TruyenHHH.com

Hoan Nhu Y Truyen Phuong Hoang Tai Sinh

Chương 86: Cảnh Nhân Cung
---
  Chỉ vài ngày sau, tin tức Cảnh Nhân Cung qua đời đã lan truyền ra ngoài. Khi đó, Hi Nguyệt đang ở chỗ Lang Hoa, nghe được bẩm báo của Liên Tâm thì vô cùng kinh ngạc.
  Hi Nguyệt: "Cảnh Nhân Cung qua đời rồi? Bà ta chết như thế nào?"
  Liên Tâm: "Triệu Nhất Thái nói Vương Khâm cứ ấp a ấp úng, cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo rằng Hoàng thượng cũng rất bất ngờ trước việc Cảnh Nhân Cung đột ngột qua đời."
  Lang Hoa: "Vương Khâm không dám nói, càng chứng tỏ cái chết của Cảnh Nhân Cung có điều kỳ lạ!"
  Hi Nguyệt: "Nhưng mà, dù sao đi nữa, chết rồi thì tốt rồi. Cảnh Nhân Cung còn sống chính là một mối họa."

  Nghe thấy câu này, Lang Hoa liền cau mày, không hài lòng nhìn Hi Nguyệt. Hi Nguyệt cũng nhận ra mình lỡ lời, bèn cười gượng rồi cáo từ.
  Lang Hoa không giữ lại, vì nàng còn nhiều chuyện khác cần xử lý. Đợi Hi Nguyệt đi rồi, nàng mới tiếp tục hỏi:
  Lang Hoa: "Cố Nhượng nói thế nào?"
  Liên Tâm: "Cố Nhượng nói Cảnh Nhân Cung vì u uất mà đột tử."
  Lang Hoa: "Đột tử?"
  Liên Tâm: "Là Thanh Phúc tấn báo lên, cũng chính mắt Thanh Phúc tấn chứng kiến Cảnh Nhân Cung qua đời."

  Tố Luyện: "Chủ tử, chuyện này e là có ẩn tình."
  Lang Hoa: "Đương nhiên là có ẩn tình. Chuyện tấn phong còn đang náo loạn, vậy mà Cảnh Nhân Cung lại đột ngột đột tử, làm sao không khiến người ta nghi ngờ?"
  Lang Hoa: "Nhưng chuyện này dù sao cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta cứ đứng ngoài xem là được, không cần nhúng tay vào."
  Tố Luyện và Liên Tâm đều gật đầu đồng ý. Lang Hoa cũng không phí tâm tư thêm về chuyện của Cảnh Nhân Cung, mà gọi Triệu Nhất Thái vào.

  Lang Hoa: "Triệu Nhất Thái, Cố Nhượng ở Dưỡng Tâm Điện có ổn không?"
  Triệu Nhất Thái: "Phúc tấn yên tâm, Cố Nhượng ở Dưỡng Tâm Điện mọi việc đều thuận lợi."
  Triệu Nhất Thái: "Chỉ là Cố Nhượng dù sao cũng ít kinh nghiệm, bên cạnh Hoàng thượng lại có Vương Khâm – người đã theo hầu từ nhỏ, nên Cố Nhượng chỉ có thể dò la được một số chuyện nhỏ."
  Lang Hoa: "Không sao cả, thời gian vẫn còn dài. Cố Nhượng là người lanh lợi, sớm muộn gì cũng có cơ hội vươn lên."
  Lang Hoa: "Nhưng ngươi nhớ nhắc nhở hắn đừng quá nóng vội, cẩn thận Vương Khâm. Người đó nhỏ mọn lắm."
  Triệu Nhất Thái: "Nô tài sẽ nhắc nhở."
  Lang Hoa: "Còn ngươi nữa, khi tiếp xúc với Cố Nhượng cũng phải cẩn thận, đừng để người ta nắm được sơ hở."

  Cố Nhượng là người mà Lang Hoa cố tình sắp đặt, để có một người của mình bên cạnh Càn Long.
  Còn về Vương Khâm, Lang Hoa không có ý định lôi kéo. Nếu Vương Khâm vẫn không biết điều mà còn dám cầu cạnh Liên Tâm, thì Lang Hoa chỉ có thể nghĩ cách trừ khử hắn.

  Hôm sau, Dưỡng Tâm Điện trở nên náo nhiệt. Thái hậu và Trương Đình Ngọc lần lượt đến vì chuyện Cảnh Nhân Cung đột tử, và đã tranh cãi kịch liệt.
  Chân Hoàn: "Chuyện hậu cung, triều thần cũng muốn nhúng tay vào sao?"
  Trương Đình Ngọc: "Khởi bẩm Thái hậu, chuyện hậu cung, bề tôi vốn không nên can thiệp."
  Trương Đình Ngọc: "Nhưng chuyện tấn phong của Cảnh Nhân Cung đã thu hút sự quan tâm của triều đình, đây đã là quốc sự. Đã là quốc sự, thần không thể không hỏi!"

  Chân Hoàn: "Chuyện tôn phong đã an bài. Cảnh Nhân Cung đã đột tử, mọi việc xem như kết thúc!"
  Trương Đình Ngọc: "Việc tấn phong vừa mới được bàn đến, Cảnh Nhân Cung liền đột tử."
  Trương Đình Ngọc: "Hoàng thượng, chuyện này thật sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ. Thần khẩn cầu Hoàng thượng nhất định phải điều tra kỹ lưỡng!"
  Còn chưa đợi Càn Long lên tiếng, Thái hậu đã phản bác ngay:
  Chân Hoàn: "Từ xưa đến nay, mỗi khi Hoàng đế băng hà, trong hậu cung luôn có người vì đau buồn mà qua đời. Cảnh Nhân Cung qua đời, có gì đáng để suy đoán?"
  Trương Đình Ngọc: "Nhưng người qua đời lần này, dù sao cũng từng là Hoàng hậu của Đại Thanh."
  Trương Đình Ngọc: "Dù lúc sinh thời, Tiên đế và Cảnh Nhân Cung đã bất hòa nhiều năm, dù Tiên đế từng nói không muốn gặp lại Cảnh Nhân Cung dù sống hay chết..."
  Trương Đình Ngọc: "Nhưng dù không còn tôn vị, Cảnh Nhân Cung cũng không thể cứ thế mà đột tử không rõ ràng như vậy!"
  Càn Long, ngồi bên cạnh, rơi vào tình thế khó xử. Hắn chỉ có thể im lặng, lắng nghe cuộc tranh luận không ngừng giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com