Hoan Moi Tinh Dau Cua Anh Tieu That Luc De
Sau tiết tự học buổi sáng, Khương Dao vỗ vai Đồng Miểu: "Mèo con, cậu sẽ trải qua ngày 11/11 kiểu gì nhở?"*11/11: Ngày lễ tôn vinh hội FA bên Trung, được phổ biến ở giới trẻ và dần trở thành ngày hội mua sắm online lớn nhất thế giới. GG để biết thêm chi tiết :)))Đồng Miểu ngẩng đầu khỏi cuốn sách bài tập, suy tư một hồi rồi thật thà nói: "Hình như chẳng muốn mua gì cả."Ánh mắt Khương Dao liếc về cuối lớp, sau đó nháy mắt ra hiệu với Đồng Miểu: "Tớ hỏi cậu trải qua thế nào mà."Đồng Miểu khựng lại, rồi tiếp tục chúi đầu vào bài tập: "Thì là không mua đồ..."Cô hiểu Khương Dao đang hỏi gì nhưng lại giả vờ không hiểu.Vì chuyện này truy đến cùng thì hơi phiền phức.Nếu như nói trong lớp có một người phát hiện được Tư Trạm đặc biệt đối với cô thì đó chắc chắn là Khương Dao.Khương Dao chép miệng, cũng không truy hỏi cô, giơ cổ tay lên cẩn thận ngắm nghía vòng tay: "Haizz, tớ vẫn muốn trải qua Lễ Độc Thân à..."Đồng Miểu nhìn chằm chằm đề bài trước mặt, không biết viết cái gì, tự nhiên không nhìn nổi gì hết.Một đoạn rất ngắn mà cứ đọc đi đọc lại, cuối cùng cô bỏ luôn.11/11 à.Cũng đâu phải cuối tuần, còn trải qua kiểu gì nữa chứ.Hôm nay trời mưa, trên sân tập có nước đọng nên tiết thể thao giữa giờ được dừng.Đồng Miểu dọn bàn, rút hai tờ khăn giấy, trước khi vào tiết thì đi vệ sinh.Có vẻ sắp tới tháng nên bụng có hơi không thoải mái, thời gian cô đi không ngắn.Cho đến khi cô thong thả từ nhà vệ sinh quay về, đột nhiên phát hiện ánh mắt của người trong lớp nhìn cô không đúng.Tuy rằng chủ nhiệm Tôn từng giới thiệu cô cũng khiến mọi người chú ý, nhưng cũng đã lâu, các bạn học đã sớm quen rồi.Thế nên hôm nay đột nhiên xuất hiện lần nữa khiến cô không hiểu làm sao.Đến chỗ ngồi, sắc mặt Khương Dao cũng có vẻ phức tạp.Trên bàn cô đặt một hộp kẹo que hình ngôi sao đáng yêu.Tổng cộng có 12 viên, trông rất cute, lãng mạn.Trên hộp dán một tờ ghi chú, chỉ viết bốn chữ --- ngày lễ vui vẻ.Đồng Miểu hoang mang nhìn Khương Dao: "Của cậu à?"Khương Dao dè dặt liếm môi, mắt to chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: "Mèo con, Trần Ninh là ai?"Trần Ninh là ai?Đồng Miểu ngửa mặt lên nghĩ.À, là đồng đội cùng tham gia cuộc thi khoa học, cô còn đưa cho người ta giấy khen nữa."Của cậu ấy à?" Cô khó tin chỉ hộp kẹo trên bàn.Cô với Trần Ninh hầu như không có giao lưu tiếp xúc gì ngoài cùng làm bài thi trong trường thi.Sao Trần Ninh lại tặng kẹo cho cô."Lễ Độc Thân mà Mèo con, có phải Trần Ninh có ý với cậu không?"Khương Dao nhỏ giọng nói lầm bầm, hai tên nam sinh sau bàn không khỏi ngẩng đầu nhìn phản ứng Đồng Miểu.Cuộc sống cấp ba khô khan khiến lòng hiếu kỳ của ai cũng tăng, vừa có biến động nhỏ là có thể trở thành biến động lớn truyền khắp lớp.Huống chi đây là dramma phù hợp với mấy thanh niên ngây thơ.Mặt Đồng Miểu đỏ lên, cô há miệng, xấu hổ giận dữ nói: "Tớ trả lại cậu ta."Một cánh tay ấn vai cô xuống, giọng nói lười biếng từ sau tai cô truyền đến: "Còn có gì nữa, tớ thích ăn."Tư Trạm khẽ cau mày, duỗi tay rút hộp kẹo que từ trong ngực Đồng Miểu.Sau đó không chút thương tiếc giật ra, rút ra một cây ngậm vào miệng.Chiếc hộp đáng yêu rách một mảng lớn, lớp giấy góc hộp còn bị xé ra.Kẹo que ngôi sao trong suốt óng ánh, xinh xắn đáng yêu.Nhưng Tư Trạm ngậm trong miệng còn chưa được vài giây đã nhai nát, nuốt vào bụng rồi nhổ que ra.Đồng Miểu nhíu mày nhẹ nhàng nói: "Cậu không thích ăn ngọt mà?"Lần trước còn chê cô ăn thạch ngọt.Tư Trạm cau mày, đúng là ngọt ngấy lại không có vị trái cây, không biết nghĩ kiểu gì mà đi tặng cái loại nhìn thì ngon nhưng chả xài được thế này.M*****, nhìn thấy ghét."Cai thuốc." Tư Trạm thản nhiên nói, một tay đưa về sau, Trần Đông bắt được nhanh như chớp chạy về hàng cuối, thề sống chết không cho Đồng Miểu lấy lại.Đồng Miểu bất đắc dĩ nhìn hắn: "Tớ còn phải trả lại cho người ta nữa."Shit.Tư Trạm hận không thể véo mặt cô: "Cậu ngốc à, cậu ta tặng cậu, cậu lại trả cậu ta, không có chuyện cũng truyền ra chuyện."Hình như cũng có lý.Đồng Miểu tốt tính hỏi: "Vậy xin hỏi chuyên gia tớ nên làm gì?"Tư Trạm cười mỉa, con mắt hẹp dài mang theo nửa phần nghiêm túc nửa phần bông đùa."Làm bạn gái của tớ đi, sẽ không ai dám tặng quà cho cậu nữa."Giọng nói uể oải, ẩn chứa sự trong sáng và từ tính chỉ có ở thiếu niên.Khương Dao ở bên cạnh nghe mà hít một hơi lạnh.Nói rồi sao?Không phải là luôn như vậy nhưng không chịu nói sao? VL***, Tư Trạm đúng là anh hùng!Hai mắt cô ấy sáng lấp lánh nhìn Đồng Miểu, vội vã muốn biết phản ứng của Mèo con.Nhưng Đồng Miểu chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não, mặt cô đỏ tới mang tai, cả đầu ngón tay nhọn cũng tê rần."Cậu...cậu..."Cô không biết phải nói gì cho phải, mà giọng Tư Trạm cũng lớn, mọi người xung quanh đều nghe được.Cô cắn chặt môi, mắt hạnh xinh đẹp hung dữ trừng Tư Trạm, tựa như đang lướt trên lưỡi dao, cẩn thận từng li từng tí, vô cùng thấp thỏm.Muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiêu phức tạp.Thời gian như ngừng lại."Đùa cậu thôi."Tư Trạm lưu manh cười huýt sáo, tay đút túi, ung dung xoay người về chỗ.Đồng Miểu im lặng nhìn bóng lưng hắn, chiếc áo mỏng dán lên cơ bắp căng cứng, không hiểu sao có chút cô đơn.Trần Lộ Nam đứng ở cửa nhìn thoáng qua chỗ Đồng Miểu cười nhạo một tiếng.Cát Thần Thần khó hiểu nhìn cô ta hỏi: "Cậu sao vậy?"Trong mắt Trần Lộ Nam toàn là tham lam và đố kị, buồn bã nói: "Lại giả vờ giả vịt." Cát Thần Thần lướt qua Đồng Miểu và Tư Trạm, do dự nói: "Cậu nói ai cơ?"Trần Lộ Nam không nói gì, cô ta nhún vai nhanh chóng về chỗ mình.Lúc đi ngang qua Đồng Miểu, cô ta âm thầm tự nhủ một câu, cậu dám nói cậu không có cảm giác với Tư Trạm không?Đương nhiên cô ta không nói gì, vội vàng chạy về.Cát Thần Thần không hiểu lắc đầu, cũng đi theo về chỗ ngồi.Một việc nhỏ cứ thế trôi qua, không gây nhiều tranh cãi gì trong lớp.Dù sao trong mắt đa số bạn học Tư Trạm vẫn luôn là kẻ đầu têu bắt nạt Đồng Miểu.Đồng Miểu băn khoăn ngồi trên ghế, đã hoàn toàn quên mất lọ kẹo que ngôi sao kia trông như thế nào rồi.Cô không ngốc.Cô cảm thấy Tư Trạm là đang thăm dò.Hay là nói, hắn có mục đích như thế, hôm nay đánh ra một đòn. Tựa như hai quân đánh cờ, tất cả vẫn luôn ở thế cân bằng, bọn họ có thể yên ổn cùng nhau trải qua năm tháng này.Nhưng rốt cuộc Tư Trạm không chịu yên, phá vỡ sự cân bằng.Chắc là kẹo của Trần Ninh kích thích hắn, khiến hắn... sao nhỉ, ghen tuông chăng?Cán cân bị nghiêng, bất cứ phản ứng nào của cô đều sẽ gây ra chiều hướng này.Nhưng trên thực tế nào có cái chiến cuộc này đâu.Đây là một thế cờ chết.Trừ phi dùng hết quyết tâm rẽ mây trông trời và thủ đoạn thay trời đổi đất.Nhưng tất cả đối với những người họ mà nói là quá sớm.Đồng Miểu thầm nghĩ, cứ yên ổn lại dễ được chuyện, dùng hết khả năng giúp Tư Trạm thi đấu.Cô cũng có một ý đồ nho nhỏ.Nếu cùng học bên cạnh Tư Trạm thì trong khoảng thời gian đại học dài đẵng này, có lẽ sẽ xuất hiện thêm một vài chuyện ngoài ý muốn?-Ngày dần rút ngắn, mới 7 giờ tối mà trời đã tối đen một mảng.Sau khi tan học, cũng do ảnh hưởng của lễ độc thân mà số người đến buổi tự học cũng giảm bớt.Đồng Miểu không về nhà mà kiếm cớ đi theo Tư Trạm vào phòng thí nghiệm.Muốn tham gia vào hạng mục này của Tư Trạm, cô tất yếu phải có chút hiểu biết đã, ví dụ như tái chế là gì, bọn họ muốn đạt tới hiệu quả nào.Tư Trạm không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là Đồng Miểu yêu thích Tiểu Ái cho nên muốn xem sản xuất người máy như thế nào.Trần Đông luôn luôn ngập tràn phấn khởi giới thiệu phòng thí nghiệm cho Đồng Miểu.Trận đấu VEX là hạng mục được Thịnh Hoa tập trung nhắm tới, cũng là lĩnh vực lần đầu tiên can thiệp.Bởi vì trước đó chưa từng huấn luyện qua nên mọi thứ đều trông cậy vào đám của Tư Trạm.Phòng thí nghiệm vô cùng đơn sơ, linh kiện nhỏ và các thiết bị đắt tiền đều được vứt tùy ý trên đất, cũng chẳng có người quản lý.Tư Trạm ngậm kẹo que, gác chân lên ghế tựa, chỉ vào người máy vẫn chưa thành hình dưới đất."Cái này sao, đẹp không?"Giọng điệu rõ là khoe khoang.Đồng Miểu ngồi sụp xuống, ngắm nghía người máy tới lui.Đẹp quá, thân máy màu trắng sữa, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, còn có bàn tay hình lưỡi liềm để nắm đồ. Tư Trạm điều khiển, nâng bàn tay khẽ kẹp lấy mũi giày của Đồng Miểu. Cô không dám biểu lộ ý đồ của mình, mà chỉ im lặng nghiên cứu số liệu của người máy.Cân bằng này, vận tốc, công suất, trọng lượng, lực ma sát...Trong đầu đã có đánh giá, cô đứng dậy xoa đôi chân hơi tê, lắc điện thoại thản nhiên hỏi Trần Đông: "Này, góc cánh tay hình như bé quá phải không?"Trần Đông đứng hình một lúc, trợn tròn mắt nhìn cô.Góc khúc chỗ cánh tay cậu nào để ý tới, chỉ cảm thấy thao tác của nó không tốt lắm, mỗi lần tìm cái gì đó thì phải nửa ngày mới lấy được.Tư Trạm ngẩng đầu, không mút kẹo nữa, nhíu mày nghiêm túc nhìn Đồng Miểu.*************************Lời editor: Sorry mn, mấy nay laptop bị sì ke nên không vô mạng được :((((((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com