TruyenHHH.com

Hoan Quyen 1 Ta Phong Than Trong Tro Choi Kinh Di Ho Ngu Lat Tieu

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 312 - Đó chỉ là một trò chơi, chẳng quan trọng gì

📚 Bạch Liễu từng bước đi tới chỗ Tawil, nhấc tay Tawil, đeo chiếc nhẫn xương đen vào, cười ấm áp: "Anh nghĩ kỹ chưa?"

Tawil bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Liễu trong ảo cảnh, đôi mắt lam bạc lặng yên, trong tay xuất hiện một cây roi đen tuyền.

"Có thể trong tương lai tôi sẽ chết để đổi lấy tình yêu của em, nhưng không phải bây giờ."

Nụ cười trên mặt Bạch Liễu dần sâu hơn: "Sao lại không? Không phải bây giờ sự tồn tại của anh chỉ khiến em cảm thấy đau lòng sao?"

Tawil nâng mắt nhìn thẳng Bạch Liễu: "Bởi vì tôi không muốn."

Vẻ mặt Bạch Liễu như đông cứng lại.

"Cho dù chỉ có thể làm cho em đau khổ, tôi cũng phải ở bên cạnh em." Một trận cuồng phong cuốn tới sau lưng Tawil, hất tung mái tóc dài của y, thổi bay cổ áo vest của y.

"Nỗi đau và tín ngưỡng của em chỉ có thể dành cho tôi, còn dục vọng và tình yêu chỉ có thể ràng buộc với tôi."

"Cho đến khi em giết được tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em tín ngưỡng vào Tà Thần khác."

"Em là của tôi."

Tawil nhấc roi lên, nhìn vào mắt Bạch Liễu: "Mặc dù tôi đáng khinh, nhưng khi yêu một ai đó, tôi quả thực rất tham lam."

"Vậy sao? Vậy thì không còn cách nào khác." Bạch Liễu thở dài tiếc nuối, giơ roi lên, cười nhìn Tawil, "Vậy thì chỉ có thể giết chết anh."

Quán rượu trước mặt tan vỡ như một bức ảnh cũ đang cháy, ảo giác tan rã, Tawil đứng dưới đáy hồ lầy lội bùn, tay cầm roi đen.

Mọi thứ xung quanh đều trở thành một đường màu lộn xộn và nhảy nhót, giống như một bản nháp vẫn chưa được vẽ trên PS, chỉ có đáy hồ là một màu xám bùn thực sự, những cái xác thối rữa quằn quại trong bùn đất chật vật.

Đây là thế giới trò chơi thực sự, sắp sụp đổ.

Bạch Liễu tay phải cầm roi đã hoàn toàn nhuộm đen, đứng cách xa Hắc Đào, áo sơ mi ướt sũng, dính vào người hắn thành từng mảng, nhỏ từng giọt từng giọt nước.

"Em không muốn từ bỏ sức mạnh của Tà Thần phải không?" Tawil hỏi với giọng ôn hòa.

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu: "Tạ Tháp, chúng ta đều chọn cách mà mình ghét nhất để giải quyết vấn đề."

"Nếu bây giờ quay lại..."

"Vô giá trị, phải không?" Tawil tiếp lời Bạch Liễu, "Giá trị đối với em quan trọng vậy sao?"

"Bản chất tất cả dục vọng của con người là có được giá trị." Bạch Liễu bình tĩnh nhìn thẳng vào Tawil, "Chỉ là một số giá trị có thể lấy được từ bản thân, còn một số giá trị thì phải lấy từ người khác."

Mái tóc dài của Tawil bị cơn gió từ đâu thổi bay lên, ngay cả giọng nói của y cũng bị thổi bay rất ảo diệu:

"Bạch Liễu, còn em, em muốn giá trị gì?"

Bạch Liễu nhìn Tawil, bóng dáng đã bị gió làm mờ đi, chậm rãi nói: "Tôi muốn giá trị có thể thống trị sự tồn tại của Thần."

"Cho dù em hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng vì giá trị này sao?" Tawil nhẹ giọng hỏi.

Bạch Liễu thở ra một hơi, hắn đột nhiên nở nụ cười: "Hoàn toàn bị dục vọng cắn nuốt?"

"Ngày đầu tiên anh biết em sao, Tạ Tháp? Từ khi nào mà em không có dục vọng vậy?"

"Em vốn dĩ là một tập hợp của những dục vọng, nếu nói cắn nuốt thì cũng là em cắn nuốt dục vọng, không phải dục vọng cắn nuốt em."

Gió càng lúc càng mạnh, mặt dây chuyền chữ thập ngược treo trên cổ Bạch Liễu bay theo gió, lóe lên một vầng hào quang kỳ dị.

Tawil lao ra khỏi gió, một chiếc roi đen lưu loát xông thẳng vào mặt Bạch Liễu, Bạch Liễu nghiêng vai né tránh, Tawil đã đến gần Bạch Liễu, y nhìn thẳng, vươn tay nắm lấy mặt dây chuyền hình chữ thập ngược trên ngực Bạch Liễu, ngón tay đã chạm vào bề mặt của mặt dây chuyền.

Bạch Liễu quất roi liên tục, Tawil thu roi lại đỡ lấy.

Lúc hai roi chạm vào nhau đập vào không trung, toàn bộ không gian dao động, biến dạng.

【 hệ thống cảnh báo:  Dòng thế giới 《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》 đang sụp đổ vì không thể chứa quá nhiều dữ liệu liên quan đến Tà Thần ... Hiện đã sụp đổ 80% ... 】

Bạch Liễu bị đòn roi của Tawil đè xuống, gần như quỳ xuống, lùi lại vài bước.

Nhìn thấy Bạch Liễu không chịu được máu trào ra từ khóe miệng, Tawil lùi lại một bước, mím môi nhẹ, thu roi về phía sau.

... Dù kiên định đến đâu, y cũng không thể ra tay tàn nhẫn với Bạch Liễu.

Bạch Liễu không chút chần chừ, vung roi dài của mình một lần nữa.

Thay vì sử dụng roi, Tawil quay người sang một bên để tránh, chụp lấy roi bằng một tay và kéo nó về phía sau, trong khi tay kia vươn ra để câu lấy mặt dây chuyền chữ thập ngược từ cổ áo sơ mi Bạch Liễu.

Vào lúc Tawil chạm vào cây thánh giá ngược, Bạch Liễu không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt Tawil, hắn đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu cầm cây thánh giá ngược,  dùng lưỡi ấn mặt dây chuyền vào đáy miệng, đồng thời cắn luôn vào những ngón tay của Tawil.

Tawil dừng một chút, buông roi xuống, khuỵu gối đè Bạch Liễu, dùng ngón cái và ngón trỏ mở khoang miệng Bạch Liễu, đồng thời đưa tay vào rút cây thánh giá ngược trong hàm Bạch Liễu.

Khi cận chiến sáp lá cà, Bạch Liễu dùng roi không có lợi thế, hắn bị Tawil khống chế, không thể chống cự.

Một giây tiếp theo, vô số bàn tay xác sống vươn ra từ đầm lầy xung quanh Tawil, nắm lấy chân Tawil và kéo y xuống.

Bạch Liễu nhân cơ hội trốn thoát, hắn nghiêng đầu, phun ra cây thánh giá trong miệng, quất roi về phía Tawil một lần nữa.

【 hệ thống cảnh báo: Dòng thế giới 《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》 đã sụp đổ 95% ... 】

Tawil quất một roi đánh tan bàn tay xác chết đang giữ lấy y, nhìn chằm chằm vào roi gai xương dài lao thẳng về phía mình, nắm chặt roi trong tay.

"Hồ Trò Chơi cấm chơi bạo lực như vậyyyyy —— !!" Một tiếng gầm vang giận dữ làm gián đoạn thế giới dưới đáy hồ, Nghịch Thần từ những đường cong hỗn loạn xung quanh đáy hồ dùng một thanh kiếm nặng nề chém tới, sau đó tiếp đất vững vàng dưới đáy hồ. 

Nghịch Thần vừa tiếp đất thì hỏng mất kêu lên: "Hai đứa nhóc này làm chuyện tốt đẹp chút được không hả!!! Đánh đến nỗi chỗ này sắp sụp luôn rồi! Yêu đương cãi nhau gì đó cũng đâu cần tự chôn cả hai ở đây luôn đâu!"

Bạch Liễu và Tawil đều phớt lờ anh, vẫn đánh nhau ầm ĩ.

Đáy hồ rung chuyển, mép hồ giống như một cục đá khô đã đông cứng lại từ lâu, bắt đầu vỡ ra dưới sự tác động của Bạch Liễu và Tawil.

【 hệ thống cảnh báo: Dòng thế giới 《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》đã sụp đổ 99% ... 】

Nghịch Thần bị cả hai người bơ đi thì hít một hơi thật sâu, anh từ từ nâng thanh kiếm nặng nề của mình lên, khuôn mặt đen đến mức sắp chảy nước: "—— Sử dụng quyền hạn của thẩm phán —— Phán quyết Tà Thần."

【 hệ thống cảnh báo: Người chơi Thẩm Phán Nghịch Thần có muốn sử dụng kỹ năng cá nhân cao nhất ( Phán quyết Tà Thần) trong thân phận sách quái vật ( Thẩm Phán Nghịch Thần ) không? 】

【đồng ý. 】

Khi hai cây roi va chạm rồi đan chéo vào nhau một lần nữa, bóng dáng Nghịch Thần lóe lên như một tia sáng xuất hiện giữa Bạch Liễu và Tawil, tay giơ cao thanh kiếm nặng nề.

Nghịch Thần vẻ mặt ngưng trọng nhắm ngay nơi hai roi đen giao nhau hung hăng chém xuống.

Một luồng sáng trắng dữ dội bùng nổ từ nơi kiếm chém xuống, cú va chạm cực lớn khiến cả Bạch Liễu và Tawil bị chấn sốc, hai người phải buông roi, bật ra một khoảng cách rất xa.

Hai chiếc roi đen thuần túy và thanh kiếm chạm vào nhau phát ra âm thanh vỡ vụn, toàn bộ thế giới bùng nổ thành một vầng hào quang nhiều màu méo mó. Bầu trời lấp lánh như một bức tranh mosaic, những mảnh vỡ cứ thế bong ra từ mọi nơi và đập xuống đáy hồ, bị bùn lầy nuốt chửng.

Xác chết dưới đáy hồ phát ra tiếng gào thét thê thảm xuyên thấu.

Roi đen phát ra âm thanh giòn vang dưới thanh kiếm, mặt kiếm xuất hiện những vết nứt rõ ràng trên bề mặt như một tấm thủy tinh nhẵn bóng nứt vỡ, thế giới vốn đang rung chuyển cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Nghịch Thần nghiến răng ấn thanh kiếm trên tay xuống, gân xanh trên trán và cổ nổi lên, mắt và mặt đỏ bừng, máu chảy ra điên cuồng từ miệng, mũi và lỗ chân lông, xương cốt hai tay nắm lấy thanh kiếm đã đứt gãy, bả bai anh chùng xuống.

【 hệ thống cảnh báo: Giá trị sinh mệnh người chơi Thẩm Phán Nghịch Thần đang giảm mạnh ... 】

Nghịch Thần ho khan một tiếng, nôn ra một ngụm máu lớn, gằn từng chữ nói: "—— bởi thế mới nói, lúc bọn nhóc chơi game đừng chơi những món đồ bạo lực quá, dễ làm tổn thương lẫn nhau, cuối cùng tổn thương vẫn là chính bản thân các người ——"

"Đừng chơi loại trò chơi giết hại lẫn nhau như thế này nữa."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Thẩm Phán Nghịch Thần sử dụng Phán quyết Tà Thần để chấm dứt nghi lễ thừa kế của Tà Thần, vô hiệu hóa sức mạnh của Tà Thần và kết thúc sự tan rã của thế giới. 】

【 hệ thống cảnh báo: Dòng thế giới 《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》 đang được sửa chữa toàn bộ, tất cả người chơi buộc phải thoát khỏi trò chơi. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu thoát game. 】

Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi đang đứng chờ bên cạnh Hồ Trò Chơi, nhận thấy xuất hiện bất thường thì quay phắt người nhìn qua.

Mái tóc dài Bạch Liễu xõa ra, cả người ướt đẫm vươn một bàn tay từ trong Hồ Trò Chơi ra, Đường Nhị Đả lập tức vươn tay kéo hắn lên.

Lưu Giai Nghi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Liễu thì tái mặt: "Sao anh lại bị thương nặng như vậy?"

Máu từ khóe miệng Bạch Liễu trào ra, mái tóc dài bù xù phủ lên khuôn mặt tái nhợt, trên tay chỉ còn nắm cái cán gãy, cây roi xương thì gãy đứt đoạn đang rơi xuống, áo sơ mi dính đầy máu.

"Vết thương của anh không nghiêm trọng." Bạch Liễu giơ mu bàn tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt tái nhợt, "Người khác bị thương nặng hơn anh."

"Chiến Thuật Gia Nghịch Thần gì đó suýt chết trong trò chơi."

Đường Nhị Đả giật mình: "Cậu giết anh ta?!"

"Không có." Bạch Liễu nói, "Không biết Nghịch Thần đã làm gì, anh ta lao tới chặt đứt roi của tôi và Tạ ... Hắc Đào, sau đó hình như anh ta bị phản phệ thì phải."

"Lúc tôi đăng xuất, tôi thấy Nghịch Thần quỳ trên mặt đất nôn ra máu, cảm giác như sắp chết vậy."

Ngay cả Lưu Giai Nghi cũng sửng sốt: "Chém đứt cả roi của anh và Hắc Đào? Roi của anh thì không nói, chỉ là đạo cụ phụ, nhưng roi Hắc Đào là vũ khí kỹ năng, chém đứt kiểu gì chứ?"

"Anh không biết." Bạch Liễu rũ mắt đi về phía trước, "Hình như có liên quan đến kỹ năng của anh ta."

"Bạch Liễu." Đường Nhị Đả hít sâu một hơi nắm lấy bả vai Bạch Liễu không cho hắn tiến lên, "... Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, lễ kế thừa Tà Thần gì đó, cậu thật sự đã hoàn thành chưa?"

Bạch Liễu liếc xéo: "Đường đội trưởng hứng thú với loại trò chơi nghi lễ thay đổi thân phận ngu ngốc này từ khi nào vậy?"

"Tôi thực sự không hiểu đây là nghi thức gì, nhưng tôi không nghĩ nó đơn giản như cậu nói." Đường Nhị Đả nhìn chằm chằm Bạch Liễu với đôi mắt xanh, "Cậu đã hoàn thành chưa?"

Bạch Liễu trầm mặc một hồi, sau đó thẳng thắn nói: "Nếu phải nói thì đã hoàn thành được một nửa."

"Tôi có được thân phận người thừa kế Tà Thần, các chỉ số trong cơ thể cũng được tăng lên, nhưng roi đã bị chém đứt, cây thánh giá ngược quan trọng nhất trong nghi thức thì đã bị tên Hắc Đào liều mạng kia giật mất rồi."

Đường Nhị Đả thở phào nhẹ nhõm, buông bả vai Bạch Liễu ra, có chút ngượng ngùng nói: "... Vừa rồi tôi có chút nóng nảy, cậu không sao chứ?"

"Không có gì." Bạch Liễu quay đầu lại, nhướng mày nhìn Đường Nhị Đả rồi cười, "Đường đội trưởng có nhiệm vụ giám sát tôi đừng làm chuyện xấu mà, một công dân tốt như tôi hoàn toàn hợp tác với những yêu cầu của Đường đội trưởng để thực hiện nhiệm vụ của mình."

Đường Nhị Đả nhìn nụ cười của Bạch Liễu mà ngẩn người.

Trước đây, nụ cười của Bạch Liễu có chút lịch sự đạo đức giả, như thể lúc nào cũng viết 5 chữ  "Tôi đang lừa gạt bạn" trên mặt rất thản nhiên, giống như đang muốn lừa gạt người ta vậy.

Mà Bạch Liễu lúc này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có tơ máu, nhưng toàn thân không để lộ chút suy yếu nào, khi nở nụ cười lại mang theo chút ngạo nghễ của người có địa vị cao, khiến người ta có cảm giác hắn là người mà bạn cần phải cầu xin sự giúp đỡ và hắn cũng đang nghiêm túc lắng nghe những rắc rối của bạn, mỉm cười với bạn và sẵn sàng giải quyết vấn đề của bạn.

... Đối mặt với mọi người bằng thái độ của Thần giống như Bạch Lục vậy.

"Tôi không bị thương nặng, trước tiên chúng ta quay lại hiệp hội xem các thành viên khác trong đội thế nào đã."

Bạch Liễu nói xong thì đi về phía trước không quay đầu lại, Đường Nhị Đả do dự liếc nhìn Hồ Trò Chơi một cái, gọi Bạch Liễu, "Cậu không... chờ Hắc Đào à?"

Bạch Liễu cười nhìn Đường Nhị Đả: "Tôi không giết Hắc Đào, không giết Nghịch Thần, trong game cũng không giết người tốt, anh không cần lo lắng chuyện đó."

"Nếu anh không tin tưởng tôi, cho rằng tôi nói dối, chúng ta có thể chờ ở đây cũng được?" Bạch Liễu tỏ vẻ ân cần nói.

"Không phải vậy." Đường Nhị Đả ngập ngừng hỏi: "Cậu và Hắc Đào trong trò chơi, hai người ..." Kết hôn rồi lại hôn nhau, rồi tặng cho nhau...

"hình như quan hệ với nhau rất tốt." Đường Nhị Đả cố gắng hết sức tìm từ thay thế, gã gượng gạo nói "Cậu không định xác nhận tình trạng của Hắc Đào à?"

Đường Nhị Đả bỏ game từ rất sớm, gã không nhìn thấy sự tranh chấp giữa Bạch Liễu và Hắc Đào, chỉ dừng lại ở giai đoạn Hắc Đào giải cứu họ để tìm Bạch Liễu.

Bạch Liễu chậm rãi chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "À chuyện đó hả."

"Đó chỉ là một trò chơi." Bạch Liễu cười, "Chẳng quan trọng gì."

P/S: 2 anh quýnh nhau, Nghịch Thần hứng đạn 😊)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com