Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
Jungkook bất ngờ, có phần hơi hoảng sợ, theo bản năng cậu nắm chặt lấy chiếc gối bên cạnh, giọng đầy cảnh giác."Anh là ai? Sao lại biết tôi?"Người con trai kia đóng cửa, từ từ tiến lại gần giường, anh ta đưa tay ra trước mặt Jungkook tỏ ý muốn bắt tay với cậu."Chào cậu, tôi là bạn của Taehyung, Min Yoongi!""Min Yoongi?" - Jungkook ngờ vực, nhìn giương mặt anh kĩ hơn. Cậu nhận ra người này! Anh ta là người cũng chiếm một vị trí khá lớn trên tất cả các mặt báo và bản tin, không hề kém cạnh gì so với Taehyung."Tôi nhận ra anh là ai rồi! Min Yoongi, giám đốc của DG."Yoongi mỉm cười, rút tay lại, ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh giường."Có lẽ là không thân lắm!""Tại sao anh lại biết tôi ở đây?" - Jungkook lạnh nhạt lên tiếng."Tôi chính là người đã nói cho Taehyung biết là cậu ở đây! Tôi biết là cậu đã trải qua một cuộc phẫu thuật và đang được nghỉ ngơi ở phòng này."Sắc mặt Jungkook thay đổi hẳn, từ bình thường trở lên xanh ngắt: "Vậy...không lẽ là anh..anh đã biết?"Yoongi nghiêng đầu, đánh giá thái độ của Jungkook. Vậy là đúng như anh dự đoán. Ca phẫu thuật của cậu là không hề đơn giản, Yoongi cơ hồ dò xét."Tại sao cậu lại làm thế? Cậu có biết là Taehyung sẽ rất đau đớn như thế nào nếu biết được sự thật này không?"Jungkook hốt hoảng, cậu đã dễ dàng mắc bẫy của Yoongi. Jungkook nắm lấy tay Yoongi khẩn khoản."Tôi xin anh! Làm ơn đừng nói cho anh ấy biết là chính tôi đã đồng ý từ bỏ đứa bé. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Bác sĩ Choi nói nếu tôi cố chấp giữ lại đứa con của tôi và anh ấy thì đứa bé vẫn sẽ không thể sống sót được. Tôi...tôi không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ chính đứa con của mình."Nói đến đây, Jungkook khóc nấc lên. Câu trả lời của cậu khiến Yoongi không thể ngờ được. Anh chỉ đang cố gắng dò hỏi lý do mà không thể ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy. Yoongi tỏ ra gương mặt như anh đã biết hết mọi chuyện. Nhìn thẳng Jungkook kiên định."Vậy việc cậu có thai, Taehyung có biết không?"Jungkook giàn giụa nước mắt, lắc đầu: "Nếu như anh ấy biết thì làm sao có thể để yên cho tôi được. Vậy nên tôi xin anh, đừng nói với anh ấy!"Yoongi nắm chặt lấy bả vai Jungkook, cố gắng trấn an cậu: "Tôi sẽ không nói cho Taehyung biết, nhưng một việc lớn như thế này làm sao cậu có thể giấu giếm Taehyung mãi được!"Nghe thế, Jungkook ra sức lắc đầu: " Khi nào có cơ hội tôi sẽ nói cho anh ấy!"Yoongi nhìn vẻ mặt xanh xao của Jungkook, anh chỉ còn có thể thở dài: "Khi nào mới là cơ hội. Cậu có thể giấu được trong bao lâu đây?"***"Jungkook sao rồi? Cậu ấy ổn rồi chứ?" - Hoseok nhìn Taehyung quan tâm."Tinh thần có hơi bất ổn nhưng không sao. Tại sao cậu lại biết?" - Taehyung trả lời nhưng không nhìn Hoseok mà tập trung vào cuộn băng mà tổ trưởng Han đã gửi đến."Là Jimin nói cho tôi biết! Tôi nghĩ thời gian này cậu nên chăm sóc tốt cho cậu ấy, còn việc liên quan đến Jeon JungMeok, bố cậu, chủ tịch và tôi sẽ tìm cách giải quyết." - Hoseok lấy lại laptop, vứt chìa khóa xe cho Taehyung.Taehyung thở dài, nhắm mắt lại, thả lỏng người dựa ra ghế, vẻ mặt đầy mệt mỏi."Tôi muốn hỏi cậu việc này! Nếu cậu là Jungkook thì cậu có thể tin tưởng tôi không?"Hoseok vẫn không rời mắt khỏi đoạn video, nhếch mép đầy khinh bỉ: "Tin tưởng sao? Làm sao tôi có thể tin được kẻ đã muốn lấy mạng tôi chứ. Nếu tôi là Jungkook, khi biết được toàn bộ sự việc tôi sẽ rời bỏ cậu."Tuy rằng, lời nói của Hoseok rất khó nghe nhưng Taehyung biết vì sao anh lại nghĩ như vậy. Taehyung lạnh nhạt lên tiếng."Jungkook đang giấu tôi việc gì đó. Tôi có thể cảm nhận được. Đúng như cậu nói, em ấy không hề tin tưởng tôi."Hoseok nhận ra sự xót xa tràn ngập trong câu nói và ngữ điệu của Taehyung. Lúc này, Hoseok mới ngước lên nhìn anh: "Nhưng cậu yêu Jungkook là thật. Ai cũng nhận ra điều đó. Thật nực cười khi hai người có thể yêu nhau.""Con đang nói ai với ai yêu nhau vậy?" - Tiếng nói phát ra từ phía sau. Taehyung và Hoseok quay lại thì Seokjin từ cửa chính đi vào."Chủ tịch!" - Cả hai người đều cúi đầu chào ông.Kim Seokjin gật đầu, ngồi xuống, nhìn qua màn hình máy tính: "Mọi việc đến đâu rồi? Tất cả những gì chúng ta có chỉ là đoạn video này thôi sao?""Taehyung đã bảo với bác Kim tìm cách lấy lại trí nhớ cho Jeon Jungkook. Nhưng việc này không mấy khả thi. Hoseok gập máy tính lại, nhìn Seokjin không chút kiêng dè."Cậu vừa nói gì?" - Seokjin cau mày rồi nhìn sang Taehyung: "Con vẫn cố chấp dùng cách đó hay sao? Con có còn tỉnh táo nữa không? Nếu như đứa trẻ đó nhớ lại con sẽ gặp rắc rối.""Đã 11 năm trôi qua rồi, kể cả Jungkook có nhớ ra gương mặt con lúc đó cũng chưa chắc cậu ấy nhận ra đó là con. Hơn nữa đó là việc con đã làm, con không muốn trốn tránh trách nhiệm, nhất lại là đối với Jungkook. Con cần phải xin sự tha thứ của em ấy!"Nghe Taehyung quả quyết, Seokjin với Hoseok chỉ còn biết nhìn nhau, thở dài. Taehyung đứng lên, cầm lấy chìa khoá xe."Con có việc đi trước! À phải rồi!" - Taehyung bước được hai bước thì dừng lại: "Tôi muốn nhờ cậu điều tra một việc!""Nói đi!"
"Jimin."
Nghe tên Jimin, Hoseok bất ngờ, nhìn Taehyung khó hiểu: "Cậu đang nói gì vậy?""Điều tra cho tôi mối quan hệ của Jimin với Min Yoongi."***Một tuần sau, Jungkook đã ổn định lại, cậu đã sẵn sàng để xuất viện. Taehyung đã đến từ sớm và đang giúp Jungkook làm thủ tục xuất viện. Jungkook đứng dậy nhìn lại một lượt căn phòng bệnh, cậu cụp mắt nhìn xuống, nụ cười nhạt nhẽo: "Thật nực cười, mình đã có thể ở cái nơi địa ngục này hơn một tuần hay sao?"Jungkook vẫn đang ngớ người, suy nghĩ linh tinh, thì Taehyung quay về, ôm lấy cậu từ đằng sau, hôn lên gáy cậu, giọng nói trầm thấp như ma lực phả vào tai Jungkook."Xong rồi, chúng ta về thôi!"Hương hổ phách đầy nam tính của Taehyung thoảng đến, làm dịu đi sự mệt mỏi của Jungkook. Cậu hít một hơi thật sâu: "Taehyung này!""Gì vậy?""Lần thứ hai em gặp anh, là lúc anh đưa em đến trường, em đã cảm nhận được mùi hương của anh vô cùng quen thuộc. Trước đó, chúng ta chỉ gặp nhau ở Jeon gia, nhưng tại sao em lại có cảm giác chúng ta đã từng tiếp xúc từ rất lâu rồi nhỉ?"Taehyung hơi giật mình, não anh bắt đầu hoạt động với tần suất cao hơn. Anh và cậu đã từng tiếp xúc từ rất lâu trước đó sao? Làm sao có thể như thế được. Chính xác thì hai người chưa từng tiếp xúc. Việc anh đã mắc lỗi với cậu có thể coi là qua gián tiếp, vậy thì sao có thể coi là quen thuộc được.Anh thả cậu ra, quay người Jungkook lại đối diện với mình, cười dịu dàng: "Trước đó chúng ta chưa từng gặp nhau, vậy có lẽ đó là do định mệnh!"Jungkook bật cười, gật đầu: "Có lẽ là như thế!" - Nhưng rồi nụ cười biến mất, thay vào đó là giọng nói đầy hoài nghi: "Nếu là chưa từng gặp nhau vậy tại sao anh lại muốn giết em?"Lần này Taehyung cứng họng, cả người như đóng băng. Tại sao anh lại muốn giết cậu cơ chứ? Chỉ vì hận bố cậu mà anh làm cậu đau đớn, làm tổn thương cậu mấy lần! Anh là kẻ độc ác, kẻ máu lạnh.Thấy Taehyung cứ đơ người ra, Jungkook nhíu mày, huých mạnh vào vai anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?"Taehyung như bừng tỉnh, lại ôm lấy Jungkook, cố ý chuyển đề tài: "Em muốn ăn gì không? Cả tuần ăn cơm bệnh viện chắc khó chịu lắm. Anh sẽ chở em đi ăn một bữa thật no."Jungkook nhăn mặt, biết anh cố tình lảng tránh câu hỏi của cậu. Nhưng rồi cậu lại nhớ đến đứa con của hai đứa bị cậu đơn phương hủy hoại, Jungkook cảm thấy vừa đau đớn vừa có lỗi. Cậu vòng tay qua cổ anh, hôn một cái chụt vào môi anh. Taehyung bật cười, nhếch mày lên tiếng: "Em không định thịt anh ngay bây giờ, ngay tại đây đấy chứ?""Em thịt anh? Em có thể sao?" - Jungkook ném cho Taehyung một cái lườm sắc lạnh, rồi ôm lấy chiếc túi đi ra ngoài.***"Tại sao lại đi đường này?" - Jungkook nhận ra Taehyung đang đi ngược đường với Jeon gia, chính xác là đường về Sooyoung. Cậu tiếp tục nói một cách không thoải mái: "Dừng xe lại!"Taehyung khó hiểu, quay sang nhìn vẻ mặt khó chịu của Jungkook. Biểu hiện của Jungkook rất lạ, lần đầu anh cảm nhận thấy khí lạnh toả ra từ người cậu."Em sao vậy?"
"Em bảo anh dừng xe lại!"Taehyung thắng xe, dừng lại ngay trên đường cao tốc làm anh có chút mơ hồ: "Em ổn chứ?""Quay đầu xe lại đi! Em không muốn về Sooyoung, đưa em về Jeon gia."Nghe câu nói của cậu, Taehyung hết sức ngạc nhiên: "Em còn muốn quay về đó nữa hay sao? Đến cả việc em phải nhập viện để phẫu thuật ruột thừa ông ta cũng không quan tâm. Về Jeon gia rồi, ai là người chăm sóc cho em?""Jeon gia là nhà em, còn ông ấy là bố em! Hơn nữa ở Jeon gia không thiếu gì người làm. Anh muốn em cùng anh trở về Sooyoung, vậy ai chăm sóc cho em. Anh sao? Thật buồn cười với một tổng giám đốc cả ngày bận việc ở công ty như anh. Vậy nên tốt nhất là em về nhà!"Giọng nói của Jungkook đầy tức giận. Nhưng cậu chỉ đang cố tỏ ra ngoài mặt là tức giận, còn thật tâm Jungkook làm vậy là do cậu sợ. Cậu sợ rằng nếu như hai người lại tiếp tục tiếp xúc da thịt, chẳng thể biết đâu được cái chuyện đau đớn kia lại xảy ra một lần nữa. Cậu không thể làm liều được, bây giờ cậu phải tìm cách chữa khỏi căn bệnh quái dở của mình trước khi tiếp tục đón nhận anh."Anh sẽ tìm người chăm sóc cho em!" - Taehyung kiên nhẫn nắm lấy tay Jungkook nhưng lại bị cậu mạnh tay hất ra. Cảm giác hụt hẫng khiến Taehyung có phần khó chịu.
"Em làm sao vậy hả?""Em muốn về nhà. Em không thoải mái nếu trở về Sooyoung cùng anh!" - Jungkook nói không một chút nhượng bộ: "Nếu anh không đưa em về thì em sẽ tự bắt xe về."Vừa dứt câu, Jungkook đã mở cửa xe, bước ra ngoài. Taehyung giật mình, xe đang dừng trên đường cao tốc, cậu lại có hành động ngu ngốc như thế, không phải định tự tử đó chứ? Taehyung nhanh chóng xuống xe theo Jungkook, cầm tay cậu kéo lại đầy tức giận."Em bị điên hay sao hả? Sao lại đột ngột xuống xe như thế?""Anh bỏ tay em ra đi! Em sẽ tự về."Taehyung thở dài: "Tại sao em lại thay đổi nhanh như thế? Không phải khi ở bệnh viện chúng ta vẫn còn bình thường hay sao? Sao thái độ của em lại trở lên khó chịu như thế chứ? Em không muốn sống cùng anh nữa hay sao hả?""Phải! Là em không muốn anh động vào người em nữa. Như vậy được chưa?"Taehyung thẫn thờ, thả tay Jungkook ra, buông thõng xuống, sự thất vọng tràn ngập trong đáy mắt anh. Taehyung cúi đầu xuống, cười khểnh."Em...em...! Được, nếu đã thế thì em đi đi!"***************
"Jimin."
Nghe tên Jimin, Hoseok bất ngờ, nhìn Taehyung khó hiểu: "Cậu đang nói gì vậy?""Điều tra cho tôi mối quan hệ của Jimin với Min Yoongi."***Một tuần sau, Jungkook đã ổn định lại, cậu đã sẵn sàng để xuất viện. Taehyung đã đến từ sớm và đang giúp Jungkook làm thủ tục xuất viện. Jungkook đứng dậy nhìn lại một lượt căn phòng bệnh, cậu cụp mắt nhìn xuống, nụ cười nhạt nhẽo: "Thật nực cười, mình đã có thể ở cái nơi địa ngục này hơn một tuần hay sao?"Jungkook vẫn đang ngớ người, suy nghĩ linh tinh, thì Taehyung quay về, ôm lấy cậu từ đằng sau, hôn lên gáy cậu, giọng nói trầm thấp như ma lực phả vào tai Jungkook."Xong rồi, chúng ta về thôi!"Hương hổ phách đầy nam tính của Taehyung thoảng đến, làm dịu đi sự mệt mỏi của Jungkook. Cậu hít một hơi thật sâu: "Taehyung này!""Gì vậy?""Lần thứ hai em gặp anh, là lúc anh đưa em đến trường, em đã cảm nhận được mùi hương của anh vô cùng quen thuộc. Trước đó, chúng ta chỉ gặp nhau ở Jeon gia, nhưng tại sao em lại có cảm giác chúng ta đã từng tiếp xúc từ rất lâu rồi nhỉ?"Taehyung hơi giật mình, não anh bắt đầu hoạt động với tần suất cao hơn. Anh và cậu đã từng tiếp xúc từ rất lâu trước đó sao? Làm sao có thể như thế được. Chính xác thì hai người chưa từng tiếp xúc. Việc anh đã mắc lỗi với cậu có thể coi là qua gián tiếp, vậy thì sao có thể coi là quen thuộc được.Anh thả cậu ra, quay người Jungkook lại đối diện với mình, cười dịu dàng: "Trước đó chúng ta chưa từng gặp nhau, vậy có lẽ đó là do định mệnh!"Jungkook bật cười, gật đầu: "Có lẽ là như thế!" - Nhưng rồi nụ cười biến mất, thay vào đó là giọng nói đầy hoài nghi: "Nếu là chưa từng gặp nhau vậy tại sao anh lại muốn giết em?"Lần này Taehyung cứng họng, cả người như đóng băng. Tại sao anh lại muốn giết cậu cơ chứ? Chỉ vì hận bố cậu mà anh làm cậu đau đớn, làm tổn thương cậu mấy lần! Anh là kẻ độc ác, kẻ máu lạnh.Thấy Taehyung cứ đơ người ra, Jungkook nhíu mày, huých mạnh vào vai anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?"Taehyung như bừng tỉnh, lại ôm lấy Jungkook, cố ý chuyển đề tài: "Em muốn ăn gì không? Cả tuần ăn cơm bệnh viện chắc khó chịu lắm. Anh sẽ chở em đi ăn một bữa thật no."Jungkook nhăn mặt, biết anh cố tình lảng tránh câu hỏi của cậu. Nhưng rồi cậu lại nhớ đến đứa con của hai đứa bị cậu đơn phương hủy hoại, Jungkook cảm thấy vừa đau đớn vừa có lỗi. Cậu vòng tay qua cổ anh, hôn một cái chụt vào môi anh. Taehyung bật cười, nhếch mày lên tiếng: "Em không định thịt anh ngay bây giờ, ngay tại đây đấy chứ?""Em thịt anh? Em có thể sao?" - Jungkook ném cho Taehyung một cái lườm sắc lạnh, rồi ôm lấy chiếc túi đi ra ngoài.***"Tại sao lại đi đường này?" - Jungkook nhận ra Taehyung đang đi ngược đường với Jeon gia, chính xác là đường về Sooyoung. Cậu tiếp tục nói một cách không thoải mái: "Dừng xe lại!"Taehyung khó hiểu, quay sang nhìn vẻ mặt khó chịu của Jungkook. Biểu hiện của Jungkook rất lạ, lần đầu anh cảm nhận thấy khí lạnh toả ra từ người cậu."Em sao vậy?"
"Em bảo anh dừng xe lại!"Taehyung thắng xe, dừng lại ngay trên đường cao tốc làm anh có chút mơ hồ: "Em ổn chứ?""Quay đầu xe lại đi! Em không muốn về Sooyoung, đưa em về Jeon gia."Nghe câu nói của cậu, Taehyung hết sức ngạc nhiên: "Em còn muốn quay về đó nữa hay sao? Đến cả việc em phải nhập viện để phẫu thuật ruột thừa ông ta cũng không quan tâm. Về Jeon gia rồi, ai là người chăm sóc cho em?""Jeon gia là nhà em, còn ông ấy là bố em! Hơn nữa ở Jeon gia không thiếu gì người làm. Anh muốn em cùng anh trở về Sooyoung, vậy ai chăm sóc cho em. Anh sao? Thật buồn cười với một tổng giám đốc cả ngày bận việc ở công ty như anh. Vậy nên tốt nhất là em về nhà!"Giọng nói của Jungkook đầy tức giận. Nhưng cậu chỉ đang cố tỏ ra ngoài mặt là tức giận, còn thật tâm Jungkook làm vậy là do cậu sợ. Cậu sợ rằng nếu như hai người lại tiếp tục tiếp xúc da thịt, chẳng thể biết đâu được cái chuyện đau đớn kia lại xảy ra một lần nữa. Cậu không thể làm liều được, bây giờ cậu phải tìm cách chữa khỏi căn bệnh quái dở của mình trước khi tiếp tục đón nhận anh."Anh sẽ tìm người chăm sóc cho em!" - Taehyung kiên nhẫn nắm lấy tay Jungkook nhưng lại bị cậu mạnh tay hất ra. Cảm giác hụt hẫng khiến Taehyung có phần khó chịu.
"Em làm sao vậy hả?""Em muốn về nhà. Em không thoải mái nếu trở về Sooyoung cùng anh!" - Jungkook nói không một chút nhượng bộ: "Nếu anh không đưa em về thì em sẽ tự bắt xe về."Vừa dứt câu, Jungkook đã mở cửa xe, bước ra ngoài. Taehyung giật mình, xe đang dừng trên đường cao tốc, cậu lại có hành động ngu ngốc như thế, không phải định tự tử đó chứ? Taehyung nhanh chóng xuống xe theo Jungkook, cầm tay cậu kéo lại đầy tức giận."Em bị điên hay sao hả? Sao lại đột ngột xuống xe như thế?""Anh bỏ tay em ra đi! Em sẽ tự về."Taehyung thở dài: "Tại sao em lại thay đổi nhanh như thế? Không phải khi ở bệnh viện chúng ta vẫn còn bình thường hay sao? Sao thái độ của em lại trở lên khó chịu như thế chứ? Em không muốn sống cùng anh nữa hay sao hả?""Phải! Là em không muốn anh động vào người em nữa. Như vậy được chưa?"Taehyung thẫn thờ, thả tay Jungkook ra, buông thõng xuống, sự thất vọng tràn ngập trong đáy mắt anh. Taehyung cúi đầu xuống, cười khểnh."Em...em...! Được, nếu đã thế thì em đi đi!"***************
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com