TruyenHHH.com

Hoan Love Hatred

"Anh ấy thực sự không cần em nữa rồi sao?"

"Anh ấy?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đi đến ngồi bên cạnh nghe cô, cô tiếp tục nói: "Phải, anh ấy là chồng của em..."

"Em có chồng rồi sao?"

"Dạ... Chẳng những có chồng, mà chúng em còn có một đứa con gái 5 tuổi rồi."

Nhắc đến con yêu của cô và Vương Tuấn Khải, miệng cô bất giác mỉm cười, nhưng nụ cười ấy sao trông có vẻ miễn cưỡng quá.

"Em có con sớm vậy? Nhưng mà em và chồng em đã xảy ra chuyện gì mà em lại bị ngất dưới mưa như thế?"

"Haizz... Chuyện là thế này..."

Và thế là Dương Tuệ Mẫn bắt đầu kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện tối qua giữa cô và Vương Tuấn Khải cho Dịch Dương Thiên Tỉ nghe. Vừa kể, nước mắt cô vừa rơi lã chã, Thiên Tỉ nhìn thấy mà cũng thấy đau xót trong lòng.

Không giấu gì. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng từng một thời cảm nắng bởi Dương Tuệ Mẫn cô. Cô gái này tuy có hơi lười biếng, hơi thích dựa dẫm vào người khác nhưng cô là một cô gái tốt, rất đáng để được người khác yêu thương, bảo bọc.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cô khóc, tự mình cũng lấy tay lau đi hai hàng nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô, an ủi cô.

"Không sao đâu! Có lẽ chồng em đang có tâm sự gì đó thôi. Bây giờ em xuống nhà ăn sáng, sau đó anh đưa em về nhà nhé?!"

"Được, cảm ơn anh!"

"Đừng khách khí!"

***

Dương Tuệ Mẫn theo Dịch Dương Thiên Tỉ xuống nhà, Thiên Tỉ và cô cùng vào phòng ăn, đập vào mắt cô là một bàn ăn thịnh soạn. Chỉ là ăn sáng thôi mà, có cần phải nhiều món như vậy không? Với lại, nếu người mà Thiên Tỉ cứu, đưa về nhà tối qua không phải là cô thì anh ấy cũng sẽ mời ăn nhiều món như thế sao?

"Anh, đều là anh tự nấu sao?"

"Phải, em mau ngồi xuống ăn đi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa kéo ghế ra mời cô ngồi. Dương Tuệ Mẫn mỉm cười ngồi xuống rồi bảo: "Cảm ơn anh!"

"Đã bảo không cần khách sáo với anh!"

"Được rồi được rồi!"

"Ngoan!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói rồi đi sang kéo ghế ra ngồi đối diện cô. Thiên Tỉ cầm đũa và gắp một miếng cá bỏ vào bát cho Dương Tuệ Mẫn.

"Em ăn thử xem, anh nấu có ngon không?!"

"Được rồi!"

Dương Tuệ Mẫn nói xong liền cầm đũa gắp miếng cá cho vào miệng nhai. Dịch Dương Thiên Tỉ với vẻ mặt mong đợi, dò hỏi cô: "Thế nào? Mùi vị không tệ chứ?"

Dương Tuệ Mẫn mỉm cười, định mở miệng khen thì bỗng nhiên cô thấy buồn nôn vô cùng. Dịch Dương Thiên Tỉ vốn là người rất thông minh, anh nhìn biểu hiện cô mà hiểu ra vấn đề, liền gấp gáp đưa cô vào nhà vệ sinh.

Sau một hồi vật lộn với cơn buồn nôn đó, rốt cục thì Dương Tuệ Mẫn cũng quanh ra. Thấy vẻ mặt cô xanh xao, Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng đỡ cô ra sô pha ngồi, sau đó đi lấy một cốc nước ấm cho cô.

"Em uống chút nước đi!"

"Dạ!"

Dương Tuệ Mẫn gật đầu, đưa hai tay cầm lấy cốc nước uống một ngụm.

"Sao rồi? Em đã thấy đỡ hơn chưa?"

"Cũng đỡ rồi ạ..."

Dương Tuệ Mẫn gượng cười, mặt cô dường như trắng bệch.

"Bộ đồ ăn anh làm không được ngon sao?"

"Không, rất ngon ấy ạ! Nhưng mà... không hiểu sao em nghe mùi cá thì lại cảm thấy buồn nôn..."

Dương Tuệ Mẫn nói đến đấy thì chợt nhận ra điều gì đó "bất thường", mà ngay cả bản thân Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy thế, Thiên Tỉ định nói gì đó với cô thì cô nhanh hơn, nói trước.

"Thiên Tỉ, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra có được không?"

"Ừ, được! Em đợi anh, anh đi lấy xe nhé!"

"Dạ!"

Trong khi Thiên Tỉ đi lấy xe, Dương Tuệ Mẫn đưa một tay ôm bụng rồi nghĩ: "Biểu hiện này sao giống với lúc mình mang thai Tiểu Mẫn Mẫn quá vậy? Lẽ nào..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com