Hoan Moi Tinh Dau Cua Anh Tieu That Luc De
Edit: BTD
Đồng Miểu quay đầu nhìn, hơi lúng túng."Cô Trịnh."Trịnh Yến Thu đi mau tới tấm bảng dán danh sách thi đấu, vừa đi vừa nói: "Có phải em tới đây thi không?"Bà lướt qua Đồng Miểu như một cơn gió, đẩy mắt kính, nhìn một lượt danh sách của Thịnh Hoa.Cái tên Đồng Miểu quá dễ tìm, đội của cô cùng một tổ với đội A của Nhất Trung.Điều đó cũng có nghĩa, đội A của Nhất Trung vừa vào trận đã bị loại.Gân xanh nổi đầy trán Trịnh Yến Thu."Đúng là em tới dự thi!" Bà cô khó tin nhìn Đồng Miểu, lồng ngực phập phồng, giọng cao vút.Đồng Miểu nâng mắt, đôi mắt lấp lánh ánh nước, cô bình tĩnh trả lời: "Vâng."Trịnh Yến Thu chỉ vào mặt cô: "Trò cố ý? Hiệu trưởng, chủ nhiệm thay phiên tìm em nói chuyện, em sống chết không chịu đồng ý, ối chao, vừa đến Thịnh Hoa là đi thi luôn!"Không thể trách bà thất thố, khi Đồng Miểu học ở Nhất Trung, vì chưa phân lớp nên cô vào học lớp thường của cô giáo.Bởi vì Đồng Miểu giành được nhiều thành tích ở lớp mười, nhà trường thẳng tay nâng cô giáo thành giáo viên ưu tú.Nếu Đồng Miểu có thể giành giải, không cần nhọc lòng nghĩ ngợi, chức tổ trưởng tổ ngữ văn nắm chắc trong tay tới chín mười phần, còn một bước trở thành tấm gương cho toàn trường.Nhưng khổ nỗi Đồng Miểu chuyển trường, mọi thứ đều nguội lạnh, mấy học sinh trong lớp cũng chẳng giật được thành tích gì.Đồng Miểu không biết bà ta nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ lễ phép trả lời: "Dự thi hay không là do em quyết định."Trịnh Yến Thu chế giễu "À" một tiếng: "Hiệu trưởng Thịnh Hoa giỏi hơn hiệu trưởng Trương của chúng tôi, vừa mở miệng là trò đồng ý? Có mà trò là gián điệp, từ lâu đã muốn chuyển trường rồi, có rã mồm thế nào trò cũng đâu chịu!"Tư Trạm nhíu mày, vất chiếc xe về trước, đi lại chỗ Đồng Miểu."Ai vậy?"Đồng Miểu quay sang nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm lớp ở Nhất Trung của tớ."Trịnh Yến Thu sợ sợ nhìn Tư Trạm.Cả người diện đồ hiệu, còn xịt tóc, ngông cuồng hống hách, xem ra là một tay thiếu gia ăn chơi, nào có ra dáng học sinh.Tư Trạm ngẩng đầu, nhếch môi liếc mắt, lười biếng nói: "À Nhất Trung đâu biết cậu dự thi, chả trách không biết xấu hổ xem phòng thi."Đồng Miểu nhíu mày khẽ kéo áo Tư Trạm: "Cậu bớt nói đi."Trịnh Yến Thu lườm, cười lạnh đáp trả: "Đội tuyển Nhất Trung chúng tôi trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đoàn kết vững chắc, chắc chắn bách chiến bách thắng giành lấy ngôi quán quân, đâu có giống Thịnh Hoa, chưa đánh đã tự rã."Tư Trạm cười nhạo, dùng ánh mắt thương hại nhìn một kẻ ngốc nói với Trịnh Yến Thu: "Đánh với rã cái gì, em gái tôi một mình gánh cả trường, bà không biết à?"Đồng Miểu lườm hắn, Tư Trạm giả bộ như không thấy.Mặt Trịnh Yến Thu nặng trình trịch.Bà ta không muốn thừa nhận lời Tư Trạm có lý, nhưng sự thật là như vậy, lấy thực lực mà nói, tất cả kế sách đều vô dụng, bằng không lúc trước bọn họ đã không vắt óc ép Đồng Miểu dự thi.Bà ta lắc đầu nhìn Đồng Miểu: "Em khiến cô quá thất vọng, trường Nhất Trung dạy em một năm trời, cô cũng dạy em một năm, em đã không báo đáp, lại còn. . .""Thưa cô." Đồng Miểu bình tĩnh cắt ngang lời bà ta, "Ngay từ đầu em không tham gia là có nguyên nhân, bây giờ tham gia cũng có nguyên nhân, nhưng đây là chuyện của chính em, không liên quan tới nhà trường và cô giáo ạ.""Tức chết tôi rồi!" Trịnh Yến Thu thở hổn hển, bộ ngực cứ nâng lên hạ xuống, khuôn mặt giả tạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* mà cười lạnh.* Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.Bà ta muốn dùng danh giáo viên cũ gây áp lực cho Đồng Miểu, tốt nhất là khiến cô hổ thẹn tự rút khỏi cuộc thi.Dù Đồng Miểu không tham gia dự thi giữa các trường chuyên cấp 3 thì cũng không ảnh hưởng việc cô vào Thanh Hoa.Đồng Miểu hơi buông mắt, hàng lông mi thon dài che khuất đôi mắt, khẽ trả lời: "Chúc trường may mắn, hẹn gặp lại trên sàn đấu."Nói xong, cô không nhìn Trịnh Yến Thu, bước xuống cầu thang đứng bên xe đạp: "Đi thôi."Tư Trạm nghiêng đầu nhìn mặt cô.Cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt hơi ngẩng nhìn, dường như cũng có chút tức giận.Nhỏ tóc quăn không hề yếu đuối, Tư Trạm lại cảm thấy vui sướng.Khi hắn đi ngang qua Trịnh Yến Thu thì hơi ngừng lại, cánh môi mỏng khẽ động: "Bà cẩn thận đấy."Trịnh Yến Thu giật mình trợn trừng mắt.Chưa từng thấy đứa học sinh nào như này, không biết trời cao đất dày, cả bà ta cũng dám uy hiếp."Cậu tên gì, tôi phải tìm giáo viên của cậu dạy lại cậu!"Tư Trạm khinh thường nhìn lướt qua bà ta: "Được đấy, bà dạo một vòng quanh Thịnh Hoa xem, xem có ai đánh bà không."Rồi hắn khoanh tay lại chỗ Đồng Miểu, đá văng chân trống ngồi lên xe hỏi: "Nãy có chuyện gì vậy?"Đồng Miểu khẽ lắc đầu, lắc xong mới nhận ra, Tư Trạm đâu có nhìn.Cô chậm rãi trả lời: "Không sao, cậu định làm gì?""Đưa cậu đi chơi phố.""Hả?" Đồng Miểu kinh ngạc nhìn sau gáy Tư Trạm."Mẹ cậu nhờ, gửi tiền mua quần áo mới cho cậu." Ánh mắt Tư Trạm lóe lên vài tia sáng.Đồng Miểu ngồi phía sau quơ chân "À" một tiếng, hỏi ngược lại: "Sao không gửi cho tớ nhỉ?"Tư Trạm hơi khựng lại: "Cậu đâu có thẻ ngân hàng."Nhưng tớ tài khoản Alipay* mà.* Một loại tài khoản ngân hàng của Trung QuốcĐồng Miểu thầm nhẩm trong lòng.Gần trường sư phạm ở thành phố Lan có một khu thương mại mới mở, mặc dù thua xa khu mua sắm Hương Xá nhưng nhãn hiệu đều có cả.Đồng Miểu không hay đi dạo phố, lúc trước đều do Đồng Mỹ Quân mua về cho cô, mua gì thì cô mặc nấy, cho nên không hiểu rõ về gu quần áo.Ngắm nhìn muộn loại đồ hàng qua lớp kính, cô có hơi thận trọng.Phía trước là một đôi yêu đương, cô gái khoác tay chàng trai, hai người nói nói cười cười.Lúc đi ngang qua họ, cô gái còn thì thầm nhìn họ: "Bọn trẻ ngày nay lớn nhanh thật đấy."Chàng trai cười: "Em có dám nói hồi cấp ba em không crush anh không?"Cô gái giả bộ đẩy chàng trai.Thật không khéo, bị Đồng Miểu nghe mất rồi.Cô im lặng lùi ra xa Tư Trạm.Thế mà lại đồng ý cùng hắn dạo phố, cái đầu bị cô Trịnh làm hỏng mất rồi."Uống nước gì?" Tư Trạm tỉnh bơ lại gần cô."Hả?" Đồng Miểu lấy lại tinh thần, không nghe rõ Tư Trạm nói gì."Trà sữa nhé, chỗ này có cửa hàng đắt khách.""Ờ." Đồng Miểu không hiểu, cho nên Tư Trạm nói gì cô cũng nghe, cho mau về nhà.Cửa hàng trà sữa ở tầng một, mở cửa tiệm còn có người gấu vỗ tay nhảy nhót, rất là vui mừng.Đồng Miểu mỉm cười, đôi mắt cong cong, không kìm được duỗi tay vuốt đầu nó.Bạn gấu thân thiết rũ đầu dưới tay cô, ra vẻ rất yêu thích.Tư Trạm đứng cạnh nhìn, cô gái tóc dài váy trắng vuốt ve gấu nhồi bông, khuôn mặt mỉm cười vui vẻ, ngón tay nhỏ nhắn điểm nhẹ lên đầu gấu bự, khẽ khàng, trong mắt như chứa đựng ngàn ánh sáng.Lần đầu tiên hắn cảm thấy, mấy con gấu bông cũng đáng yêu ra phết.Cho tới khi có đứa trẻ đến, Đồng Miểu mới yên lặng lùi xuống, nhường gấu bự cho bọn nhỏ."Uống gì?" Tư Trạm hỏi."Không biết." Đồng Miểu do dự vào trong nhìn, có rất nhiều đồ uống trước quầy, không chỉ có trà sữa."Cô bé, món hot nhất của cửa hàng chị là trà sữa trà xanh." Trong tiệm ít người, nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu với cô."Vậy chọn cái này đi." Đồng Miểu gật đầu, định lục tiền trong ba lô.Tư Trạm đưa thẻ: "Hai cốc, một cốc ấm ít đường."Đồng Miểu hơi ngừng lại, tờ tiền nắm trong tay đưa ra: "Không cần cậu mời tớ."Nhân viên cửa hàng cười cười: "Bây giờ là bạn trai mời, nào để người yêu tiêu tiền."Tư Trạm nhếch môi: "Đúng lắm."Đồng Miểu trừng hắn, nghiêm túc giải thích: "Cậu ấy không phải bạn trai em, chỉ là bạn học thôi."Giữa anh trai và bạn học cô hơi do dự, nhưng nghĩ lại lời cảnh cáo của Tư Trạm, cô vẫn nói là bạn học."À" Nhân viên cửa hàng lúng túng cúi đầu, im lặng quẹt thẻ cho Tư Trạm, nhưng không nhận tiền của Đồng Miểu."Cứ coi như trả tiền tàu điện ngầm đi." Tư Trạm căng mặt khẽ nói.Đồng Miểu hậm hực cất tiền về.Đồng Miểu ngồi tại chỗ ngậm ống hút hút một ngụm.Từng ngụm sữa ngọt ngào tràn vào miệng, đúng là nước ngon.Cô nhấp từng ngụm nhỏ, vì không khát lắm nên uống không nhiều."Của cậu ngon không?" Tư Trạm gác chân, tay cầm trà sữa, uống hết một nửa."Giống nhau cả mà." Đồng Miểu chỉ biết nhìn hắn.Tư Trạm đột nhiên nhoài người, bỗng nhiên ngậm lấy ống hút của Đồng Miểu hút một hơi.Đồng Miểu giật mình vội vàng tránh ra sau."Cậu làm gì vậy.""Của cậu hơi ngọt." Tư Trạm liếm môi, ánh mắt sâu không đáy.Giống như đang hôn gián tiếp ấy.Đồng Miểu đột nhiên đỏ bừng mặt, cô tức giận đẩy cốc trà sữa, đứng dậy: "Tớ không uống nữa!""Cậu không uống tớ uống." Tư Trạm ngang nhiên cầm lấy trà sữa của cô, lại hút một hơi.Giống như có khác biệt với trà sữa cô uống qua, ngọt lịm, còn vương hơi ấm của cánh môi cô.Đồng Miểu khẽ cắn môi, không thể làm gì Tư Trạm.Đánh cũng chẳng đánh lại, chọc tức cũng không chọc tức được, đúng là khắc tinh của cô mà."Hoan nghênh ghé thăm." Nhân viên cửa hàng cười vui vẻ gửi lời chào với khách.Đi vào là một cặp vợ chồng luống tuổi, còn dắt theo đứa con, đứa bé a a ô ô chỉ đồ uống bày đầy trên bàn.Người cha cúi đầu vỗ đầu bé: "Con không uống được đâu, ngoan nào."Người mẹ mỉm cười: "Không uống được thì ba nó uống."Người cha bất đắc dĩ lắc đầu: "Vừa về nước là bắt nạt bố nó, bố nó làm sao uống nước này hả."Người mẹ nhún vai thất vọng nói: "Anh chẳng lãng mạn cái gì, uống trà sữa mới ngọt ngào, anh nhìn người ta xem."Bà chỉ vào Đồng Miểu và Tư Trạm.Người đàn ông quay đầu theo cánh tay bà.Đồng Miểu ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cô lập tức cắn chặt môi, mặt mày tái nhợt.Người đàn ông bất ngờ cũng giật mình, bờ môi khẽ động nhưng vẫn không lên tiếng.Lòng Tư Trạm trầm xuống, hắn nắm lấy tay Đồng Miểu: "Này, nhỏ tóc quăn?"Hết chương 25
Vote để chúng mình có động lực nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com