chiếc bụng ấy."Em có thể tha thứ cho anh?"Mặt Jungkook giật giật, cậu ôm lấy đầu anh, xoa bù mái tóc anh: "Em không nói là tha thứ cho anh. Mà em cho anh thêm một cơ hội nữa. Hơn nữa em đã nói rồi, em không thể ngủ được nếu như thiếu hơi ấm của anh.""Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy bất an..."Taehyung lẩm bẩm nên Jungkook không nghe được, cậu cau mày hỏi lại: "Sao cơ?"Anh không đáp mà chỉ cười, tiếp tục ôm lấy cậu, giọng anh lần này vừa mềm mại nhưng lại chua xót "Chúng ta nhất định sẽ tìm lại cách để lấy lại. Được không em?"Lời nói của anh khiến Jungkook không thể kìm nén được mà lập tức bật khóc, tim cậu lại vừa bị đâm thêm một nhát nữa, máu nơi đó tưởng chừng đã được cầm nhưng giờ nó lại tiếp tục chảy."Em xin lỗi! Taehyung...xin lỗi anh!"***Samy,..."Yoongi, anh có thấy Jungkook đâu không? Cậu ấy không có trong phòng. Hình như giầy của cậu ấy cũng biến mất rồi."Thấy Jimin mặt đầy lo lắng, đi đi lại lại trong nhà. Cậu sốt ruột mà anh cũng không thể thoải mái. Jimin vừa định lấy điện thoại ra gọi điện cho Taehyung thì bị anh nhanh chóng giật lấy. Cậu mở to mắt ngạc nhiên hỏi anh."Anh làm gì vậy?""Cậu không phải gọi điện cho ai cả. Jungkook không phải là một đứa trẻ con, cậu ấy biết mình đang làm gì. Chúng ta là những người ngoài cuộc. Chuyện của họ hãy để hai người họ tự giải quyết."Nhanh tay lấy lại điện thoại từ tay anh, cậu trừng mắt."Min Yoongi, không phải anh lật mặt nhanh quá đó chứ?"Yoongi lại tiếp tục bắt lấy cánh tay cậu, kéo một lực mạnh khiến cả người như gần đập vào người anh, Yoongi nhìn thẳng vào mặt cậu, gằn từng chữ."Jimin, em thích Taehyung...".**************Đừng quên vote cho Andy nhé!Động lực to lớn mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com