Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
"Anh đang làm cái quái gì vậy? Mau nói là không phải đi! Nhanh lên!" - Nhìn giương mặt thất thần của Taehyung, Jungkook cố nặn ra nụ cười khó coi. Hai tay ôm lấy mặt anh mà nước mắt không ngừng tuôn chảy."Tại sao em lại nhận ra anh?"Jungkook buông thõng hai tay xuống. Đây không phải câu mà cậu muốn nghe. Anh đáp cậu như vậy nghĩa là sao đây? Là anh thừa nhận, anh thừa nhận anh là lần thứ hai thật sự muốn lấy đi mạng sống của cậu bằng cách giống nhau?"Em đã nhớ lại rồi hay sao, Jungkook?" Anh ôm lấy bả vai cậu lay, mồ hôi đã ướt đẫm cả một mảng lớn. Jungkook nhìn anh, đáy mắt cậu giờ đây không có gì khác ngoài sự tuyệt vọng, giọng nói cất lên vô cùng nhẹ."Tại sao?""Ông ta đã giết bố mẹ anh... Anh..""Vậy nên anh đã lên chiếc xe đó. Lái nó về phía em? Anh muốn em chết như thế?"Tại sao giọng cậu nhẹ nhàng nhưng lại sắc nhọn đến như thế? Nó là sự oán hận, sự ghê tởm con người anh. Taehyung nhìn thấy điều đó, anh ra sức lắc đầu, cầm lấy tay cậu đặt lên ngực mình."Em nghe anh nói. Lúc đó...lúc đó anh còn quá nhỏ để suy nghĩ mọi chuyện. Sự căm hận làm anh không thể tỉnh táo. Anh chỉ là một đứa trẻ ngu dại, thấy bố mẹ mình...""Đủ rồi!" - Jungkook nói như quát lên, giật tay anh ra. - "Vậy còn bây giờ, anh vẫn là một đứa trẻ hay sao? Em xíu chút nữa đã bị anh giết chết lần thứ hai rồi!""Jungkook, anh..."Jungkook mặt lạnh băng, cậu nhếch mép khinh bỉ: "Anh không nói được gì nữa đúng không? Tôi đúng là điên rồi. Vậy mà tôi lại yêu anh, yêu anh đến phát điên. Chỉ không gặp anh mấy ngày tôi đã nhớ đến ngây dại. Bỏ đi đứa bé thật sự là việc làm đúng đắn."Câu nói của Jungkook vừa dứt, Taehyung đã trợn mắt nhìn cậu, sự tức giận sôi lên trong người làm anh không kiềm chế được bản thân mà xuống tay tát cậu một cái đau điếng.Tại sao cậu có thể nói được câu đó cơ chứ? Cậu bỏ đứa bé là đúng? Nhưng...Anh vừa tát cậu? Taehyung giật mình, ánh mặt nhanh chóng trùng xuống, anh đưa tay lên má cậu, má Jungkook bỏng rát, đỏ rộp qua ánh đèn ngủ mập mờ. Cậu không khóc, mắt mở trừng trừng nhìn anh. "Anh là người như thế hay sao? Chỉ cần không vừa lòng anh, anh sẽ động thủ. Hơn nữa tôi hỏi anh, tại sao anh lại không ngạc nhiên khi tôi nhắc việc bỏ đứa bé?"Taehyung vừa thổi, vừa xoa vết đỏ rộp trên má cậu. Đau xót, hạ giọng."Chỉ là anh không kìm nén được. Anh..anh xin lỗi, anh không cố ý tức giận với em!""Còn việc đứa bé! Anh biết từ bao giờ?""Anh...""Thôi, anh không cần nói tôi cũng không muốn biết. Đã biết là sai mà còn yêu. Lại còn hết lần này đến lần khác bỏ qua chuyện anh nói anh giết tôi để tha thứ cho anh. Chỉ với câu "Anh yêu em" của anh mà tôi đã tin anh vô điều kiện. Tôi đúng là ngu ngốc."Mọi thứ Jungkook nói làm Taehyung chết lặng. Thì ra cậu tổn thương nhiều hơn anh tưởng. Jungkook tỏ ra chán ghét vẻ mặt thừa nhận của anh, cậu chậm rãi đứng dậy, bước dần ra cửa, dõi theo người con trai vẫn đang còn bần thần ngồi trên giường."Nếu anh đã muốn giết tôi lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba. Tạm biệt, Kim Taehyung! Nếu anh muốn giết tôi lần nữa thì anh phải đi tìm tôi rồi."Định hình lại mọi việc thì chỉ còn lại anh trong phòng, cậu đã rời đi được một lúc."Tại sao? Tại sao Jungkook lại nhớ ra? Jungkook, em...em đâu rồi?"Anh định gọi ông Lee dậy, nhưng tay vừa chạm tới nắm cửa đã vội buông ra: "Bây giờ quan trọng nhất phải tìm được Jungkook, đã là nửa đêm rồi, lại thêm tâm trạng bất ổn chắc chắn sẽ rất nguy hiểm."Suy nghĩ vừa dứt, Taehyung đã nhanh chóng đánh xe đi tìm cậu, cậu chỉ mới rời đi không lâu, chắc chắn chưa đi được xa.Jungkook bước từng bước lặng nề, cậu rẽ theo quán tính mà không biết mình đang đi đâu. Mắt mỗi lúc một sa sầm."Tại sao anh lại thừa nhận? Tại sao không nói dối em, đáng nhẽ anh phải nói không phải là anh, anh không hề làm như vậy? Chỉ cần anh nói em sẽ tin, nhưng anh lại ngầm thừa nhận. Tên khốn anh tại sao lại muốn giết tôi như thế? Tại sao tôi lại không thể nhớ gì về điều đó? Không lẽ tất cả những gì bố tôi nói là sự thật. Tôi đã tin anh thay vì tin người đẻ ra tôi. Vậy mà anh lại làm tôi thất vọng."Cậu ngã khụy xuống, đầu gối va đập mạnh với đường nhưng lại không thấy đau. Jungkook khóc như muốn gào lên, cậu dùng tay đánh liên tiếp lên ngực mình."Mày quá ngu xuẩn, Jeon Jungkook, mọi chuyện đã đến nước này rồi sao vẫn còn yêu anh ta? Sao mày lại cảm thấy tội lỗi khi rời bỏ anh ta chứ? Mày điên thật rồi.."***Đánh tay lái hết lần này đến lần khác, Taehyung lại thấy mù mịt, anh nhớ lại ánh mắt đầy đáng sợ của cậu khi nhìn chiếc xe của anh cứ thế điên cuồng tiến lại gần.Anh thật sự yêu cậu sao? Anh xứng đáng nhận được tình yêu của cậu? Không! Bây giờ cậu hận anh? Đúng, có lẽ đến lúc chết cũng sẽ không tha thứ cho anh."Kít!" - Taehyung thắng gấp lại. Đứa trẻ đang ngồi thu mình lại một góc bên vệ đường mà khóc đến kiệt quệ kia chẳng phải Jungkook hay sao? Anh mừng rỡ nhanh chóng mở cửa xe, muốn tiến lại nhưng người con trai đứng ở hướng đối diện đã ngăn bước chân của anh lại.Min Yoongi!!Hắn ta đứng ở gần cậu hơn anh, hắn dựa người vào đầu xe, nhìn thẳng về phía anh. Khoảng cách khá xa lại cộng thêm cái sự u tối của không gian nên anh không thể nhìn được ánh mắt của hắn.Hắn ta căm hận, tức giận hay đang muốn xé đôi anh... Tại sao anh lại luôn cảm thấy lo sợ khi nhìn thấy hắn ở cùng Jungkook. Thật ra, ánh mắt Yoongi nhìn anh không giống như anh nghĩ. Hắn không giận, không hận anh mà là tràn ngập sự thất vọng.Hai người cứ thế đứng nhìn nhau cho đến khi tiếng nói của Jungkook vang lên: "Anh tìm tôi để hoàn thành nốt kế hoạch mới thất bại?"Taehyung chuyển dần tầm nhìn sang cậu, anh từ từ tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cậu. Vết đỏ trên má trái của Jungkook vẫn còn, Taehyung vuốt ve nhẹ nhàng rồi đặt lên đó một nụ hôn. Cậu cũng không có ý né tránh hay bài xích, nhưng gương mặt lại trở lên lạnh nhạt."Chờ anh! Đến lúc mọi chuyện được sáng tỏ, anh sẽ quay lại để cầu xin sự tha thứ của em!"Anh luyến tiếc đứng dậy, nhìn Yoongi: "Tôi có thể nhờ anh một việc được không?""Nói đi!'"Nhờ anh chăm sóc cho Jungkook. Tôi nhất định sẽ trở lại tìm người mà tôi yêu."Taehyung đã rời đi, nhưng Jungkook vẫn cứ thế thẫn thờ nhìn về phía bóng xe anh đã đi khuất.Lúc nghe Jimin nói chuyện điện thoại với Taehyung, anh đã nghĩ hai người đã thật sự ở bên nhau. Nhưng không ngờ, anh lại phải chứng kiến cảnh tượng đau khổ này. Có lẽ thượng đế muốn anh giúp hai người họ nên mới sắp đặt anh phải gặp cậu. Hay chỉ là sự tình cờ khi anh đang lái xe để đón Jimin.Đưa Jungkook lên xe, anh hiểu vào thời điểm này không nên hỏi cậu điều gì cả. Yoongi lặng lẽ lái xe, thi thoảng lại nhìn cậu qua chiếc gương chiếu hậu.***Xe dừng lại trước club A, Yoongi rút điện thoại ra gọi cho Jimin: "Tôi đến nơi rồi!"Trong cái sự tĩnh lặng đến khó thở, Jungkook nói một cách khó khăn: "Anh..anh có thể nào..cho tôi nghỉ nhờ chỗ của anh được không? Tôi sẽ rời đi ngay khi tìm được chỗ ở khác. Tôi...không muốn về nhà!"Yoongi nhìn Jungkook, anh nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Taehyung."Nhà tôi có rất nhiều phòng, cậu không cần phải ngại. Tôi chắc rằng Jimin sẽ không cảm thấy bất tiện.""Anh và thư kí Park sống cùng nhau sao?" - Jungkook tỏ ra khá bất ngờ.Anh nhìn cậu một lúc như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Vừa lúc Jimin mở cửa xe ngồi vào. Jimin không hề để ý đến sự hiện diện của Jungkook. Cậu vứt sang cho Yoongi một bọc thuốc, cằn nhằn."Thuốc đây! Anh nhất định phải uống đấy! Nếu còn để nó nặng hơn thì tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà. Nếu không có khi tôi sẽ bị anh lây bệnh mất. Đã bị cảm rồi còn không chịu ở yên trong nhà.""Vậy người kêu tôi nửa đêm nửa hôm đi đón không phải là cậu hay sao?"Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Jungkook thoáng chốc mỉm cười: "Thì ra họ lại thân thiết đến như thế! Có lẽ từ bây giờ em không còn có thể quan tâm anh như vậy được nữa, Taehyung! Tại sao mới đó thôi em đã nhớ anh rồi...""Jungkook?"Tiếng gọi giúp Jungkook trở về với thực tại, cậu thấy Jimin đang mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn mình. Cậu cố gắng nở ra nụ cười khó coi. Chưa biết nên nói gì thì Yoongi đã lên tiếng đỡ lời."Do xảy ra một số chuyện nên tạm thời Jungkook sẽ ở với chúng ta. Điều đó không vấn đề gì đúng không?"Jimin có hơi đa nghi nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu. Cậu lấy điện thoại ra, đến bây giờ cậu mới thấy có tin nhắn của Taehyung."Tôi biết cậu và Min Yoongi sống cùng nhau. Dù là nhờ anh ta nhưng tôi tin tưởng cậu. Giúp tôi chăm sóc Jungkook một thời gian. Mọi chuyện được giải quyết tôi sẽ đến để đưa em ấy về!"Nhìn sang Yoongi, có lẽ anh đọc được suy nghĩ của cậu nên chỉ thoáng thở dài, gật đầu. Jimin quay xuống nhìn Jungkook mỉm cười."Lần gặp trước có lẽ tôi đã hơi quá đáng! Xin lỗi cậu! Cậu cứ yên tâm ở lại nhà chúng tôi đến khi mọi việc được ổn thoả."Jungkook có phần không hiểu vế sau mà Jimin nói, nhưng cậu vẫn cúi đầu cảm ơn.***Biệt thự Samy,..."Cậu có thể ở phòng này, còn đây là quần áo của tôi, cậu lấy dùng tạm đi. Đồ của cậu chúng ta sẽ tính sau."Jimin đưa quần áo cho Jungkook, rồi có phần khó xử cầm lấy tay Jungkook kéo cậu ngồi xuống bên giường."Jungkook, tôi hơn tuổi cậu. Tôi có thể nói chuyện với cậu giống như một người anh trai không?"Jungkook cắn chặt môi, cậu cảm thấy thoải mái khi ở gần anh, khẽ giật đầu."Tôi không biết giữa cậu và Taehyung đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng Taehyung yêu cậu hơn bất kì ai. Hơn nữa, Taehyung không hề rắn rỏi như vẻ bề ngoài của cậu ấy. Quá khứ của Taehyung là một sự hỗn tạp của đau khổ, tuyệt vọng, thù hận và cả sự mất mát. Tôi biết quá khứ của cậu cũng không hề vui vẻ gì nhưng tin tôi đi, nếu như cậu biết được những điều mà Taehyung đang che giấu, cậu sẽ cảm thấy cậu vẫn còn là một đứa trẻ may mắn."Nói đến đây, Jimin thấy mắt Jungkook đã đỏ ngầu, nước mắt đã đầy ắp muốn tràn ra ngoài nhưng bị cậu chặn lại.Anh khẽ mỉm cười, đập đập nên mu bàn tay cậu an ủi, rồi đứng dậy. Yoongi không biết từ khi nào đã đứng dựa người trước cửa phòng, mắt nặng trĩu."Đã muộn lắm rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi!"Jimin cùng Yoongi rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Jimin tiến được ba bước, anh vẫn đứng yên tại chỗ, cất giọng nhẹ như không."Jimin!"Cậu quay lại, thấy ánh mắt sa sầm của Yoongi, anh như đang kìm nén điều gì đó. Jimin giật mình, một giọt nước trong suốt vừa rơi xuống từ khoé mắt anh. Cậu nhanh chóng tiến lại."Anh làm sao vậy?"Một giây ngay sau đó, Yoongi ôm lấy Jimin chặt đến khiến cậu khó thở."Jimin, chúng ta có thể trở về như trước kia không? Em làm anh thật sự nhớ đến bà ấy...".**************Chương này là chương dài nhất từ trước đến giờ đó mọi người.Đừng quên vote cho Andy nhé!Động lực to lớn mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com