Hoan Moi Tinh Dau Cua Anh Tieu That Luc De
Chương 11
Edit: Cách Cách
Beta: BTD
Lớp 3 la hét om sòm, mảnh thủy tinh trên mặt đất đã được trực nhật thu dọn, nhưng Tư Trạm và Đồng Miểu vẫn chưa về lớp.Bàn trên của Trần Đông là một nữ sinh trong đội cổ vũ, dáng người hơi gầy, khuôn mặt trái xoan, trong lớp không được để ý lắm.Cô ta quay xuống đập túi bút của Trần Đông: "Ê Trần Đông, Tư Trạm đi đâu đấy?"Trần Đông rung chân, hắn ngẩng đầu nhìn rồi cười hì hì: "Trần Lộ Nam, đưa vở hóa đây thì tôi nói cho."Từ Mậu Điền phụ trách thu vở hóa, hắn để tập vở ở cửa sổ hong khô, còn trước mặt Từ Mậu Điền là Khương Dao đang đập bàn quăng sách tra hỏi.Trần Lộ Nam không thể chọc vào Khương Dao, càng không thể vòng qua người cậu ta cầm về cho Trần Đông chép.Cô ta cắn môi: "Tôi vẫn nhớ, để tôi viết cho."Trần Đông vội vã bê sách qua, bìa sách đơn giản chỉ có cái tên viết siêu siêu vẹo vẹo: "Ok, Ok."Trần Lộ Nam buồn bực nhận lấy, chớp chớp mắt hỏi: "Thế Tư Trạm đi đâu đấy?"Trần Đông thờ ơ trả lời: "Thì tìm thầy Quý đó, đội vật lý thiếu người, không lắp được người máy."Trần Lộ Nam hơi nôn nóng lại nhỏ giọng hỏi: "Không phải trước đó, vừa rồi cơ, cậu ấy đi đâu?"Trần Đông nghĩ ngợi hồi lâu rồi nhún vai: "Ai biết."Trần Lộ Nam tức giận ném trả lại vở: "Cậu tự mà viết đi."Vừa dứt lời, cửa lớp bỗng dưng bị đá tung, tiếng đập mạnh khiến cả lớp im bặt.Sắc mặt Tư Trạm rất đáng sợ, sải vài ba bước chân đã sừng sững trước mặt Từ Mậu Điền, lôi tuột hắn ra khỏi chỗ ngồi, không nói hai lời đã nhấc chân hung hãn đạp mấy phát vào bàn của Từ Mậu Điền.Chấn động mạnh khiến đống sách vở đang chồng chất trên bàn ào ào đổ xuống, ngay cả Khương Dao cũng giật nảy mình, không cầm nổi que kẹo mút trong tay nữa.Cái bàn gỗ không chịu nổi cú đạp, một vài nhát đã hổng một lỗ lớn, ngăn trên bị đạp sập, tấm ván gỗ ở giữa vỡ tung, mảnh gỗ vụn li ti bay tứ tung trên mặt đất.Bạn cùng bàn của Từ Mậu Điền không dám ho he, trơ mắt nhìn Tư Trạm đạp nát cái bàn của Từ Mậu Điền.Khương Dạo gác chân ngồi ghế ngay cạnh, khoanh tay kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, Tư Trạm cậu lên cơn điên hả?"Từ Mậu Điền mím môi, tay vo chặt tờ giấy nháp, những bông hoa trên bệ cửa sổ được tưới đầy nước, nước tràn ra thành từng giọt nhỏ chảy dọc bệ cửa sổ nhỏ vào mu bàn tay hắn, vậy mà hắn không hề phát hiện."Tư Trạm, cậu làm trò gì đấy, ra ngoài cho tôi!"Chủ nhiệm Tôn đúng lúc đang tuần tra ở tầng này, vừa đến cửa lớp thì thấy Tư Trạm đạp hỏng chiếc bàn, ông tức lệch cả râu, Thịnh Hoa có quá nhiều học sinh coi trời bằng vung, Tư Trạm chính là một nhân tài trong số đó.Tư Trạm quay đầu nhìn chủ nhiệm Tôn, lạnh lùng nói: "Chờ chút."Sau đó không nhìn chủ nhiệm Tôn nữa, hắn chỉ vào Từ Mậu Điền đang run rẩy, hung ác đe: "Còn một lần nữa, tao đạp chết mày."Chủ nhiệm Tôn tức tới nỗi chiếc bụng bự run bần bật, lần đầu tiên có người xem lời ông ấy nói như không khí.Nếu không vì có Tư Khải Sơn đầu tư cho trường học!Ông cố kìm cơn giận.Tư Trạm dứt lời, tay đút túi quần, mặt vẫn u ám đi ra chỗ chủ nhiệm Tôn, thờ ơ nói: "Đi thôi.""Tôi hẳn phải tìm cha cậu tới đây dạy lại cậu!" Chủ nhiệm Tôn chỉ vào bóng lưng hắn, tức giận gài cửa lại.Chủ nhiệm Tôn vừa đi, lớp học lập tức sôi trào."Đậu xanh, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Một vài nam sinh thích hóng chuyện vội vàng nhìn Trần Đông.Trần Đông nhìn vòng quanh lớp, vô tội trả lời: "Nhìn tao làm gì, thằng nào đó đáng đời bị đánh chứ sao."Hắn có ý nhìn Từ Mậu Điền.Khương Dao đứng dậy đập bàn Trần Đông, cau mày hỏi: "Cuối cùng là chuyện gì, Tư Trạm nổi điên cái gì?"Trần Đông không dám không trả lời Khương Dao, hắn gác tay ra sau đầu, thấp giọng nói: "Haizz, bài post ngu ngốc trên mạng kia kìa, Tư Trạm tra IP ra Từ Mậu Điền, là nó đăng."Bọn hắn thường không để ý mấy bài đăng vớ vẩn trên mạng, nhưng không chịu nổi bị người xung quanh bàn tán, trên mạng ồn ào nói Hách Mộng Khê cho Trần Khải Khiếu đội nón xanh, Tư Trạm là hiệp sĩ đổ vỏ.Mấy nam sinh xung quanh nghếch cổ nghe trộm chép miệng: "Đệch mợ còn có chuyện như thế!""Tao còn tưởng Tư Trạm thay cô bạn kia ra mặt nữa.""Thôi đi, trùng hợp thôi, Tư Trạm rất ghét con bé đấy, vừa tới đã nhằm cậu ta còn gì.""Thật sự là tao thấy Đồng Miểu xinh quá trời, sao mà Trạm ca ghét cậu ấy thế?""Mày không biết Trạm ca không thích loại con ngoan trò giỏi thế này à."...Đồng Miểu ra khỏi phòng y tế, mu bàn tay được bôi thuốc mát lạnh, không còn xót như trước nữa.Cửa sổ hành lang thường xuyên được mở ra, gió sớm mai thổi vào, hơi lành lạnh.Bác sĩ chẩn đoán cô bị viêm dạ dày nhẹ, cho cô uống thuốc nhưng hiệu quả chưa đến nhanh như vậy, cơ thể cô vẫn chưa khỏe hẳn.Đi mấy bước cầu thang đã đổ đầy mồ hôi.Gió lạnh thường xuyên thổi vào trong lớp, cô lại chỉ mặc váy đồng phục, nếu như không có cái áo khoác này...Ngón tay của cô nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nó đang siết chặt lại, chiếc áo khoác thể thao ôm trong ngực quá lớn đối với cô.Trên áo khoác có hương bạc hà dễ chịu, không phải mùi khói thuốc, mà là hương xà phòng giặt quần áo.Đây là áo Tư Trạm trước khi bỏ đi cởi ra quăng vào tay cô.Hắn chỉ lạnh lùng ép buộc để lại một câu: "Không mặc thử xem."Không đợi cô nói gì, Tư Trạm đã bỏ đi.Cô vẫn luôn ôm nó nãy giờ, nhưng lại không có ý định mặc, cho tới hiện tại cô chưa bao giờ mặc quần áo của nam sinh.Huống hồ cái áo này còn vương lại nhiệt độ cơ thể của Tư Trạm.Đồng Miểu hơi mím môi, gió từ cửa sổ thổi tung tóc mái ngang trán của cô, con ngươi đen nhánh hạ xuống, lẳng lặng nhìn áo khoác trong tay.Một hồi lâu.Cô thở dài, nhẹ nhàng buộc lại mái tóc dài rối tung, cầm áo khoác mặc lên, dễ dàng thò cánh tay vào trong tay áo, duỗi một lúc chỉ lộ được đầu ngón tay trắng nõn nà.Áo khoác Tư Trạm quá lớn, cô mặc vào dài xuống dưới tận đầu gối, tay áo rộng thùng thình, bọc cả người cô vào bên trong, chỉ để lại một bóng người con con.Một lớn một nhỏ, nhưng không hề không hợp.Khắp nơi đều là mùi hương của hắn.Thật là. . .Cô hơi ngửa đầu, lại là góc cầu thang quen thuộc kia, lúc ấy Tư Trạm đứng ở đây, ở trên cao ngó xuống, nhìn cô cười ngạo nghễ.___nhỏ tóc xoăn, tôi thích cậu.___... là tuyệt đối không thể.Khi đó hắn cười ác nghiệt, nhìn cô xấu hổ giận dữ, lúng ta lúng túng.Thật sự không thể hiểu nổi tên này!Cô rụt vai, chịu gió lạnh thổi bước lên cầu thang, có tiếng nhạc bài Yesterday Once More của nhóm The Carpenters* vang lên từ siêu thị gần trường.*The Carpenters là một ban nhạc do 2 anh em nhà Carpenter thành lập (1969-1983).Tiếng nhạc lác đác tiếng có tiếng không, nhưng làn điệu rất dịu dàng.Sắp đến cửa lớp học, bỗng có hai học sinh nhuộm tóc từ trên lầu đi xuống, đồng phục xộc xệch, vừa đi vừa tám chuyện.Hình như là lớp mười hai.Đồng Miểu tránh ra xa, trước kia tại Nhất Trung thầy giáo từng dặn dò các cô, lớp mười hai rất quậy, chớ dại chọc vào các anh chị ấy.Một người trong đó móc bật lửa ra châm thuốc: "Trần Khải Khiếu định chặn đánh Tư Trạm hả?"Người kia cắt ngang: "Tiếc gái thôi, muốn ra vẻ trước mặt Hách Mộng Khê."Người hút thuốc cau mày: "Tư Trạm không dễ chọc đâu, tao nghe nói nhà nó kinh lắm, đừng tự đốt lửa lên người.""Mày ngu quá, bọn mình chỉ cần ra vẻ một chút để Tư Trạm biết sợ là xong, ai mà muốn đánh thật với nó, thằng đó mà tức lên thì đáng sợ bỏ mẹ ra.""Tốt nhất mày đừng nói ra ngoài, nếu Tư Trạm cũng dẫn người tới, Trần Khải Khiếu chết chắc.""Chắc không đâu, bọn mình lớn hơn Tư Trạm một năm lận mà."Hai người không ai quan tâm tới Đồng Miểu nhỏ bé im lặng ngay cạnh, vừa thì thầm vừa đi xa, tàn thuốc lá rơi xuống đất, trong phút chốc bị gió thổi bay.Lông mi Đồng Miểu run run, không biết vì sao, cô đột nhiên rất lo sợ, sợ rằng không thể gặp hắn ngay lập tức.Hết chương 11
Vote để tụi mình mau edit chương mới nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com