Hoan Love Hatred
"Mày... Mày muốn làm gì..." Dương Hàng Lâm trán rịn mồ hôi, lùi về phía sau từng bước từng bước, mặt thì tái nhợt.Rốt cuộc có chuyện gì mà ông ta lại sợ hãi đến mức mặt mày không còn miếng máu nữa rồi?"Dương Hàng Lâm... Rốt cuộc cũng đã đến ngày ông phải đền mạng cho ba mẹ tôi rồi! Ha ha ha..." Vương Tuấn Khải tay cầm con dao sắt nhọn tiến tới ngày càng gần Dương Hàng Lâm. Đôi mắt anh hằng lên những sợi tơ máu, trông thật dữ tợn, miệng cười thành tiếng tỏ vẻ vui sướng vô cùng.Dường như, anh không còn là anh nữa rồi..."Mày... Mày định giết tao trả thù ư? Huh... Nên nhớ, tao chính là ba vợ của mày đó! Nếu mà chuyện mày giết tao để Tuệ Mẫn biết được thì con bé chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu!""Ông nghĩ tôi ngu đến mức đó à? Tôi giết ông xong, sau đó đỗ lỗi cho người khác hoặc là tạo hiện trường giả giống như là ông tự sát bộ không được sao?""Mày... Thù hận làm mày bị mờ mắt rồi!" Dương Hàng Lâm tay run run chỉ Vương Tuấn Khải."Vậy ông dám nói năm xưa không phải vì hận mẹ tôi đi lấy chồng khác nên mới hãm hại gia đình bà ấy?""Mày...""Tôi không quan tâm điều gì nữa cả. Tôi bây giờ chỉ muốn giết chết ông để trả mối thù này cho ba mẹ của tôi thôi!" Nói xong liền xông tới đâm ông ta.Phụt."A a a a a a a..."Sau câu nói của Vương Tuấn Khải là tiếng la thất thanh của Dương Hàng Lâm. Con dao sắt nhọn găm thẳng vào ngực trái của ông ta, máu văng tung tóe, người anh nhuốm đầy máu tanh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thi thể ông ta."Là do ông tự chuốt lấy!"Nói xong Vương Tuấn Khải liền đập phá mọi thứ trong nhà cho hả giận rồi mới rời khỏi đó. Mọi việc xảy ra tiếp theo thì giống như Dương Tuệ Mẫn đã nói với anh vào đêm hôm đó...***"Anh cũng hay thật! Ngay cả em trai ruột mà cũng dám hy sinh, Vương Tuấn Khải à..." Người đàn ông trung niên đó nói bằng giọng mỉa mai.Vương Tuấn Khải nhếch mép cười, rồi ngước lên nhìn ông ta bằng đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi thấy ông không trả nổi tiền cho bọn cho vay nặng lãi kia nên mới nhờ ông tham gia vở diễn này mà giờ... Lại ăn nói với ân nhân của ông kiểu đó?" Vương Tuấn Khải dừng lại, lấy một khẩu súng từ trong áo khoác ra, chỉa vào đầu của ông ta, hừ lạnh nói: "Chuyện của tôi cần ông quản sao?" Tay lên nòng súng."N... Này... Anh không phải là... là muốn giết người diệt khẩu đó chứ? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?" Ông ta sợ hãi giơ hai tay lên, trán rịn mồ hôi."Thỏa thuận? Ông nói thử xem? Xã hội đen như chúng tôi đây có cần để tâm đến mấy cái thỏa hiệp vớ vẩn đó không?""Xã... Xã hội đen? Anh... Anh là..." Người đàn ông trung niên đột nhiên có dự cảm không lành.Ừm... Cái dự cảm không lành đó rốt cuộc cũng tới rồi.Vương Tuấn Khải cười to rồi nói: "Ông biết Vương Tuấn Khải chứ? Chính là tôi!"Đoàng.Vương Tuấn Khải một tay bắn chết người đàn ông đó. Ông ta chết không nhắm mắt, gương mặt biểu hiện rõ sự kinh hãi. Ông ta cũng không ngờ lại hợp tác phải một ông trùm xã hội đen khét tiếng, ông ta chết như thế này xem như là dễ coi lắm rồi...Hôm ấy, Dương Tuệ Mẫn tình cờ có mặt tại nơi đó, cô đã nghe thấy hết được đoạn đối thoại giữa hai người họ.Chính mắt cô cũng đã nhìn thấy anh giết người...Vương Tuấn Khải, tại sao anh lại tàn độc đến như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com