TruyenHHH.com

Hoan Nu Phap Y Than Ai Nhat Lich Sa




Editor: Song Ngư

Màn đêm mờ ảo, con đường hẻo lánh được bao phủ bởi bóng cây, đi vào trong lại là một hang động không gian khác, cuối con đường nhỏ là một cái sân rộng rãi, trong sân có dựng một căn nhà kiểu Tây, đây là một câu lạc bộ cao cấp cực kỳ nổi tiếng, là nơi vui chơi yêu thích của nhóm công tử trong thành phố.

Một chiếc xe thể thao phô trương dừng ở trong sân, Tần Duyệt xoa cánh tay vẫn còn hơi đau, thầm nghĩ: Quả nhiên đã lâu không trèo tường ra ngoài chơi, thế nên kỹ năng cũng thụt lùi theo, trèo tường mà cũng bị đụng trúng khuỷu tay, may là không ai thấy chứ bằng không mất mặt chết mất.

Anh nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bảng tên câu lạc bộ bằng đèn neon được ánh trăng chiếu tạo ra chiếc bóng lờ mờ, trong sân quả thât yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe thấy từ trong câu lạc bộ truyền ra tiếng nhạc tiếng trêu đùa...........Xen lẫn dưới ánh sáng mờ ảo, phảng phất như là một bức tranh của thế giới hư ảo (*).

(*) theo nguyên văn là "Ukiyo-e", là một thể loại nghệ thuật phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ của thể loại này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian; cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật; và kể cả nội dung khiêu dâm. Thuật ngữ ukiyo-e dịch ra có nghĩa là "[những] bức tranh của thế giới hư ảo". (theo Wikipedia)

Tần Duyệt cũng không vội vã xuống xe, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai tay rồi dựa lưng vào ghế. Anh quá rõ ràng những người bên trong đang làm gì: Nơi phồn hoa, hồng nam lục nữ (**), gặp dịp thì chơi, ham vui tìm sự sung sướng.........Anh khép hai mắt lại, không biết vì sao đáy lòng lại sinh ra một chút cảm giác chán ghét.

(**) có nghĩa là nam nữ mặc những bộ trang phục xinh đẹp

Điện thoại đặt một bên bỗng vang lên kéo anh về với thế giới hiện thực, trong WeChat có người nôn nóng thúc giục, "Sao cậu còn chưa tới nữa, mọi người chờ cậu để bắt đầu này."

Anh nhướng mày cười, xua đi những cảm xúc không thể hiểu được đó, tuỳ ý đặt áo khoác trên tay rồi kéo cửa xe ra bước xuống.

Tất cả nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ đã cực kỳ quen mặt anh rồi, rất cung kính mời Tần thiếu gia lên phòng trên lầu. Mới đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng la khóc của một cô gác, sau đó là tiếng mắng chửi và bạt tai của mấy người đàn ông.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt làm ngơ: Phòng riêng chính là phòng mà khách có thể làm bất kỳ điều gì bên trong, còn việc người nào đó có yêu thích biến thái, thì nơi đây chỗ tốt cất giấu cục mụn ghẻ, cũng không một ai nhiều chuyện phô bày nó ra ngoài.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, dây áo của chiếc váy ngắn bị xệch sang một bên, tóc tai cực kỳ lộn xộn, cô ta thấy Tần Duyệt đi phía trước thì giống như đang chết đuối thì vớ được khúc gỗ vậy, bèn giữ chặt lấy tay anh, đẫm nước mắt nài nĩ: "Cứu cứu tôi với, tôi không muốn, là bọn họ ép tôi........."

Đây là một gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ tinh xảo ấy chứa đầy nước mắt, thân người trắng nõn dưới lớp vải mỏng run bần bật, thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa động lòng người.

Tần Duyệt không có biểu tình gì rút tay ra, phụ nữ tới chỗ này không ít thì nhiều đều mang theo mục đích không rõ ràng, còn việc cô ta là tự nguyện hay bị ép buộc thì anh căn bản không có hứng thú.

Lúc này, một người đàn ông mặc đồ xộc xệch vọt ra ngoài, vừa nắm tóc của cô gái kéo vào trong vừa mắng: "Con điếm, đến cũng đến rồi mà còn giả vờ thánh nữ cái gì nữa chứ."

Cô gái tuyệt vọng giãy giụa khóc lóc, có ý muốn túm chặt cánh tay của Tần Duyệt, nhưng chỉ có thể kéo dây đồng hồ trên cổ tay của anh xuống thôi, trong lúc hỗn loạn đó thì chiếc đồng hồ rớt xuống trên mặt đất, sau đó bị giày da của mấy người đó dẫm nát.

Tần Duyệt cuối cùng dừng chân lại, trong ánh mắt đầy sự lạnh lẽo: "Mấy người có biết chiếc đồng hồ này có giá bao nhiêu không hả?"

Mấy người đó nhận ra Tần Duyệt, trong lòng biết đây là người không thể trêu vào được, bèn vội vàng cười nói: "Thì ra là Tần thiếu gia, ngài nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu."

Tần Duyệt cong khoé môi, nghiêng người nhìn cô gái đó, nói: "Vậy lấy cô ta đền, thế nào?"

Mấy người kia rất không cam lòng, nhưng cũng hiểu không thể đắc tội nỗi người này, nên chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười mà thả cô gái đó ra, nói: "Tần thiếu gia đã để mắt thì cứ việc mang đi."

Cô gái đó vốn dĩ ôm vai không ngừng run cầm cập, lúc này dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu cảm kích nhìn anh.

Tần Duyệt nhàn nhạt lướt qua người của cô ta, nhẹ giọng nói: "Đã đến đây thì đừng có mặc như vậy."

Cô ta ngượng ngùng quay đầu đi, sợ hãi nói: "Tôi có áo khoác để ở trong phòng."

Tần Duyệt quay đầu nhìn mấy tên đàn ông mặt mày xám như tro đi vào trong, giương cằm lên nói: "Này, đó là ai, lấy quần áo của cô ta tới đây." Trong đó có một người đàn ông thấy anh mỉm cười nhìn chằm chằm mình, nụ cười làm anh ta sởn cả tóc gáy, trong lòng thì thầm mắng chửi không thôi, nhưng cũng chỉ dám liếc xéo cô gái kia một cái, xem như mình xui xẻo mà ngoan ngoãn lấy quần áo đưa qua.

Cô gái đó phủ thêm chiếc áo khoác, ánh mắt lộ ra vài phần bối rối, sau đó hạ quyết tâm, cúi đầu một mạch đi theo Tần Duyệt.

Tần Duyệt đứng thẳng người, quay đầu lại trêu chọc: "Làm gì? Còn muốn lấy thân báo đáp nữa à?"

Mặt cô ta đỏ lên, cúi đầu nói: "Tôi sợ bọn họ đuổi theo kịp, có thể cho tôi trước trốn một lát được không."

Tần Duyệt nhấp môi không tỏ ý kiến, tuỳ ý để cô ta đi theo vào trong phòng. Trong phòng đầy sương khói, trên bàn đã có vài người ngồi, bên người đều là nhóm bạn gái dáng người khiêu gợi, khuôn mặt trẻ tuổi được ánh đèn mê ly chiếu lên, vẻ mặt cười đến quyến rũ.

Trong đó có một người nhìn thấy Tần Duyệt vào cửa, bèn vội vàng nhường ra một chỗ, còn khoa trương hô to: "Tần thiếu, cậu cuối cùng cũng tới rồi." Anh ta liếc nhìn cô gái đứng phía sau Tần Duyệt, khoé miệng lại nở một nụ cười đầy thâm ý, "Ồ, con dẫn theo người nữa hả."

Tần Duyệt đốt điếu thuốc, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà sờ vào lá bài: "Ừ, trên đường nhặt được."

Người nọ cười xấu xa, nói: "Chỗ nào mà nhặt được cô em xinh đẹp thế, để tôi cũng đi nhặt một cô em xem nào." Anh ta cẩn thận đánh giá cô gái đó, đột nhiên vỗ đùi la lên: "Cô còn không phải là người kia sao? Quán quân cuộc thi siêu mẫu đó, tên là cái gì Nhã đó." Anh ta còn chưa nói là cô người mẫu nhỏ bé e thẹn này gần đây nổi tiếng ngay thẳng, đơn thuần, còn chưa bắt đầu đi tiếp rượu, không thể nghĩ thế nhưng lại bị Tần Duyệt giành trước dẫn theo tới, việc này làm cho anh ta có vài phần đố kỵ.

Cô ta ngượng ngùng gật đầu, nhọ giọng giới thiệu bản thân: "Chu Tiểu Nhã." Sau đó thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Duyệt, lúc thì đốt thuốc lúc thì rót rượu cho anh, ánh mắt chăm chú dừng trên người anh, nếu Tần Duyệt đánh bài thắng thì sẽ trưng ra một nụ cười ngọt nào. Mấy người khác nhìn vào thì chỉ cảm thấy cô gái này trong ngây ngô còn có thêm chút phong tình, làm cho mấy người bạn gái bên cạnh trông có vẻ hơi tục tằn đến đần độn vô vị.

Tần Duyệt thắng liền mấy ván, cảm thấy không còn thú vị nữa nên cầm điếu thuốc đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài hít thở không khí cái." Chu Tiểu Nhã cúi đầu do dự một lát rồi cũng đứng lên đi theo.

Mọi người trong phòng đều lộ ra biểu tình mờ ám, trao nhau cái ánh mắt "cậu hiểu mà".

Ánh đèn hàng lang được đặc biệt chỉnh xuống chế độ mờ ảo, Tần Duyệt dựa vào cửa sổ, khom lưng bật lửa đốt điếu thuốc, đột nhiên anh nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân thì quay đầu hỏi: "Cô theo tôi làm gì?"

Chu Tiểu Nhã có hơi căng thẳng liếc nhìn về phía chỗ cửa sổ, sau đó cuối cùng hạ quyết tâm bước nhanh đến trước mặt anh, ngón tay như tì trên ngực anh, hai tròng mắt mang theo hơi nước nhàn nhạt, đôi môi đỏ căng mọng run nhè nhẹ nói: "Một mình tôi nên hơi sợ."

Tần Duyệt cười, rồi đột nhiên kéo cô ta sang bên cạnh, áp cả người cô ta chặt chẽ lên trên tường, lại ghé vào bên tai cô ta mà nói: "Như vậy thì không sợ nữa sao?"

Chu Tiểu Nhã thấy bị anh dẫn vào chỗ góc chết, nhớ tới người nọ ở bên ngoài thì trong lòng có hơi sốt ruột, nhưng trước mắt là hơi thở đầy mùi thuốc lá của người đàn ông cùng với đôi mắt như có thể câu hồn đoạt phách làm cơ thể cô ta mềm nhũn, chỉ có thể đơn giản tuỳ tiện dán lên trên ngực anh, cảm thấy bàn tay to kia bắt đầu chầm chậm đi từ cổ xuống dưới, cô ta nhắm mắt lại thở dốc một hơi.

Nhưng cái tay đó chỉ dừng lại trên vòng eo, không còn động tác gì khác nữa. Chu Tiểu Nhã không nhịn được mà vặn vẹo cơ thể, rồi lại nghe người nọ cười khẽ bên tai: "Quán quân đúng không? Lớn lên cũng không tồi, nhưng kỹ thuật diễn thì hơi kém nhỉ."

Chu Tiểu Nhã sững sờ, lập tức cảm thấy cả người lạnh buốt, Tần Duyệt nâng đôi tay cầm điếu thuốc kia lên, vẫn cười nói như cũ: "Có một số việc một vừa hai phải thôi, diễn quá mức lại có vẻ giả tạo đấy." Đầu ngón tay lạnh băng của anh lướt qua mặt cô, "Làm phô trương thế này, ngay cả bàn tay cũng đều luyến tiếc tát lên mặt nữa, người không đủ tàn nhẫn với bản thân thì không làm việc lớn được đâu."

Chu Tiểu Nhã cảm thấy điếu thuốc lá kia gần như dán sát vào thiêu đốt gương mặt mình, sợ tới mức sắp khóc lên.

Tần Duyệt thở dài nói: "Vốn dĩ tôi cũng không ngại phối hợp diễn với cô, nhưng con người tôi ghét nhất là bị lợi dụng." Anh nheo mắt, khều sợi tóc bên mặt cô ta, nói: "Tóc đẹp thế này nếu mà bị đốt thì đúng là đáng tiếc. Không bằng thế này đi, cô đi ra nói với người bên ngoài, kêu bọn họ cút càng xa càng tốt. Nếu ngày mai tôi mà nhìn thấy hình chụp trên bìa tạp chí đó thì sẽ rất không vui vẻ, mà lúc tôi đã không vui vẻ rồi thì chuyện gì tôi cũng làm được đấy."

Nói xong, anh không có biểu tình gì mà lùi một bước rồi xoay người đi. Chu Tiểu Nhã hoảng sợ không thôi, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, đỡ lấy lan can một phen, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ và cực kỳ không cam lòng.

Cô ta dựa vào cuộc thi sắc đẹp mà bước nửa chân vào giới giải trí, nhưng trước sau lại không tìm thấy cơ hội để đi lên, có một phóng viên quen biết ra chủ ý cho cô ta, nói rằng vị Tần thiếu gia này có tiếng là ăn chơi, chắc hẳn là người dễ đến gần, tốt nhất là mượn tay anh mà xào tai tiếng một tí, ai biết thế nhưng lại đá phải tấm ván sắt, làm cô ta sợ tới mức linh hồn nhỏ bé muốn rớt ra một nửa luôn.

Thấy Tần Duyệt một mình đẩy cửa vào phòng thì những người còn lại đều kinh ngạc, lại nhìn phía sau anh, trêu ghẹo nói: "Sao lại nhanh thế, cô người mẫu bé nhỏ mềm mại nhà cậu đâu rồi."

Tần Duyệt cười nói: "Chê tôi không đủ đẹp trai, mới được nửa đường đã chạy với người ta rồi."

Mấy người còn lại cũng cười trêu ghẹo, lại cũng ăn ý mà không hỏi tới cùng.

Bên người Tần Duyệt không có ai cả, mấy người đó biết anh không thích dẫn bạn gái theo, cũng lười phải lo lắng tìm dùm anh, mọi người bài bạc đến tận khuya, trong phòng lại có một khách không mời mà tới.

Có người từ bên ngoài xông vào, vừa vào trong thì đã khoa trương nói to: "Ồ, đây không phải là Tần công tử sao, cậu không phải giết người sao, nhanh như như vậy mà được thả rồi hả."

Tần Duyệt hơi ngước mặt lên, nhận ra đây là một anh chàng họ Phó nào đó ngày thường không hợp với anh, anh lãnh đạm cúi đầu, nói: "Quản lý ở đây ngày càng kém, con chó con mèo gì cũng cho vào được."

Ai ngờ người nọ quả thực rất không biết điều, vẫn bưng ly rượu lên, tiếp tục nói: "Cậu biết không? Chỉ vì chuyện của cậu mà cổ phiếu của Tần thị đã giảm mấy ngày nay, tôi thừa dịp nó giảm gần chạm đáy mà kiếm một đống lợi nhuận, lại nói tiếp, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy chứ, ly rượu này tôi kính cậu."

Thấy Tần Duyệt hoàn toàn không phản ứng anh ta thì anh ta cũng cảm thấy hơi không thú vị, lại nhìn lá bài trên tay mấy người, lại cười nói: "Không bằng chúng ta cũng đánh bạc một ván, thế nào, nhưng mà cược bằng tiền thì không thú vị........" Ánh ămts anh ta nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc áo khoác trên giá của Tần Duyệt, nói: "Ồ, đây là bản giới hạn mới ra nha, con mắt của Tần công tử khá tốt, như vậy đi, tôi cược cái áo khoác này, một ván định thắng thua."

Lời khiêu khích cực kỳ trắng trợn, Tần Duyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhả ra khói thuốc, nói: "Cậu không phải yêu thầm tôi chứ, ngay cả quần áo của tôi cũng không tha nữa."

Những người khác lập tức cười to, anh chàng kia lúng túng nhưng vẫn căng da đầu hỏi: "Thế nào, có phải không dám cược không?"

Tần Duyệt bị anh ta làm ồn đến phiền lòng, lập tức ném bài qua, hai người bắt đầu chơi bài, kết quả là Tần Duyệt thua.

Thấy anh chàng kia cực kỳ đắc ý khoác áo lên rồi rời đi, mấy người còn lại trừng mắt, hỏi: "Cứ như vậy để cho anh ta đi sao, cái này đâu có giống tính cách cậu chứ?"

Tần Duyệt duỗi cái eo mệt mỏi, nói: "Mệt mỏi, không thú vị chút nào."

Sau đó anh cứ như vậy đi ra ngoài, sau câu lạc bộ có một bãi đỗ xe lớn, giờ phút này đang bị bao phủ trong màn đêm tối mịt.

Tần Duyệt đi vài bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hình như nghe thấy tiếng người nào đó kêu la thảm thiết, anh hoài nghi nhìn về phía bên kia, chỉ thấy bóng đen nhanh như chớp từ sau xe chạy qua, anh vội vàng nhanh chân bước qua, thế nhưng lại thấy anh chàng vừa rồi đang nằm trên đất ôm lấy bụng của mình, dưới người là cả một vũng máu...........

Anh sợ tới mức sửng sốt, luống cuống tay chân móc điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, phía sau đột nhiên phát ra một chùm sáng, sáng đến mức anh gần như không mở mắt ra được. Anh vội vàng duỗi tay che lại đôi mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng vài người chạy đến bên cạnh anh, đứng phía trước vẫn là một gương mặt cực kỳ quen.

Lục Á Minh cầm đèn pin lạnh lùng nhìn anh, nói: "Vụ án của Chu Văn Hải có chứng cứ mới, anh tốt nhất nên đi cùng chúng tôi một chuyến." Mới vừa nói xong, ông nghe thấy mùi của máu tươi, vội vàng chiếu đèn pin xuống dưới, lập tức cũng chấn động vì cảnh tượng trước mắt, lại nhìn Tần Duyệt chằm chằm, nói: "Rất tốt, bây giờ trên người anh có hai vụ án rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com