TruyenHHH.com

Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam

Jungkook thật sự tức giận cậu cầm vali lấy hết đồ rồi bắt xe trở về biệt thự của Jeon gia. Thấy Jungkook xách vali về, quản gia Lee được pha hốt hoảng.

"Cậu..cậu làm gì vậy?"

"Còn làm gì nữa, cháu về nhà." - Jungkook gạt tay quản gia Lee ra hùng hổ vào nhà.

"Không được đâu thiếu gia. Chủ tịch hôm nay không đi làm đang ở sau vườn. Nếu như thấy cậu thì cậu sẽ ra sao hả?"

Biết ông Lee rất yêu quý mình nên Jungkook bắt lấy tay ông nói nhỏ, cố dụ.

"Vậy ông mau giúp cháu lên phòng đi. Ông không nói, cháu không nói sẽ không ai biết."

Nhìn vẻ mặt nài nỉ của Jungkook, ông Lee cũng bị khuất phục giúp Jungkook trốn lên phòng. Vừa đóng cửa lại thì Jeon JungMeok đi đến phía cầu thang.

"Ông làm gì ở phòng của Jungkook vậy?"

Ông Lee giật thót cả người, cố gắng lấy giọng bình tĩnh đáp lại: "Tôi đi vào dọn qua lại ấy mà. Thiếu gia chuyển đi cũng lâu rồi một số thứ bị dính bụi."

Cũng may ông Jeon không hoài nghi nữa.

"Bảo người dọn cơm đi! Ăn xong tôi còn phải đến công ti. Có việc đột xuất."

"Tôi biết rồi thưa ngài."

***

Cả một tuần sau đó Taehyung không về Sooyoung nữa mà ở lại công ty nên không biết việc Jungkook đã trốn về nhà. Còn bên Jungkook, ông Lee luôn trong tình trạng bất an, hoảng sợ, ngày ngày bí mật mang đồ ăn lên cho Jungkook. Ngược lại, Jungkook vô cùng thoải mái, lúc đi học thì đã có người bao che giúp, về nhà thì sớm hơn và tắm rửa trước khi Jeon JungMeok về.

Nhưng Jungkook ăn không được ngon miệng. Cậu nhớ bát mì của Taehyung, nhớ cả mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về riêng anh nữa. Nhưng hình ảnh như quái thú của anh hôm ấy lại khiến Jungkook không khỏi rùng mình.

***

Đến ngày thứ bảy, cuối cùng Taehyung cũng trở về. Đã 11h đêm, cửa nhà khoá, trong nhà cũng không có chút điện không gian lạnh lẽo đầy u tối. Taehyung đi tìm các phòng đều không thấy Jungkook đâu. Cả đồ đạc của cậu cũng mất đi một nửa.

"Cậu ta đi rồi sao? Jeon Jungkook còn có thể đi đâu ?"

***
Quản gia Lee hớt hải chạy lên bật tung chăn của Jungkook, thở không ra hơi. Thấy thế Jungkook khó chịu kéo chăn lại nhăn nhó.

"Ông làm gì vậy? Để cháu ngủ đi!"

"Dậy mau lên thiếu gia. Kim..Kim.. Kim Taehyung đang ở trước cửa nhà!"

Nghe thấy tên Kim Taehyung Jungkook tỉnh hẳn ngồi bật dậy.

"Ông nói gì cơ Kim Taehyung đến đây!"

"Chào ngài, chủ tịch Jeon!"

"Có việc gì sao cậu lại đến đây?"

"Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn."

Jungkook nuốt nước bọt, đứng lấp ló ở cầu thang lén nhìn xuống phía dưới: "Kia đúng là Kim Taehyung rồi. Lần này mày chết thật rồi Jeon Jungkook."

"Có vẻ dự án thu mua lại cổ phần của Hanyang sẽ được lên kế hoạch lại." - Taehyung điềm đạm vắt chân nhìn Jeon JungMeok.

"Cậu..cậu đang nói gì vậy?" - Jeon JungMeok sửng sốt.

Jungkook vẫn đang nuốt nước bọt ừng ực cố gắng nghe trộm thì được một pha sợ tí té cầu thang. Ánh mắt sắc lạnh của Taehyung chuyển tầm nhìn đâm thẳng vào Jungkook. Cả người cậu như đóng băng, đến thở cũng không dám nữa.

Taehyung vẫn nhìn Jungkook, nhàn nhạt lên tiếng: "Vì người của tôi đã trốn về đây rồi."

Chủ tịch Jeon nhận ra nhìn theo hướng mắt Taehyung phát hiện Jungkook đang đứng trên cầu thang nhìn xuống , ánh mắt sợ hãi thấy rõ.

"Jung.. Jungkook sao con lại? Con xuống đây cho ta!" - Giọng Jeon JungMeok trở lên đáng sợ khi thấy Jungkook.

Jungkook nghiến răng, nhìn Taehyung hận rằng không thể tiến lại cho anh một quả đấm. Nhưng còn một cảm giác nữa rất lạ: Cảm giác hạnh phúc khi được nhìn thấy anh sau một tuần. Thấy Jungkook cứ thế nhìn chằm chằm Taehyung, Jeon JungMeok gằn giọng.

"Con có biết mình đang làm gì không?"

Jungkook quay sang nhìn vẻ mặt của ông Jeon cắn răng không nói lên lời. Thật sự cậu không biết nên nói gì. Những gì muốn nói, muốn cãi lại cũng bị cổ họng chặn lại. Bất chợt, Taehyung cầm lấy cổ tay Jungkook kéo cả người cậu về phía mình.

"Ngài không cần phải chất vấn cậu ấy. Bây giờ tôi đưa cậu ấy về nhà tôi."

Nhìn dáng vẻ đầy kiêu ngạo của Taehyung, thật sự làm Jeon JungMeok tức điên nhưng vẫn cố mỉm cười một cách giả tạo.

"Được. Vậy phiền cậu chăm sóc tốt cho Jungkook. Quản gia Lee mau lên mang đồ của Jungkook xuống đây!"

Cũng may Jeon JungMeok không tệ đến thế. Ông ta không sa thải quản gia Lee cũng không làm khó Jungkook.

..

Ngồi trong xe, Jungkook cảm nhận được mùi hương quen thuộc kia nhưng cậu thật sự không muốn nhìn anh. Jungkook tựa đầu ra ghế, một tin nhắn nhắn đến: "Đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa."

Jungkook nhìn ra ngoài cửa một 1lúc rồi từ từ nhắm mắt lại. Cứ thi thoảng ánh mắt Taehyung lại chuyển sang nhìn Jungkook rồi khẽ thở dài.

Cả quãng đường không ai nói với nhau một câu. Khi về nhà Jungkook cũng chỉ lẳng lặng bước vào mà không một lần nhìn Taehyung đi thẳng lên phòng ngủ còn Taehyung thì sang phòng làm việc.

..

Jungkook nằm trằn trọc đến quá nửa đêm thì bụng cảm thấy khó chịu. Cậu mệt mỏi đi xuống phòng bếp, lấy một hộp sữa lạnh ngắt ra uống, hộp sữa vừa lên đến miệng đã bị chặn lại. Jungkook ngây ngốc thấy Taehyung mặt lạnh băng đang nhìn mình nhíu mày.

"Muộn thế này rồi sao không chịu đi ngủ, lại còn uống đồ lạnh. Không phải là cậu không biết cổ họng mình không tốt chứ?"

Jungkook mở to mắt nhìn người con trai trước mặt. "Anh cũng biết cổ họng cậu không tốt sao?". Nhìn Jungkook không động đậy cứ nhìn chằm chằm khiến Taehyung cảm thấy không thoải mái. Anh ho khan một tiếng, cầm lấy tay Jungkook kéo lên phòng.

Jungkook hoài nghi cố gắng áp sát Taehyung, cố tìm kiếm mùi rượu trên người anh nhưng hoàn toàn không có, cậu chỉ cảm nhận thấy hương hổ phách nhè nhẹ nhưng đầy quyến rũ của anh.

Thấy Jungkook cứ kéo tay mình tìm kiếm gì đó Taehyung khó hiểu kéo cậu xuống giường.

"Nằm xuống."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng lại tỏa ra một sự áp thế hoàn toàn khiến Jungkook không dám trái lời. Cậu nằm xuống không dám nhúc nhích, ánh mắt sợ hãi xen lẫn hoài nghi không rời khỏi người anh. Taehyung đắp mềm cho cậu, bật đèn ngủ rồi đi ra khỏi phòng. Jungkook nghiêng đầu.

"Anh ta thật kì lạ! Không hề giận dữ cũng không la mắng mình. Lại còn trở lên quan tâm và dịu dàng như thế chứ?"

Jungkook nhìn ánh đèn ngủ, cảm giác buồn ngủ ập xuống nặng trĩu cả mắt. Chẳng mấy chốc Jungkook đã thiếp hẳn đi...

Taehyung ngồi trầm ngâm một lúc lâu trong phòng làm việc, hơi thở trở lên nặng nề. Anh nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của cậu ngày hôm đó trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, dằn vặt. Cả cuộc đời anh trước khi gặp cậu chưa từng dằn vặt bản thân. Cậu rốt cuộc là gì trong cuộc đời anh?

Taehyung đứng dậy, bước xuống phòng bếp hâm nóng sữa rồi mang lên phòng. Thấy cậu đã ngủ, ánh mắt Taehyung ánh lên tia dịu dàng mà đến cả anh cũng không biết.

Nhìn vẻ mặt yên ổn của cậu, đôi môi tự nhiên cong lên khiến người Taehyung nóng dần lên.

Taehyung cầm cốc sữa uống một ngụm lớn, anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy Jungkook cúi xuống bao trọn lấy đôi môi của cậu, dần dần truyền sữa từ miệng mình sang miệng Jungkook. Như cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm nóng ấy Jungkook vô thức đón nhận, đầu lưỡi ướt át của cậu lướt qua mọi ngóc nghách trong khoang miệng của Taehyung để đón lấy tất cả vị ngọt ngào kia.

Cả người Taehyung bừng bừng, vật dưới hạ thể thoáng chốc cương cứng. Taehyung chầm chậm cởi từng chiếc cúc áo của Jungkook, cả cơ thể cậu trắng hồng ẩn hiện qua ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ lại càng khiến Taehyung không kìm chế nổi cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Jungkook. Có lẽ do nhột lên Jungkook khẽ cựa mình, mơ màng mở mắt.

"Taehyung!? Anh đang làm gì vậy?"

Taehyung cúi xuống giọng trầm thấp đầy ma lực phả vào tai Jungkook.

"Của em cho anh nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com