[Hoàn] [TaeKook] Nếu yêu anh là sai lầm
Chương 35: Chưa chết
Hai cánh tay săn chắc của Taehyung ghì chặt hai bả vai của Jungkook ấn mạnh xuống dưới giường.Vai bị đau, đến môi cũng bị anh cắn một cách tàn bạo khiến Jungkook đau đến chảy cả nước mắt. Cậu muốn kêu nhưng không nổi, vừa hé răng chiếc lưỡi nóng rát của anh đã được dịp xâm nhập vào khoang miệng cậu mút mát. Không có chút ngọt ngào nào mà xộc lên mũi cậu toàn mùi máu tanh và cái vị mặn chát nồng nồng.Đôi môi được giải phóng, Jungkook cố gắng hít thở một cách nặng nhọc. Đầu óc quay cuồng, cậu không biết cậu đang đau hay là do cậu không tỉnh táo nữa. Nhìn không rõ gương mặt ác quỷ kia đang trên thân mình, Jungkook sợ hãi."Em...em xin anh! Làm ơn..."Ánh mắt Taehyung trở lên đờ đẫn, nhìn máu chảy ra từ khoé miệng cậu, anh đưa tay quyệt một đường trên môi mình. Taehyung thở hắt ra, nhanh chóng rời khỏi người Jungkook. Anh hạ một đấm mạnh đến đáng sợ vào tường."Mẹ kiếp! Kim Taehyung, mày...mày đang làm cái quái gì vậy?"Cậu bị đau, lại một lần nữa là do anh, máu này nên phải là của anh mới đúng.Tại sao anh lại lần nữa khiến cậu đổ máu? Anh có xứng đáng với thứ tình cảm này của cậu hay không? Hết lần này đến này khác anh làm tổn thương cậu...Sợ hãi Jungkook tiến lại, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay anh. "Anh..anh làm sao vậy? Tay anh bị thương rồi."Anh đầy tức giận, giật phăng tay cậu ra, vì lực quá mạnh nên làm cậu ngã ra đất. Không một giây quay đầu lại, anh đã đóng sầm cửa đi mất."Chuyện gì thế này..."Jungkook ngỡ ngàng, vết thương lại nhói lên đau điếng, mọi việc xảy ra quá nhanh. Đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được điều gì đang diễn ra giữa anh và cậu. Cậu đã làm gì khiến anh tức giận đến như vậy? Vừa rồi có đúng là anh hay không....***Tại Jay,..."DG và Hanyang đang mở rộng hoạt động nhằm hướng tới thị trường Trung Quốc. Như vậy có thể thị trường Hàn Quốc sẽ giảm một phần ba. Ngoài ra,..."Jimin dừng lại, nhìn Taehyung không hề bận tâm điều mình đang nói. "Kim tổng! Kim tổng!"Gọi hai tiếng, không có sự hồi đáp. Jimin cau mày, mất kiên nhẫn : "Kim Taehyung, cậu có để ý điều tôi đang nói không hả?""Min Yoongi tại sao lại quen với Jungkook?" - Anh đột ngột ngước lên nhìn cậu, nói với giọng lạnh băng. Thần sắc thật sự không hề tốt chút nào."Cậu không sao chứ? Nhìn cậu không được khoẻ lắm!""Tôi không sao. Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Cậu có biết không?"Jimin lắc đầu, đúng là cậu không biết thật. Đầu tiên cậu đã nghĩ Yoongi tiếp cận Jungkook là để dễ dàng nắm thóp anh và Kim Namjoon. Nhưng có vẻ là không phải, trước đây thì có thể nhưng giờ cậu hiểu Yoongi không phải loại người hạ đẳng như thế."Việc này tôi không rõ.""Cậu có thể giúp tôi tìm hiểu việc đó được không?""Không lẽ mình sai, Yoongi đang cố tiếp cận Jungkook và anh đã nhận ra điều gì đó. Không đúng! Yoongi đã nói không làm tổn hại đến cậu ấy thì chắc chắn sẽ không. Vậy tại sao..." - Đang mải chìm trong đống suy nghĩ của mình thì anh đứng dậy tiến lại chỗ cậu."Không thể sao?"Nhìn bộ dạng lạ lùng, đầy khó hiểu của Taehyung, Jimin bật cười không tự nhiên: "Tôi sẽ hỏi anh ấy!""Cảm ơn cậu." - Anh chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay lại làm việc."Kim Taehyung, hôm nay thật sự rất lạ!"***Club A,...Bàn phía cuối của club có ba tên mặt đầy hung hăng, không chút thiện cảm, cả bọn mặc full đen trông vô cùng khả nghi, chắc chắn thuộc "thế giới ngầm"."Vụ lần này nếu làm không cẩn thận là vào tù như chơi đấy. Chúng mày phải bàn thật kĩ vào!""Nếu mày sợ thì có thể ra khỏi hội ngay bây giờ. Tao đảm bảo với mày kiểu gì lão ta cũng phải giao tiền ra thôi. Nếu bị phát hiện, kẻ giết người vẫn là lão ta." - Tên đầu xỏ mặt đầy dữ tợn nhất lên tiếng: "Mày cút đi! Mày sợ thì chỉ có làm hỏng việc của tao. Lấy được tiền, tao với thằng Changi sẽ chia nhau.""Chúng mày đang đấu với Jeon JungMeok đấy. Lão ta là con người thâm độc như thế nào chúng mày đều biết. Tao chỉ bảo là chúng mày nên cẩn thận. Đừng có ngu xuẩn mà làm càn. Chết như chơi!"Tên kia đứng dậy túm lấy cổ áo cậu ta, nhấc bổng lên: "Woojin, mày nghe đây, tao không sợ lão ta. Chắc chắn tao sẽ lấy được tiền. Còn loại hèn nhát như mày. Cút đi!""Bộp..bộp..bộp!" - Tiếng vỗ tay làm cả ba tên chú ý, quay lại mặt hung hăng."Mày là ai? Đã nghe được những gì?" "Tao là ai?" - Anh cười khinh, nhếch mép: "Nếu chúng mày nghe được tên tao, tao e chúng mày sẽ sợ tè cả ra quần đấy!"Tên đầu xỏ (tên Han Yi) thả cổ tên Woojin ra, nhếch mép cười lại, tiến dần về phía anh, thách thức."Vậy sao? Vậy để tao xem mày là cái thứ gì?"Hắn ta vừa vung tay lên đã bị anh nhanh chóng nắm chặt lại, bẻ vòng tay hắn ta ra sau "Tạch" - tiếng xương bị gãy nghe đến sướng tai, làm hắn ta khụy xuống đất, kêu lên đau đớn."Chúng mày nghe cho kĩ tên tao đây: Jung Hoseok!"Vừa nghe tên anh cả ba đã mở to mắt, trở lên hoảng sợ, á khẩu không nói được lời nào. Trong thế giới ngầm, cái tên "Jung Hoseok" khét tiếng kia nếu không biết thì chắc chỉ có đường xuống địa ngục.Hoseok nhìn cả bọn trừng mắt, gằn từng chữ: "Còn bây giờ nghe tao hỏi! Chúng mày đang định làm gì Jeon JungMeok."***Bệnh viện,..."Bác sĩ Kim, ông mau lại đây nhanh lên!" - Trưởng khoa Han đứng trước bàn cấy ghép thúc giục.Namjoon nhanh chóng tiến lại, nhìn theo: "Có tiến triển gì không?""Chúng ta lại thất bại rồi. Nếu như cấy ghép vào thì tỉ lệ tế bào chủ chết sẽ vô cùng cao. Nó sẽ trực tiếp làm tổn hại đến Jungkook. Liệu chúng ta đã đi sai hướng từ đâu?"Namjoon chán nản, lắc đầu: "Chúng ta không thể mạo hiểm với thằng bé được. Bắt đầu lại từ đầu.""Bác sĩ Kim, chuyện này..." - ngập ngừng một chút, ông tiếp: "Ông có thấy ánh mắt tổng giám đốc mỗi khi nhắc đến Jeon thiếu gia không?"Nghe Han Eun Woo nói, Namjoon chỉ còn biết thở dài."Tôi là bố nó, người đã sinh ra nó, không lẽ lại không nhận ra điều đó. Thằng bé yêu đứa trẻ đó thật rồi. Taehyung luôn tự dằn vặt bản thân về sự ra đi của mẹ nó. Nó đã từng oán hận Jungkook, thậm chí còn nguyền rủa cho đứa trẻ đó chết đi. Ngày hôm đó nếu như đứa trẻ đó chết thì Sun Mi đã không chết. Cho dù tôi đã khuyên bảo thế nào nó cũng không chịu nghe. Vậy mà bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này!"Giọng Namjoon trở lên run run, ông khó khăn quyệt đi một chút nước mắt vừa mới trực lăn xuống. Dù biết không lên nhưng trưởng khoa Han vẫn hỏi."Liệu tôi có thể hỏi, phu nhân đã ra đi như thế nào không?"Namjoon dừng động tác, kí ức buổi tối hôm đó nhanh chóng ùa về. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, nó diễn ra quá nhanh. Hơn nữa, đó cũng chính là ngày mà có đến ba mạng sống bị thần chết tước đoạt...***"Taehyung, cậu đến rồi!"Đi đến mở cánh cửa của phòng "đen" Clup A ra, Hoseok cẩn thận ngó quanh. Thấy an toàn rồi mới nghiêng người để anh đi vào. Cậu đóng cửa lại rồi đứng ngang anh."Mấy tên này là ai? Cậu cũng biết tôi rất bận nên đừng khiến tôi bận tâm mấy điều lặt vặt." - Nhìn ba tên mặt mày không thiện cảm, bị trói, quỳ dưới sàn nhà làm anh cau mày, giọng lạnh băng.Cả ba tên mặt biến sắc, nghe anh nói thì có vẻ địa vị còn cao hơn cả Hoseok: "Lần này, chết chắc rồi!". Hắn ta - Changi, lắp bắp."Tôi...chúng tôi đang giữ Lee...Lee Seung Woo.."Trán Taehyung nhăn lại, ngữ khí trở lên đáng sợ: "Nói lại!"Tên cầm đầu vẫn cố tỏ ra khiêu ngạo dù đã sợ đến đỏ cả tai."Jeon JungMeok đã giao tiền cho bọn tao xử lý ông ta. Nhưng tao đã nói dối lão ta là xử lý xong rồi. Sự thật là ông ta vẫn đang nằm trong tay bọn tao, phòng trường hợp lão ta trở mặt rồi đẩy bọn này vào tù thay lão. Tao trở về đây là muốn dùng Lee Seung Woo để tống tiền lão già đấy."Taehyung đút hai tay vào túi quần, bật cười, anh không nhanh không chậm nhấc chân đá một lực mạnh vào tên cầm đầu vừa mở miệng, khiến hắn ta không kịp phản ứng ngã nhào ra sàn. Anh đưa chân giẫm lên ngực hắn ta ấn mạnh xuống, khoé môi nhếch lên một đường hoàn hảo."Một là làm theo lời tao. Hai là đến ngón tay của mày người thân cũng không không tìm thấy!"Cả ba tên lạnh người, sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu, liên tiếp gật đầu: "Làm..làm.."Hoseok từ bao giờ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, không mấy cảm xúc. Anh từ từ đứng dậy, vỗ tay một cách từ tốn, giọng nói khinh bỉ thấy rõ. "Chúc mừng cậu, Kim tổng. Thu nạp được ba con chó hoang. Nếu như không hữu dụng, cậu chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ dạy bảo chúng một cách cẩn thận. Còn con nào không chịu nghe lời, tôi sẽ cho nó một đi không trở lại."Nghe Hoseok nói dứt câu, tên nào tên đấy sợ đến bủn rủn cả chân tay, ra sức cúi đầu, thậm chí đập liên tiếp xuống sàn."Tôi nhất định nghe lời ngài. Làm ơn tha cho chúng tôi!""Vừa rồi đã mạo phạm, tôi sẽ làm tất cả những gì ngài sai khiến. Xin đừng lấy mạng tôi. Làm ơn!""Tên?" - Taehyung lạnh lùng hất mặt về phía hắn ta."In Han Yi. Tên này là Changi, còn tên kia là Woojin. Xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi!""Được. Tao sẽ cho chúng mày một cơ hội. Trước tiên đưa tao đến chỗ Lee Seung Woo."Taehyung lấy điện thoại ra, đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy. Anh cười một cách đầy nham hiểm, giọng nói cất lên không nhanh không chậm, lại vô cùng bình thản."Jeon JungMeok, ông đợi ngày ngồi tù lâu rồi đúng không? Tôi sẽ làm cho ông sống không bằng chết...".
..*****************************
..*****************************
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com