TruyenHHH.com

Hoan Moi Tinh Dau Cua Anh Tieu That Luc De

Edit: BTD

Trung tâm thành phố thông báo về đại hội thể thao, trường học tổ chức cho các lớp cùng tham gia.

Theo lời chủ nhiệm, những người ở thủ đô thiếu tiền không chịu được, cứ phải vắt óc nghĩ ra đủ trò.

Đa số mọi người đều uể oải chán nản, chủ nhiệm lớp mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ có giáo viên thể chất là dõng dạc hô hào khẩu hiệu.

Từ Mậu Điền lấy lý do dị ứng với tia ngoại ở lại lớp, nhân lúc trong lớp không có ai, cậu ta do dự đặt vào trong hộc bàn của Đồng Miểu một thanh sô cô la, trên đó viết một chữ 'Sorry'.

Rồi cậu ta vội vã chạy về chỗ cắm đầu học tiếng Anh.

Vết thương của Đồng Miểu dần dần khép miệng, mấy hôm nay bắt đầu ngưa ngứa vì thế cô nguyện ra ngoài vận động cơ thể.

Khương Dao đứng cạnh cô, chỉ nhảy nhảy lấy lệ, ngay cả cánh tay cũng chưa nhấc lên lần nào.

"Mèo con, cậu nghiêm túc như vậy làm gì?" Tóc đuôi ngựa của cô tung tăng, quay đầu nhìn, ánh nắng phủ lên hàng lông mi cong vút.

"Tớ lười vận động lắm, muốn vận động một chút." Đồng Miểu nghiêm túc trả lời.

Khương Dao nhìn trộm ra đằng sau, Tư Trạm ngồi trên bóng rổ, hai tay chống đầu gối, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt lạnh tanh chẳng có cảm xúc gì.

Không cần nghĩ cũng biết cặp mắt kia là đang dõi theo ai.

Khương Dao chọc Đồng Miểu thì thầm, "Ê, mèo con, cậu giả bộ ngã đi."

Đồng Miểu không hiểu nhìn cậu ấy, "Giả bộ ngã?"

Khương Dao ranh ma cười: "Giả bộ lảo đảo đấy, mau mau."

Đồng Miểu chỉ đành gật đầu, chẳng hiểu Khương Dao lại đùa gì.

Cô khẽ lảo đảo ngã về phía trước, Khương Dao kéo cô lại hoảng sợ kêu: "Á!"

Tư Trạm lập tức đứng bật dậy, hàng lông mày nhíu chặt nhìn về phía Đồng Miểu.

Khương Dao ôm bụng cười ha ha, chỉ về phía sau cười nói: "Ơ kìa Tư Trạm, cậu đứng dậy làm gì?"

Gò má Đồng Miểu đã thoáng ửng hồng, động tác cứng đờ.

Ôi.

Tư Trạm híp mắt: "Khương Dao cậu rảnh quá à!"

Khương Dao le lưỡi làm mặt quỷ với Tư Trạm.

Cuối cùng Đồng Miểu cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực nào đó, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng cô, khiến cô luống cuống tay chân.

Từ sau đêm hôm đó, cô dường như tránh mặt Tư Trạm, có đôi khi dù hai người ở chung một nhà, nhưng cả tối đều không đụng mặt nhau, chỉ có Tiểu Ai là thi thoảng đập vào cửa phòng cô.

Thế nhưng cô không biết, trốn tránh liệu có giải quyết được vấn đề.

"Khương Dao cậu đừng đùa nữa." Đồng Miểu lúng túng cúi đầu, mái tóc ngang trán rũ xuống mắt, lòng bàn tay ẩm mồ hôi.

"Này thì có là gì, cậu nhìn tớ xem." Khương Dao hếch cằm, đôi mắt nhìn về một hướng.

Trên cầu thang lớp học, Quý Nhược Thừa đang cầm một quyển sách đi xuống.

Bóng anh thu hút biết bao ánh nhìn, Khương Dao cảm thấy anh còn chói lóa hơn cả mặt trời.

"Cậu định làm gì?" Đồng Miểu không giữ chặt cô, Khương Dao đã vụt chạy lên chỗ Quý Nhược Thừa.

Giữa sân thể dục là đường chạy bằng nhựa plastic, nhưng phía vòng ngoài có một bãi cát nhảy xa, hạt cát bị ánh mặt trời thiêu đốt nóng bỏng, học sinh năng khiếu đều đã bỏ đi.

Quý Nhược Thừa đang định đi lên trước, Khương Dao bị vấp bậc đá ngay cạnh, ngã phịch vào trong bãi cát.

Cô mặc quần ống dài trắng, đầu gối mài lên cát, lập tức bị xước vài đường.

Cô đau đớn nhíu lông mày.

Đồng Miểu đừng ở sau theo dõi cô chăm chú, trông cô ngã nhào vào trong bãi cát thì giật mình vội vàng chạy lên.

Thế mà cánh tay đột nhiên bị tóm lại, cô vừa quay đầu, cả người đã bị Tư Trạm ôm trọn.

"Cậu qua làm gì." Hắn kéo tay cô không để cô đi.

Đồng Miểu cảm nhận mặt mình giờ này đã nóng bừng, cô yếu ớt giãy dụa: "Cậu buông ra đi, Khương Dao ngã rồi."

Tư Trạm thấp giọng trả lời: "Cậu ấy cố ý."

Đồng Miểu mím môi, ngẩng đầu nhìn mặt Tư Trạm: "Nhưng mà ngã thật."

Tư Trạm híp mắt, ngón tay nhéo làn da cô: "Cậu tưởng Quý Nhược Thừa là tớ à, trông thấy cậu giả ngã thì sốt ruột."

Đồng Miểu mở tròn hai mắt, rồi lúng túng quay sang hướng khác.

Sao cậu ấy lại nói thẳng như vậy.

Cô nắm chặt nắm đấm, khe khẽ nói: "Tớ không đi đâu, cậu buông tớ ra đi."

Tư Trạm không nghe lời cô mà hỏi ngược lại: "Vết thương sao rồi?"

Đồng Miểu cúi đầu, vạt gió hè thổi tóc cô bay bay: "Tốt hơn nhiều rồi, còn cậu?"

Tư Trạm nhìn cô chăm chú, giọng hơi khàn khàn: "Không tốt, rất đau."

Đồng Miểu phồng miệng: "À."

"À là sao, hử?" Tư Trạm nâng cằm cô, ép cô nhìn mình.

Đồng Miểu nghiêng đầu tránh ngón tay hắn, xấu hổ tức giận quát khẽ: "Này cậu đừng đụng vào tớ!"

"Tư Trạm! Về vị trí!" Chủ nhiệm lớp đẩy mắt kính, đứng ở hàng đằng xa quát Tư Trạm.

Tư Trạm hơi khựng lại cảnh cáo cô: "Không được phép tránh mặt tớ."

Đồng Miểu không trả lời hắn.

"Cậu đồng ý tớ mới đi." Hắn không chịu nhường bộ.

"Ừm."

Đúng là lực bất tòng tâm.

Tư Trạm buông tay cô, tay đút túi vui vẻ trở về hàng.

Đồng Miểu thở một hơi thật dài thế nhưng tâm tình lại lơ lửng tận chín tầng mây.

Cô ngẩng đầu nhìn về trước, Quý Nhược Thừa đã đỡ Khương Dao vào phòng y tế, dường như cả người Khương Dao tựa vào Quý Nhược Thừa, bước chân khập khiễng.

Sau tiết thể dục là giờ giải lao mười lăm phút, tiết tiếp theo đúng tiết Vật Lý.

Đầu gối Khương Dao được sát trùng bằng cồn, theo gót Quý Nhược Thừa bước vào lớp.

Cô chớp mắt nhìn Đồng Miểu, đuôi mắt nháy mấy phát, rất là đắc ý.

Đồng Miểu lo lắng nhíu mày: "Sao cậu là ngã thật hả?"

Khương Dao chống bàn ngồi xuống, Đồng Miểu nhìn đầu gối của cô, còn lờ mờ trông thấy máu đỏ từ vết rách, hồng hồng nhàn nhạt, xem ra rất đau.

"Tất nhiên phải ngã thật rồi, Quý Nhược Thừa đâu phải Tư Trạm." Khương Dao thở ơ trả lời.

Đồng Miểu giật mình, thế mà Khương Dao lại nói y đúc Tư Trạm.

Thầy Quý và Tư Trạm khác nhau chỗ nào, cô không buồn để ý, thế là lại lùi về bàn mình.

Ai ngờ Khương Dao vẫn chưa nói xong, ánh mắt cô nóng rực bắn thẳng vào khuôn mặt của Quý Nhược Thừa, khe khẽ nói: "Mèo con, tất cả những cuộc gặp tình cờ lãng mạn, đều phải dựa vào cố gắng nhẫn nhịn."

Không biết âm thanh của cô có lớn quá hay không mà Quý Nhược Thừa đột nhiên nhìn về phía này, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Cuộc sống cấp ba cứ ngày qua ngày trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tháng chín, khí trời cũng không còn nóng nực như vậy.

Cả lớp đang xôn xao đắm chìm trong kì nghỉ mười một ngày, đại hội thể thao tiến hành đâu vào đấy nhưng Đồng Miểu lại không có duyên tham gia.

Ngày đó trời âm u, nhân lúc chào cờ chủ nhiệm Tôn dõng dạc thông báo cho cả trường về cuộc thi.

"Các thầy cô giáo sẽ chọn ra người ưu tú nhất, mười em học sinh, hai đội đại diện cho nhà trường tham gia thi đấu."

Bởi vì cuộc đua tuyển sinh rất quan trọng cho nên các tuyển thủ dự thi chủ yếu là lớp mười hai, nhưng đảm bảo không sai sót, lớp mười và lớp mười một cũng chọn ra vài em xuất sắc.

Đồng Miểu là một trong số đó.

"Em học sinh Đồng Miểu, từng nhận giải nhất cuộc thi sinh học toàn quốc, giải nhất cuộc thi vật lý cấp quốc gia, Olympic toán học..."

Đồng Miểu im lặng lắng nghe, trên mặt rất bình thản.

Trong trường thi thoảng lại vang lên tiếng trầm trồ, không ai hay biết, cô học sinh vừa chuyển tới này không ngờ lại có lai lịch như vậy.

"Cao Nhất tham gia đã nhận được thông báo trúng tuyển vào Thanh Hoa, cho nên cuộc thi lần này, Thịnh Hoa chúng ta nhất định phải làm được!"

Chủ nhiệm Tôn nói xong, mặt mày rất đắc ý, bên dưới đài vang lên tiếng vỗ tay rần rần.

Đôi mắt Đồng Miểu khẽ run rẩy, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Cô rất muốn ngồi sụp xuống, rất muốn cắn thứ gì đó để phát tiết thế nhưng chẳng thể làm được gì.

Chủ nhiệm Tôn thông báo trước toàn trường khiến gánh nặng trên vai cô càng lớn hơn.

Cô cố gắng theo lời chuyên gia nói, điều chỉnh tâm trạng nhưng mồ hôi lạnh vẫn nhỏ xuống không ngừng.

Khương Dao nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lo lắng vỗ nhẹ: "Mèo con?"

Đồng Miểu giống như vừa thoát ra khỏi ao nước, tóc ướt dính bên tai, vết răng in trên môi rất sâu.

Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp chặn ngang tai cô.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

Tư Trạm che kín hai tai cô, giọng nói chủ nhiệm Tôn nhỏ dần, ngay cả tiếng vỗ tay chung quanh cũng khe khẽ.

Đồng Miểu ngạc nhiên nhìn Tư Trạm, sắc mặt hắn rất không tốt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng chủ nhiệm Tôn trên đài.

Nhưng mà suy nghĩ của Đồng Miểu đã thành công bị quăng đi.

Cô tạm quên đi cuộc thi, quên đi những đánh giá của mọi người, làn gió thổi qua thổi bay mồ hôi, hơi lành lạnh.

Cô ngẩng đầu ngắm cằm Tư Trạm, hai bên tai đã bị hai tay hắn bao lấy.

Trong giây phút đó, cả thế giới chỉ còn hắn.

Hơi thở của hắn, mùi hương của hắn, hơi ấm của hắn.

Mắt cô lấp lánh, đôi mắt lúng túng làm đau lòng người khác, lần đầu tiên cô không đẩy hắn ra.

Trời ầm vang tiếng sấm, hạt mưa tí tách ào đổ xuống.

Cũng giống như buổi tối hôm ấy, ấm ướt man mát, rất gần một người.

Màn mưa làm các học sinh hô hào rối loạn, nhao nhao cởi đồng phục che mưa, tiếng phàn nàn cũng nhiều hơn, lời chủ nhiệm Tôn bị cắt ngang.

Tư Trạm bình thản hỏi: "Còn sợ không?"

Đồng Miểu trong lòng hắn khẽ lắc đầu.

Hắn buông tay, mau chóng cởi áo khoác ném cho Đồng Miểu, thấp giọng nói: "Các cậu che đi."

Đồng Miểu cầm áo khoác, vẫn đứng nhìn Tư Trạm ngẩn người.

Thật là lạ, rõ ràng rất khó chịu rất bức bối, nhưng lại dễ dàng để hắn ném đi.

Giống như giải dược vậy.

Khương Dao vội vàng phủ áo khoác che đầu mình và Đồng Miểu, còn gào lên với Tư Trạm: "Cảm ơn nhé."

Đồng Miểu mới hoàn hồn khẽ khàng nói: "Cảm ơn cậu."

Chu Nhã Như im lặng cắn răng nhìn Đồng Miểu.

Cô ta đã ra sức thể hiện, thậm chí còn xin mẹ tìm chủ nhiệm Tôn nhưng nhà trường nói, danh sách đã đủ, lên lớp mười hai hẵng tham gia.

Nếu như không phải do Đồng Miểu, cô ta có lòng tin vượt qua đối thủ tham gia thi đấu.

Rõ ràng Đồng Miểu đã nói không tham gia mà.

Nếu sớm biết vị trí đã bị chiếm, cô ta tội gì phải dồn sức để chuẩn bị thi đấu.

Cô ta nuốt lấy nước mắt, tay siết chặt, sau đó thôi nhìn cười lạnh nhìn trời, hạt mưa nhỏ bé nhỏ xuống mắt, chua xót đau nhói.

Trần Lộ Nam nhìn về phía Tư Trạm, mất mát đẩy người Cát Thần Thần: "Nè, không phải bảo Tư Trạm ghét Đồng Miểu sao?"

Cát Thần Thần bĩu môi: "Ai mà biết." Cậu ta còn đang chấn kinh đối với thành tích của Đồng Miểu.

Con người gì thế không biết, môn gì cũng giỏi, mà còn đỉnh như vậy.

"Đồng Miểu vừa tới là cậu ấy đã gây khó dễ còn gì, còn cướp vị trí của Chu Nhã Như, Trần Đông cũng nói. . ."

Cô ta không biết mình đang thuyết phục Cát Thần Thần hay là thuyết phục bản thân nữa.

Cát Thần Thần không quá để tâm chuyện này, thờ ơ nói: "Có lẽ là vì Khương Dao đấy, trông họ như bạn thân."

Trần Lộ Nam ngạc nhiên mừng thầm: ""Thật sao?"

Cát Thần Thần gật đầu: "Chẳng nhớ ai nói nữa."

Trần Lộ Nam hơi khựng lại: "Khương Dao thích thầy Quý à?"

"Ừ."

"Chậc, cũng lợi hại đấy."

Tiếng chuông vào học vang lên, các học sinh tránh mưa đứng chen chúc trong hành lang, chiếc loa không ngừng nhắc nhở: "Không được chen lấn, không được đánh nhau."

Nhưng chẳng ai muốn ướt nhẹp, ai cũng cố gắng chạy vào lớp ngồi hong điều hòa.

Đồng Miểu và Khương Dao cũng chạy nhưng các cô chạy đến hiên đứng, chờ đám người vơi bớt mới đi vào.

Đồng Miểu nhìn Tư Trạm đang ung dung đi vào.

Hắn đưa áo khoác cho cô, bên trong mặc chiếc áo CK* ngắn tay, trên bắp tay toàn là nước, quần áo cũng ướt sũng dính chặt trên vào cơ thể, thật sự rất đẹp.

* Hãng áo nam CALVIN KLEIN. Ảnh cuối chương.

Tóc hắn đen nhánh, ướt sũng rủ xuống trán, nước mưa rơi rì rào xung quanh hắn nhưng hắn không thèm để tâm đút túi.

Y như một bức tranh phong cảnh.

Đồng Miểu chột dạ nhìn phía khác, cô kéo cánh tay Khương Dao: "Đi thôi."

Rất nhiều năm sau này, cô vẫn không thể quên được bức tranh ấy, một cậu thiếu niên đẹp trai lạnh lùng đi bộ dưới mưa.

Không ai có thể đặc biệt như cậu, cũng không ai có thể thay thế được cậu.

Chu Nhã Như khẽ khàng đập cửa phòng chủ nhiệm Tôn, sau khi được phép cô ta đẩy cửa bước vào.

"Chủ nhiệm Tôn, em muốn nói chuyện với thầy."

Chủ nhiệm Tôn ngẩng đầu mỉm cười, ông đều có thiện cảm với học sinh giỏi, đây đều là tấm gương của Thịnh Hoa.

"Nhã Như, sao vậy?"

Chu Nhã Như căng thẳng liếm môi, nắm tay siết chặt: "Chủ nhiệm Tôn, em muốn tham gia cuộc thi tổng hợp."

Chủ nhiệm Tôn ngẩn người, ông lúng túng im lặng rất lâu, lời nói ẩn ý: "Nhã Như à, lớp mười một có tất cả hai thí sinh, Hà Hiểu Bạch lớp một đợt trước kết quả thi đua xếp trước trò mà."

Ánh mắt Chu Nhã Như run rẩy: "Vậy còn Đồng Miểu? Không phải cậu ấy đã có thông báo trúng tuyển Thanh Hoa rồi sao?"

Chủ nhiệm Tôn ho nhẹ, ông dựa vào ghế: "Nhã Như, thật không giấu trò, lần này nhà trường chỉ định Đồng Miểu giành giải."

Lòng Chu Nhã Như chìm dần: "Chủ nhiệm, em cũng làm được, em cam đoan sẽ giành giải nhất cho nhà trường."

Chủ nhiệm Tôn thở dài, ông vẫn lắc đầu: "Đồng Miểu hồi ở Nhất Trung chính là một con át chủ bài khiến thầy rất phiền não, bây giờ em ấy chuyển tới đây, thầy không có lý do gì không dùng."

Chu Nhã Như vẫn còn có điều muốn nói, chủ nhiệm Tôn cắt ngang lời cô ta: "Lần này chủ yếu liên quan tới danh sách thi đấu, em là một học sinh xuất sắc, kỳ sau lớp mười một vẫn còn cơ hội, không phải gấp."

Giọng nói Chu Nhã Như nức nở, nước mắt giàn giụa: "Chủ nhiệm, em nhất định phải vào Thanh Hoa Bắc Đại, em không thể bỏ lỡ cơ hội lần này được!"

Chủ nhiệm Tôn khó xử cau mày: "Bình tĩnh đi, em nhất định sẽ thi đậu, không phải em tham gia thể dục sao. . . được thêm điểm đúng không?"

Chu Nhã Như cúi đầu, khẽ nói: "Bị người khác báo cáo rồi, không thể tham gia ạ."

Chủ nhiệm Tôn lúng túng "À" một tiếng.

Cộng điểm thể thao ở thành phố Lan luôn được xem là một đặc quyền đơn giản nhất, bởi vì số người quá nhiều, quản thúc không nghiêm cho nên rất nhiều phụ huynh có dã tâm ngay thời điểm học lớp mười đã sắp xếp ổn thỏa cho con.

Trường học tất nhiên mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Nhưng những chuyện thế này sợ nhất là bị báo cáo, có năng lực thi đấu hay không, chỉ cần nhìn là biết ngay.

Xem ra Chu Nhã Như vì chuyện này nên càng sốt ruột.

"Thực ra không được cộng điểm em cũng không vấn đề gì đâu..."

Đáy mắt Chu Nhã Như có phần đau buồn: "Chủ nhiệm, tâm lý em không tốt, thi sẽ không đậu đâu."

Thật khó giải quyết.

Chủ nhiệm Tôn không muốn thay thế Đồng Miểu nhường vị trí này cho cô ta, thay thế Hà Hiểu Bạch cũng không phải chuyện tốt.

Chu Nhã Như về lớp nằm trên bàn khóc, Đồng Miểu nhìn thoáng qua chỗ cô ta.

Lần trước Chu Nhã Như đã đưa nước cho cô, cô rất có hảo cảm với Chu Nhã Như.

Không biết vì sao Chu Nhã Như lại khóc, hình như rất buồn.

Sau khi tan học, cô lặng lẽ vào siêu thị mini mua cho Chu Nhã Như một chai nước có gas mát lạnh.

Cô khẽ khàng lại trước bàn Chu Nhã Như, mắt cụp xuống nhìn, trên bàn Chu Nhã Như có dòng chữ khắc bằng dao, chồng chất nặng nề, dùng lực rất mạnh.

— Thanh Hoa, Bắc Đại.

Cô đặt chai nước vào tay Chu Nhã Như, nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng khóc."

Cô không biết cách an ủi người khác, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vụng về nói một câu nhạt nhẽo.

Chu Nhã Như đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, tay dùng sức hất: "Ai cần nước của cậu!"

Chai thủy tinh đập xuống đất, lập tức vỡ thành nhiều mảnh, nước bên trong chảy lênh láng, bọt nước sủi ùng ục.

Hết chương 22

Áo CK:


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com