TruyenHHH.com

Hoan Nhu Xua Son Nguyet Tu Hoan

15.

Trong chiếu thư đã viết Nhiếp Chu bị phán chém đầu, đêm trước ngày hành hình hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu rồi mới thông báo chuyện này cho Thời Trường Đình.

Y im lặng lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh không thấy biểu hiện gì khác thường.

Nhưng hắn vẫn lo lắng, sợ cái tên này sẽ khơi dậy những ký ức không mấy tốt đẹp trong y, vất vả lắm người này mới dám bước ra khỏi vỏ sợ một lần nữa khiến y co rúm lại.

Hắn bóp vặn ngón tay dưới gầm bàn mà lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Thời Trường Đình, đột nhiên chuyển chủ đề: "Trăng đêm nay... to quá."

Dứt lời, hắn và Thời Trường Đình đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đầu là toàn mây đen không có chút ánh sáng nào của mặt trăng.

“A, có lẽ ta nhìn lầm rồi.” Hắn xoa xoa sau đầu, trong lòng thầm khó chịu.

"Ta không sao." Y nhìn hắn mỉm cười: "Đừng lo lắng.”

Hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe Thời Trường Đình nói tiếp: “Ta muốn đi gặp mặt hắn lần cuối.”

16.

Thiên lao được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng dù có chặt chẽ đến đâu cũng sẽ không làm khó được hắn. Hắn dẫn Thời Trường Đình đến phòng đặt biệt giam riêng Nhiếp Chu, đêm càng khuya mà tay của y cũng hơi lạnh nên gắt gao nắm lấy tay hắn, hắn thầm hiểu ý nắm chặt tay đối phương.

Nhiếp Chu nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Thời Trường Đình: “Thời Trường Đình.” Giọng gã khàn khàn, cười lớn: “Ngươi đến tiễn ta lần cuối à?”

Thời Trường Đình chỉ cụp mắt xuống nhìn gã mà không trả lời.

Dường như bị thái độ lạnh lùng này của y chọc giận, Nhiếp Chu đột nhiên đứng phắt dậy, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: "Sao ngươi không nói gì? Ngươi thật độc ác, Thời Trường Đình, một ngày làm phu thê cả đời cũng là phu thê. Một ngày ta làm ngươi bao nhiêu lần rồi ngươi quên sao! Ngươi thật sự cho rằng sau khi ta chết ngươi có thể quên được ta sao? Ta sợ rằng những đêm sau này trong mộng ngươi sẽ thấy chúng ta cùng nhau dây dưa quấn quýt."

"Nhiếp Chu." Y bình tĩnh nói: "Năm nay hoa mai nở rất đẹp, mỗi mùa xuân tới ta sẽ ngắm chúng thật lâu, không bao giờ để hụt lần nào nữa.”

Hắn biết lời này của y có ý gì, năm đầu tiên Thời Trường Đình đã bị Nhiếp Chu giam trong phủ đệ không thể nhìn thấy hoa mai nở rộ toàn thành, những năm sau đó y cũng không thể nhìn thấy những gì thứ khác.

Hắn cảm thấy trong lòng đau nhói, năm ngón tay đan xen với tay Thời Trường Đình hơi siết lại, đối phương lắc lắc tay hắn mỉm cười trấn an: “Chúng ta đi thôi.”

"Được."

Lúc hắn kéo y rời đi thì nghe thấy tiếng Nhiếp Chu từ phía sau hét lên: "Thời Trường Đình, nếu kết giao với Tiêu Diễm thì cả đời sẽ không cần lo sao? Hắn ta là Vương gia, phàm là người có địa vị càng cao thì càng vô tình tàn nhẫn. Bây giờ hắn đối xử tốt với ngươi chỉ là vì hắn nhất thời hứng thú. Làm sao hắn có thể để ý đến ngươi!”

Hắn không muốn nhiều lời nhưng vì người này quá ồn nên để gã an tâm chết, hắn phải dừng bước rồi quay đầu lại gằn từng chữ: “Ta trân trọng hắn, cầu mà không được.”

17.

Trên đường trở về phủ, hắn và Thời Trường Đình không ai nói lời nào. Hắn không biết y đang nghĩ gì nhưng bản thân hắn lại thấy ảo não.

Tất cả đều là lỗi của Nhiếp Chu, nếu như không phải Nhiếp Chu khiêu khích thì làm sao hắn có thể ở trong hoàn cảnh không tốt, nói ra lời tỏ tình trịnh trọng như vậy. Rõ ràng nên hoa tiền nguyệt hạ, gió nhẹ thổi qua, hắn và Thời Trường Đình sẽ cùng nhau uống vài chén, khi đôi má của Thời Trường Đình hơi ửng đỏ hắn sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đặt xuống một nụ hôn lên mu bàn tay đối phương như thể hiện tình cảm của mình. Nhưng hiện tại tất cả những giấc mộng đẹp đẽ này đều bị Nhiếp Chu phá hỏng.

Tình tiết đã sai, thời điểm... còn sai hơn nữa.

Trong đầu hắn còn có một sự nghi ngờ đáng sợ hơn. Hắn không nói nên lời. Chẳng lẽ y bị hắn dọa sợ rồi sao?

Hắn run đến mức không dám thở mạnh, cuối cùng đưa Thời Trường Đình về phòng.

Thôi thì để ký ức tồi tệ này dừng lại ở đêm nay, ngày mai liền quên nó đi, hắn sẽ quên và y cũng vậy. Vấn đề thổ lộ thì cần thêm thời gian.

Hắn ngập ngừng nói: “Ừ… đêm cũng khuya rồi, ngươi đi ngủ sớm đi, ta cũng trở về ngủ.”

Nói xong quay người bỏ đi.

"Tiêu Diễm.”

Thời Trường Đình đứng ở phía sau gọi hắn thì hắn càng đi nhanh, vội trả lời: “Ngày mai gặp, ngày mai gặp rồi nói.”

Bỗng ống tay áo bị nắm lại.

Xong rồi, không lẽ hiện tại y định cự tuyệt hắn luôn đấy chứ!

Hắn cứng đờ người xoay lại, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Còn… Còn việc gì sao?”

Thời Trường Đình không trả lời mà nhìn hắn, y im lặng một hồi lâu liền bất lực thở dài.

Sau đó, hắn nhìn thấy bàn tay đang nắm tay áo quàng đã qua cổ mình, y ngẩng đầu lên trao hắn một hôn.

Khoảnh khắc đó hắn nghe thấy tiếng tim mình đập “bùm bùm” giống như pháo hoa nổ.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com