TruyenHHH.com

[Hoàn] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta

124 - Cảnh năm xưa (4)

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Gần đây Cố Tu Quân có chút kỳ lạ, Bạch Bách nghĩ.

Bên phía hoang trạch gần hoàng thất liên tục có động tĩnh, Cố Tu Quân ban ngày thường xuyên biến mất, vội vã xử lý chuyện bên đó. Thế nhưng dù có bận rộn đến đâu, hắn ta vẫn luôn trở về Lăng Tiên Phong mỗi ngày, không hề lên tiếng quấy rầy, chỉ thích ngồi lặng lẽ một bên nhìn y.

Mỗi lần trở về, Cố Tu Quân đều mang theo một món lễ vật, nhỏ thì là một đóa hoa đẹp rực rỡ, lớn thì là kỳ trân dị bảo hiếm thấy.

Y hỏi hắn ta lý do, Cố Tu Quân lại không trả lời rõ ràng.

Thêm một lần nữa nhận được lễ vật, Bạch Bách đành bất đắc dĩ giữ hắn ta lại khi hắn ta định rời đi.

Cố Tu Quân dừng lại bước chân. "Tu Quân."

"Gọi ta là Tu Quân."

Trong đầu Cố Tu Quân thoáng hiện lên hình bóng Kiếm Tôn y từng thấy.

"Sư tổ..."

Hắn ta đã đi xa, không nghe được lời y. Bạch Bách đưa tay xoa trán, đau âm ỉ, hàng lụa trắng dài buông xuống theo mái tóc, rủ lòa xòa bên tai. Y vén lụa sang một bên, ánh mắt mờ mịt không ánh sáng dừng lại về phương hướng Cố Tu Quân rời đi.

Ngón tay y chạm vào linh thạch kim hồn cổ xưa trên cổ tay, lần đến lớp phù khắc bên dưới lớp vỏ kim loại. Ký ức hỗn loạn trong đầu chợt kéo ra một tia sáng rõ. Trong tay áo, huyết châu bắt đầu nóng dần, Bạch Bách lập tức giữ lấy, ngăn nó bay ra ngoài.

Lần này, y nghe rất rõ một tiếng cười khẽ.

Ngay trong tầm mắt đã chẳng còn thấy gì, một thân ảnh ngân trắng mờ mịt phủ xuống phía sau lưng y, nhẹ nhàng bật cười bên tai y.

Y nên rời đi rồi. Nếu cứ mãi dừng lại ở Lăng Tiên Phong, y cũng chẳng biết bao giờ mới có thể đụng tới kỳ ngộ dẫn mình trở về.

Y vốn định đợi thêm vài ngày, từ biệt Cố Tu Quân rồi mới đi, nhưng nhiều ngày trôi qua, hắn ta vẫn chưa quay lại. Hỏi đệ tử tạp vụ trong phong, y mới biết hai giới tiên - ma lại xảy ra xung đột, Cố Tu Quân bị phái đi làm nhiệm vụ.

Y lấy ngọc quyết ra, định liên lạc với hắn ta thì đỉnh núi chấn động, một luồng uy áp mạnh mẽ bao phủ khắp Lăng Tiên Phong. Bạch Bách dừng tay, nhanh chóng rời khỏi điện các, hóa thân lướt ra ngoài. Một vị Kiếm Tôn hóa thần xuất hiện lơ lửng trên không, đứng giữa sân điện các.

"Ngươi chính là tu sĩ mà đệ tử của bản tôn đưa về?" Lăng Trạc Kiếm Tôn khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người y. "Tu sĩ Xuất Khiếu?"

"Chẳng trách Tu Quân lại để tâm tới ngươi như thế."

"Lăng Trạc tôn chủ an." Bạch Bách không kiêu ngạo, không xu nịnh, nói rõ ràng. "Tại hạ chỉ tạm dừng chân, ít hôm nữa sẽ rời đi."

Trước kia Cố Tu Quân cũng từng đơn giản kể qua cho y về các phong chủ hiện tại trong Thương Lan Tông.

Lăng Trạc Kiếm Tôn còn chưa kịp nói gì thêm thì lời của Bạch Bách đã khiến hắn nghẹn lại. "Cũng tốt. Tu Quân tuổi còn trẻ, chưa hiểu chuyện tình cảm, hắn ta chưa chính thức nhập đạo mà đạo tâm đã lệch, là điều cấm kỵ."

"Ngươi tranh thủ lúc hắn ta còn chưa hãm sâu mà rời đi, vậy thì càng tốt."

"...?" Bạch Bách ngơ ngác.

Y nghe rõ từng chữ, từng câu, thế nhưng khi xâu chuỗi lại với nhau, y lại chẳng hiểu mình đã làm gì.

Cái gì mà không hiểu tình cảm, đạo tâm lệch hướng? Lại còn vì y?

"Tôn chủ có hiểu lầm gì chăng? Ta và Cố Thất chỉ là bèo nước gặp nhau, nhiều nhất cũng chỉ xem như quen biết một đoạn ngắn, nói gì đến tình cảm?"

"Cảm tình thì... đệ tử ta là kẻ nhiệt tình một khi đã để tâm." Lăng Trạc Kiếm Tôn bỗng trở nên có chút cổ quái. "Thôi, lời bản tôn đã nói đến đây. Tôn giả cứ tùy tiện đi."

"Cuối cùng cũng nhắc tôn giả một câu, gần đây hai giới tiên - ma không yên, bên ngoài nên cẩn trọng."

Lăng Trạc Kiếm Tôn tựa như vừa xuất quan xong, chỉ ghé qua sân viện một chuyến để nói vài lời, rồi nhanh chóng cưỡi kiếm bay về phía chủ điện Thương Lan Tông.

Cuối cùng, Bạch Bách không liên hệ với Cố Tu Quân nữa.

Y đứng lặng trên đỉnh Lăng Tiên Phong. Mây trắng và sương mù lướt ngang qua người y, sắc trời âm u dần dần bao phủ xuống, không khí trong tu chân giới cũng ngày một trở nên quỷ dị.

Thương Lan Tông bị tập kích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com