TruyenHHH.com

Hoan Nien Ngoc Thanh Tran

Editor: Cẩm Hi

"Nếu con tới sớm hơn một chút thì đã..." Cha cô thở dài nói, "Thôi, dù sao ngày mai con cũng gặp được thôi!" Nếu như có thể liên hôn với Viên gia ở Bắc Bình thì tốt quá, Viên gia có thực lực hùng hậu của Thượng Hải này làm chiến tuyến, Thượng Hải có thể lùi về hậu phương phòng thủ.

Huống hồ hiệu suất bom tấn của chiến cơ màu đen, càng khiến Tổng tư lệnh vừa lòng với Viên Trần hơn.

Đinh Kha không rõ tâm tư của cha cô, tò mò đi qua kéo cánh tay Tổng tư lệnh, từ trước đến nay ông vô cùng nuông chiều đứa con gái này, ngay cả bộ tư lệnh Thượng Hải cũng phải mở của cho cô bất cứ lúc nào. Đinh Kha tò mò nhìn cha cô, "Gặp ai ạ?"

Chính văn nước suối róc rách

Tác giả có lời muốn nói: Ô oa... Tố Ảnh mãnh liệt yêu cầu ủng hộ, nếu không like, không để lại bình luận, không cho phép đi ~~ 

Tổng tư lệnh đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên tò mò đánh giá con gái của mình, hôm nay cô lại ngoan ngoãn hiếm có, sao tự nhiên lại dịu dàng ngoan ngoãn chạy tới bộ tư lệnh vậy, "Sao con lại tới đây? Không phải lại gặp rắc rối nữa chứ?"

Đinh Kha nghe cha cô hỏi vậy thì cuống quá suýt cắn phải lưỡi, rồi lại tươi cười mong chờ, "Làm gì có chuyện gì ạ, là con gái muốn chờ cha cùng nhau trở về ăn cơm thôi ạ!" Tổng tư lệnh nghe cô nói như vậy, khuôn mặt nghiêm nghị dần dần giãn ra, Trần phó sĩ quan đứng một bên nhịn không nổi nữa phải bật cười, sáng nay chính ông ta nghe điện thoại của Đinh Kha, sao có thể không biết cô có cái chủ ý quỷ quái gì chứ.

Tổng tư lệnh cực kỳ cưng chiều đứa con gái này, còn Đại phu nhân lại quản giáo rất nghiêm khắc, hơi phạm sai lầm thôi sẽ bị phạt, Tổng tư lệnh biết mình là ô dù tốt nhất, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị con gái nịnh đến vui vẻ.

Đinh Kha một mình ở trong văn phòng tư lệnh nhàm chán đùa nghịch với bồn hoa, "Tư lệnh còn đang họp, cháu đợi thêm một lát nữa nhé!" Đinh Kha cười gật đầu rồi chạy đến trước mặt Trần phó sĩ quan, "Chú Trần, Đinh Kha có chuyện này nhờ chú!" Trần phó sĩ quan đối với những việc tinh linh cổ quái của nha đầu này đã quá quen thuộc, đã sớm biết hôm nay cô chạy tới bộ tư lệnh khẳng định là không có chuyện tốt gì rồi, nếu lại muốn học bắn súng như trước kia, muốn vào bộ tư lệnh học phiên dịch mật mã, thật làm khó ông ta mà.

"Ngừng! Sáng nay để cho cháu đi không chừng lát nữa phu nhân sẽ mắng chú đây!" Đinh Kha bĩu môi với Trần phó sĩ quan, còn muốn nói tiếp, "Chú Trần, lần này cháu bảo đảm không gây chuyện cho ngài nữa, cháu nha, chỉ muốn hỏi thăm ngài một người thôi!"

Trần phó sĩ quan nhìn bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh của cô, đôi mắt đầy khẩn cầu thật sự khó có thể cự tuyệt, "Nói đi, lần này muốn hỏi thăm Nguyệt Cung của Hằng Nga hay là nơi ở của Chung Quỳ*?" Đinh Kha cười khanh khách đến phong tình vạn chủng, "Chú Trần, ngài cũng thật hài hước, cháu muốn hỏi..." Đinh Kha vừa muốn hỏi, cửa "Phanh" một tiếng bị đá văng, "Ông đây thật sự là bận rộn mà, ngay cả việc du học đánh rắm cũng đến phiên ông đây tự mình sàng lọc?"

(*) Chung Quỳ (鍾馗) là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ xưa, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ được nhiều người biết đến.

Tư lệnh rống giận, đem bảng biểu thành tích trong tay ném xuống đất, không hề nghi ngờ tính tình táo bạo của Đinh Kha là thừa kế từ cha cô, Tổng tư lệnh tức giận dùng đôi giày quân đội dẫm lên bảng biểu văng khắp nơi, Trần phó sĩ quan mặt không biểu tình đứng thẳng tắp, chờ đợi tư lệnh lên tiếng.

"Trần phó sĩ quan, cậu phụ trách sàng lọc ra mười tên trước, sáng mai đem bảng biểu đặt trên bàn tôi!" Đinh Kha nhìn cha cô gác chân lên mặt bàn, cởi ba chiếc cúc đầu tiên có thể mơ hồ thấy được vết thương ở trước ngực, ông đốt một điếu xì gà rồi phân phó Trần phó sĩ quan.

Đinh Kha cảm thấy đưa người sang trường quân đội nước Mỹ huấn luyện chính là chuyện lớn, vì Thượng hải đúc ra nhân tài quân sự, cha cô đành phải tự mình chọn lựa, nhưng lại không dễ từ chối, cô biết cha cô chán ghét nhất là phụ nữ can thiệp vào chính sự, nên chỉ khom lưng giúp Trần phó sĩ quan nhặt bảng biểu lên.

Một tờ giấy chứng nhận nền trắng chữ đen thình lình đập vào mắt cô, Đinh Kha chấn động toàn thân, đầu ngón tay chạm vào từng đường nét góc cạnh rõ ràng trên ảnh chụp khó mà dời đi được, mày kiếm mắt như ngọc.

Là hắn!

Thời gian như dừng lại ngay lúc đó, hắn bước xuống từ Hắc Sắc Phích lịch, hắn giống như cây tùng xào xạc trong gió, nhẹ nhàng và dài lâu.

Tên họ: Thẩm Tông Tuyền, tuổi: 17 tuổi... Không ngờ bằng tuổi mình! Đinh Kha run rẩy đọc nhanh như gió, hận không thể đem toàn bộ bảng biểu kia khắc vào đáy lòng.

"Đinh Kha, đi, về nhà thôi!"

Đinh Kha nắm chặt bảng biểu, đầu ngón tay lướt qua ảnh chụp đen trắng kia, thẳng đến khi trang giấy bị Trần phó sĩ quan cầm đi cô mới hồi phục lại tinh thần, hắn quả nhiên là thuộc hạ của cha cô!

Từ nhỏ Đinh Kha đã ra vào bộ tư lệnh Thượng Hải, theo cha cô từ sân bay quân sự đến nghi thức duyệt binh, nhưng tại sao, tại sao cô chưa từng gặp hắn vậy!

Hay là nói cô bởi vì màn biểu diễn phi cơ nên mới khâm phục mê luyến hắn.

Những hạt mưa đập vào kính tạo thành hình elip nhỏ trong suốt, sương mù dần dần bao phủ khắp đường phố bên ngoài, một giọt nước hình bầu dục rơi xuống rồi lại một giọt, cuối cùng hóa thành những giọt mưa lớn trầm trọng rơi xuống, rơi vào màn đêm đen nhánh vô tận.

Mà trong mắt của Đinh Kha lại chỉ có ba chữ Thẩm Tông Tuyền.

"Không phải chỉ đi xem trận đấu phi cơ thôi à, sao phải đến mức này?"

"Đây không phải là vấn đề! Tôi thấy con bé căn bản là bị ông chiều hư rồi! Sớm muộn rồi cũng gặp phải rắc rối lớn thôi!"

"Được rồi, câm miệng cho tôi!"

Tư lệnh cùng Đại phu nhân lớn tiếng khắc khẩu, trong căn nhà chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, Đinh Kha ngẩn người nằm trên giường, ngửa đầu nhìn chiếc đèn thủy tinh luân hồi chuyển động. Hôm nay mẹ sắp xếp cho cô học đàn dương cầm, nhưng cô lại chạy đi xem trận đấu phi cơ. Mẹ cô là một người phụ nữ truyền thống, bà tuyệt đối không cho phép con mình làm trái với ý mình, tuy nói cha cô là cọng rơm cứu mạng của cô, nhưng cô không muốn nhìn thấy cha mẹ cãi nhau chút nào.

Đối với họ, dù sao đây cũng là thời điểm tốt nhất để có một cuộc hôn nhân chính trị lâu dài. Đinh Kha nghĩ vậy rồi xoay người nằm nghiêng, cô không nhịn được cắn cắn đầu ngón tay, tấm ảnh trên bảng biểu kia đã khắc sâu vào đáy lòng cô, vứt đi không được.

Buổi sáng hôm sau, trong phòng ăn bận rộn tới lui, Đại phu nhân tuy đã ở tuổi trung niên nhưng do được bảo dưỡng kỹ nên vẫn duy trì được nét đẹp như cũ, bà ung dung quý phái liếc nhìn đồng hồ xa xỉ, đó là một người phụ nữ Thượng Hải thông thái và quyến rũ, đôi môi đỏ mọng tương tự Đinh Kha, nhưng lại nhiều hơn vài phần thành thục và quý phái, "Dì Ngô, mau đi nhìn xem, đã giờ này rồi, sao Đinh Kha còn chưa dậy!"

Khi nói chuyện bà lơ đãng xẹt qua Tổng tư lệnh đang ngồi trên bộ ghế sô pha kiểu châu Âu, ánh mắt kia giống như mang theo gai nhọn, như thể đang nói đều tại ông suốt ngày nuông chiều con bé, đã giờ này rồi còn chưa dậy nổi!

"À, đây là Viên Trần nhỉ?" Đại phu nhân bỗng nhiên bắt chuyện bằng chất giọng Thượng Hải bén nhọn.

"Tư lệnh, phu nhân!" Viên Trần luôn ôn tồn lễ độ trước mặt trưởng bối, hơn nữa dung mạo tuấn tú, không phải là loại thư sinh trắng nõn suy nhược, mà là quân nhân mạnh mẽ khí phái, nói chuyện lại không thiếu hài hước nhạy bén, Tư lệnh và Đại phu nhân lập tức sinh ra hảo cảm.

"Mau đi giúp Đinh Kha trang điểm xinh đẹp chút, chớ mất lễ nghĩa, còn có mau giục con bé xuống đây!" Đại phu nhân thì thầm với người hầu ở bên cạnh, bên cạnh tư lệnh vẫn đang hàn huyên với Viên Trần.

"Nghe nói Viên Trần mới du học về năm ngoái?" "Vâng, học ba năm tại trường không quân của Mỹ ạ." "Khó trách cháu so với những phi công chuyên nghiệp của Thượng Hải chúng ta còn giỏi hơn! Lần này tôi cũng dự định đưa một đám người trẻ tuổi đến trường không quân của Mỹ học, không biết khi nào cháu có thời gian tới giảng cho bọn họ một buổi đi, dù sao cháu cũng coi như là học trưởng của bọn họ!" "Chú Chung Ly nói quá lời rồi, Viên Trần có tài đức gì chứ!" Hai người khách sáo trò chuyện, từ cục diện chính trị rung chuyển trong nước đến thiết kế kiến trúc phủ đệ vẫn còn chưa hết chuyện.

Đại phu nhân còn đang thất thần, vẫn đang chờ Đinh Kha xuống lầu, bà rất tự tin về con gái mình, mặc kệ thế nào nhưng chí ít cô cũng là một vưu vật thiên kiều bá mị hiếm thấy.

"Thiếu soái, Bắc Bình có điện khẩn!" Phó sĩ quan cuống quít đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ, Viên Trần đứng dậy xin phép nghe điện thoại, tư lệnh và Đại phu nhân lại nhìn nhau, tại sao điện khẩn lại gọi tới phủ đệ của bọn họ.

Chính văn bên ngoài tô vàng nạm ngọc

Tác giả có lời muốn nói: > Xin hãy ủng hộ với ạ! Đi dạo ngang qua chớ bỏ lỡ! Bộ truyện dân quốc hoàn mỹ, ủng hộ đi ạ! Ha ha ~~~ 

Viên Trần lại bình tĩnh lạ thường, tay hắn nắm chặt microphone không nói một lời, chỉ ừ hai tiếng, nhưng sự bình tĩnh của hắn lại bức người khác sợ hãi hít thở không thông, nói mấy câu xong hắn dứt khoát cúp microphone, nhưng khi nói ra lại khiến mọi người sợ ngây người: "Anh trai bị bắn chết, hiện tại không thể ở lâu, thứ cho Viên Trần bất đắc dĩ, lần sau lại đến thăm!"

Bị bắn chết!

Giống như núi Thái Sơn gục ngay trước mắt mà không kinh, đến lông mày hắn cũng chưa từng nhăn lại, hắn an tĩnh đáng sợ giống như súng đã lên đạn chỉ chờ bắn.

Tư lệnh và phu nhân nhìn theo bước chân hữu lực của hắn ra khỏi phủ đệ, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại là hắn phải trở về Bắc Bình!

"Ô, kia không phải là chiếc xe quân sự tới từ Bắc Bình sao?" Thanh âm ngọt lịm ôn nhu lướt qua bên tai, Đinh Kha từ phía sau tư lệnh ló đầu ra.

"Sao bây giờ con mới xuống?" Đại phu nhân tức giận quay đầu lại trừng mắt với con gái, "Cả ngày cọ tới cọ lui!" Đại phu nhân quát vậy, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo chiếc Rolls-Royce màu đen đã đi xa.

Tư lệnh cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Đinh Kha lại khẩn trương không thôi, nghĩ đến hôm nay tới bộ tư lệnh, may mắn ỷ vào thân phận đại tiểu thư, có thể thuận lợi tiến vào văn phòng của cha cô, cô biết mỗi tờ bảng biểu kia đều đại biểu cho một vận mệnh và tương lai của quân nhân, chỉ tùy ý thay đổi bảng biểu cũng sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của bọn họ!

Thế nhưng cô lại trắng đêm không ngủ, cô sẽ tới Bắc Bình học tiếp sau khi tốt nghiệp trung học, cô sẽ không thể gặp được phi công Hắc Sắc Phích lịch ở nước Mỹ xa xôi, cùng cô ngăn cách bởi đại dương, cô thậm chí còn chưa từng nói chuyện với hắn.

Đinh Kha thừa nhận bản thân ích kỷ tùy hứng, nhưng cô lại quật cường muốn Thẩm Tông Tuyền ở lại, giữ ở bên người mình!

Thật vất vả mới căn được thời gian chạy về nhà, lại bị dì Ngô ép trang điểm, nói là phải gặp một vị thiếu gia đến từ Bắc Bình, Đinh Kha cực kỳ phản cảm việc mẹ cô liên tục bắt xem mắt, càng không cam lòng trở thành vật tế phẩm cho liên hôn chính trị, đó là tín niệm của cô. Thật vất vả chịu đựng đến khi cái vị thiếu gia kia đi rồi, lúc xuống dưới thì thấy chiếc Rolls-Royce kia đã đi xa, ngày ấy tài xế của chiếc xe kia ương ngạnh vẫn còn làm cô canh cánh trong lòng đây, nói vậy chủ của chiếc xe này chắc cũng ăn chơi trác táng thôi.

Cha ngồi xuống ôm lấy trưởng nữ Đinh Kha, ý cười dạt dào, "Tôi nói Viên gia nhị công tử cũng thật biết chọn thời điểm để chết!" Đại phu nhân bưng tách hồng trà châu Âu lên giận dữ nói: "Nói bậy bạ cái gì đấy!" Tư lệnh lại rất hứng thú sờ sờ cái trán của Đinh Kha, như thể cô vẫn còn là một đứa trẻ, "Nơi nào nói bậy, Viên gia bọn họ xuất thân từ thổ phỉ, đứa con trai lớn của Viên soái chết trận từ khi còn trẻ, con thứ hai vẫn luôn lộng quyền quân vụ, hiện giờ hắn bị bắn chết rồi, vừa lúc vị thiếu soái này vừa du học về nước, tuy hắn không phải trưởng tử, nhưng cũng là huyết mạch duy nhất của Viên gia bọn họ! Về sau chúng ta gả Đinh Kha qua đó sẽ là Bắc Bình tư lệnh phu nhân chân chính!"

"Bắc Bình tư lệnh phu nhân?"

Quả thực giống như sét đánh giữa trời quang, đem cô đang giống sờ sờ ra hủy diệt, mang theo đau đớn đem cô phá tan thành từng mảnh.

"Sẽ có ngày Đinh Kha của chúng ta trở thành Bắc Bình tư lệnh phu nhân!" Đại phu nhân cười đến run người, ở trong mắt Đinh Kha lại trở nên dữ tợn.

"Tôi đã nói đứa nhỏ Viên Trần này không tồi rồi mà, lớn lên tuấn tú không nói, ông còn nhớ không, thầy bói kia nói Đinh Kha của chúng ta mệnh thủy, cái gọi là thủy đến với thổ, ông xem Viên Trần, Viên, Trần có hàm nghĩa là thổ!"

Tư lệnh lại cười như chuông đồng, "Bà xem lại bà kìa, một người phụ nữ hiện đại, tại sao lại đi tin vào mấy trò bói toán đó!"

"Thà rằng tin là có còn hơn không, tôi chỉ có một đứa con gái này, có thể không cẩn thận sao?" Đại phu nhân vẫn mang ý cười như cũ, một lòng tính toán xem làm sao để gả con gái đi Bắc Bình làm tư lệnh phu nhân.

Đinh Kha không muốn nghe tiếp, đột nhiên đứng bật dậy trước mặt cha mẹ, "Không được! Con không muốn gả đến Bắc Bình đâu!" Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, tư lệnh và phu nhân kinh ngạc nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp, Đinh Kha lại cứng ngắc, không biết nên nói gì tiếp.

Nói trong lòng cô đã có phi công Hắc Sắc Phích lịch ư?

Trăm ngàn lần không thể, hắn thậm chí còn chưa từng gặp mình, mình đã thay đổi vận mệnh của hắn, không thể nói ra thân phận và tên của hắn, nếu không cha cô tuyệt đối sẽ không để hắn sống sót!

Đinh Kha không khỏi run lên, tuy là ngày mùa hè trên người mặc một chiếc váy lam nhưng lại lạnh đến run rẩy, cô cắn chặt răng đến khi lưu lại dấu răng chỉnh tề ở môi dưới mới mở miệng, "Hiện tại đã dân quốc rồi, con mới mười bảy tuổi thôi không thể lấy chồng sớm như vậy được!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com