TruyenHHH.com

Hoan Into1 Yeu Than

9.

Lưu Vũ bị đánh thức bởi một xô nước đá, vết hằn trên cánh tay vì nước mà trở nên đau nhức.

"Tôi khuyên cậu nên nhận tội đi." Cục trưởng cục an ninh khoanh tay, trịch thượng nói: "Bất kể cậu nhận hay không nhận tội đều không quan trọng, cậu trực tiếp nhận tội không phải tiện bề cho đôi bên hay sao?" 

"Có cái rắm í." Lưu Vũ cười lạnh chửi thề, thầm nghĩ nếu có Lưu Chương ở đây, có lẽ đã có thể mắng người này tức đến hộc máu, nhưng ở phương diện này anh thật sự không có bản lĩnh, "Các người định vu oan giá họa cho tôi có đúng không?"

"Ta mới không theo ý các người mong muốn."

"Vậy thì hết cách rồi, đội trưởng Lưu Vũ." Cục trưởng an ninh nhún vai ra lệnh, "Tiếp tục đánh!"

Cây roi dùng để hành quyết giơ lên cao, Lưu Vũ nhắm mắt lại, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói hoảng sợ: "Cục trưởng, không, không ổn rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Cục trưởng hỏi, "Ta đang bận, các người không thấy sao?"

"Cục trưởng, cục trưởng, mấy người INTO1 chạy rồi!" Đám đàn em cấp dưới chạy vào, sợ hãi đến bủn rủn chân tay nói, "Chạy, chạy đến chỗ chúng ta..."

"bùm!"

Âm thanh ồn ào phát ra từ cửa bộ phận an ninh, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng loa của bộ phận truyền thanh bên cạnh được bật lên.

"Bật đi."

"E hèm, thứ này có dùng được không?" Lưu Chương cầm vũ khí vừa mới nhặt được từ bộ phận truyền thanh, "Nghe này, người bên trong, thả đội trưởng của chúng ta ra, nếu không ta sẽ cho nổ tung bộ phận an ninh của các ngươi! "

"Nghe y như nhân vật phản diện vậy." Lâm Mặc trêu chọc, siết chặt khẩu súng trong tay. Bá Viễn đứng ở phía sau, đám dây leo điên cuồng mọc lên, phủ xanh khắp nơi.

"AK và em sẽ giữ chân họ một lúc, Viễn ca, anh vào trong cứu Lưu Vũ." Lâm Mặc thì thầm, Lưu Chương gõ vào loa: "Bộ họ bị điếc rồi hay sao mà không có ai ra ngoài? "

"Anh nên biết rằng hò hét chỉ là một nghi thức, họ nghe anh mới là lạ." Lâm Mặc vỗ vai Lưu Chương, "AK, đưa cho em một khẩu súng hạng nặng."

"Để làm gì?" Lưu Chương không hiểu tại sao nhưng vẫn từ trong hư không triệu hồi một khẩu súng hạng nặng và đưa cho Lâm Mặc. Giây tiếp theo, Lâm Mặc không chút do dự bắn về phía cửa cục an ninh: "Viễn ca, đi !"

Bá Viễn bọc mình trong dây leo, lao vào cổng bộ phận an ninh như một tia sáng, ngày càng có nhiều thành viên của bộ phận an ninh lao ra tấn công Lưu Chương và Lâm Mặc.

"Tiểu tử điên." Lưu Chương cười ha ha, vừa rồi một viên đạn từ cục an ninh đã bay sượt qua gò má anh, anh lau mặt có chút đỏ nói, "Em so với ta còn điên hơn."

"Em là người như thế nào, anh không phải mới biết ngày đầu", Lâm Mặc bĩu môi, "AK, cùng em kề vai chiến đấu không phải rất đã sao?"

"Đương nhiên." Lưu Chương giơ hai khẩu súng bắn về phía cửa cục an ninh, "Hôm nay hai chúng ta sẽ làm kẻ phản diện, những kẻ dám cản đường..."

"Đều đi chết đi!"



"Bên cục an ninh xảy ra chuyện gì?"

Nhậm Dần Bồng nhàn nhã lau dao: "Sao không ló mặt ra để đồng đội tốt thấy ngươi vẫn còn sống?"

"Không đi." Trương Gia Nguyên hừ lạnh một tiếng, "Long Đan Ny sao vẫn chưa đến?"

"Chịu a, huynh đệ." Nhậm Dần Bồng cười to, "Chỉ có mày mới dám gọi thẳng tên người đó."

"Có gì không dám." Trương Gia Nguyên nhướng mày, "Ta ở nơi riêng tư vẫn luôn gọi bà ta như vậy."

"Từ khi Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng quen nhau đã lâu không đến đây." Nhậm Dần Bồng nói, "Cậu ta gặp may đấy, trước khi kế hoạch của Long tổng bắt đầu, cậu ta đã rút mà yêu đương rồi ."

"Ai xui xẻo như ta." Trương Gia Nguyên thấp giọng lẩm bẩm, "Kế hoạch bắt đầu ta mới có bạn trai, hiện tại có nói cũng không nói rõ được."

"Nói gì cơ?"

Người phụ nữ mở cửa bước vào phòng, đi thẳng đến ghế sô pha ở trung tâm ngồi xuống: "Ai trong số các người đi giải quyết vụ ở cục an ninh?"

"Hắn đi." Trương Gia Nguyên không chút do dự nói: "Ta không đi."

"Tôi biết cậu và bạn trai nhỏ của cậu yêu nhau." Long Đan Ny nhìn thấu mọi chuyện, "Thật hiếm khi thấy cậu gặp phải loại chuyện này, để Bồng Bồng đi."

"Bà từ camera quan sát thấy hết rồi đúng không, tưởng tôi ngốc hả? Đứng xem chúng tôi làm chuyện đó, có phải bà bị bệnh rồi không?" Trương Gia Nguyên tức giận nói. Long Đan Ny siết chặt nắm đắm, Trương Gia Nguyên đối với bà ta mà nói vẫn còn có ích, vì vậy đã không phản bác lại. 

Nhậm Dần Bồng nhún vai đứng lên: "Vậy ta đi."

"Nếu có thể, trực tiếp kết liễu đi." Long Đan Ny lại nhìn về phía Trương Gia Nguyên nói: "Về phần cậu, thích làm gì thì làm."

"Bà tháo máy giám sát đi." Trương Gia Nguyên không chịu buông tha, "Bà biến thái, thích xem người khác hành sự."

Vẻ mặt nhẫn nhịn không thể phản bác của Long Đan Ny khiến Trương Gia Nguyên vô cùng hài lòng: "Bà có chịu tháo hay là không? Nếu không ta tự mình làm."

"Được rồi tổ tông, đừng làm khó Long tổng nữa." Nhậm Dần Bồng cố gắng nhịn cười, "Long tổng, người cho cậu ta tháo đi, hắn muốn hành sự cũng không tiện lắm. Người cứ khăng khăng muốn xem cậu ta với Châu Kha Vũ làm chuyện đó làm gì?"

"Ai mà thèm xem." Long Đan Ny lấy điện thoại ra bấm vào phần mềm, "Xem đi, hỏng rồi, thích làm gì thì làm, được rồi chứ."

"Ừ, cám ơn." Trương Gia Nguyên đứng dậy đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại nói, "Có việc, đừng quấy rầy."

Nhậm Dần Bồng theo sau cậu ta đi ra ngoài, không biết bao nhiêu lần anh ta cảm thán về khả năng uốn nắn sếp của đồng nghiệp.

10.

"Về nhà thật tốt."

Cao Khanh Trần tay trái cầm một cốc trà sữa, tay phải cầm một túi đồ ăn vặt, Duẫn Hạo Vũ đi theo sau: "Nhiệm vụ này không tệ, còn cho chúng ta về nhà thăm người thân mấy ngày, ngoại vụ lần này tốt thật."

"Đúng a." Cao Khanh Trần nhấp một ngụm trà sữa rồi đưa cho Duẫn Hạo Vũ, "Lại đây uống đi."

Duẫn Hạo Vũ nhấp một ngụm: "Ngọt quá."

"Vậy thì lần sau không thêm đường nữa." Cao Khanh Trần cười, "Lâu lắm mới về nhà, chúng ta có nên mang gì về cho đám Tiểu Vũ không?"

"Được nha!" Duẫn Hạo Vũ hưng phấn đếm ngón tay, "Lưu Vũ, Santa, Riki, Mika, Lâm Mặc, Viễn ca, Gia Nguyên, Châu Kha Vũ, AK ... chúng ta đều phải chọn!"

"Daniel nghe thấy sẽ lại nổi trận lôi đình, lâu như vậy rồi mà em vẫn gọi cậu ta như vậy." Cao Khanh Trần xụ mặt, lấy điện thoại di động ra: "Anh muốn gọi cho Tiểu Vũ, anh không nhớ anh ấy muốn nhãn hiệu son dưỡng môi nào."

Ở đầu dây bên kia phát ra một chuỗi âm báo bận.

"Không đúng." Cao Khanh Trần cau mày, "Tiểu Vũ chưa từng không nghe điện thoại."

"Có chuyện gì sao?" Duẫn Hạo Vũ hỏi: "Anh thử gọi cho người khác xem sao?"

"Ừm." Cao Khanh Trần gật đầu, lại gọi Lưu Vũ, Duẫn Hạo Vũ cũng gọi Châu Kha Vũ.

Vẫn bận máy.

Không ai nghe.

"Gọi lại đi." Cao Thanh Trần lại nghe thấy tiếng Tít phát ra, "Tại sao hai người họ đều không nghe máy?"

Lần này là cuộc gọi đến cho Lâm Mặc và Bá Viễn. Vẫn không có ai bắt máy.

"Thôi toang rồi." Duẫn Hạo Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, "Tiểu Cửu, chắc không phải có người cố ý để chúng ta tiếp quản ngoại vụ, rồi nhân cơ hội này công kích những người ở lại chứ!"

"Làm sao có thể? Ngoại vụ của chúng ta không phải là tự mình tiếp nhận sao?" Cao Khanh Trần vẻ mặt khó tin, "Hơn nữa ai lại có thể. . . "

Lời nói của Cao Khanh Trần đột ngột dừng lại. Duẫn Hạo Vũ lắc đầu: "Không chắc, họ đã nhìn ra tính cách của chúng ta, các ngoại vụ đều từ quê nhà, chắc chắn bọn họ sẽ nhận. Có lẽ Santa, Riki và Mika đều bị lừa như vậy. Mục đích là chờ chúng ta rời đi rồi động thủ với người người còn lại."

"Ý của em là Long..." Cao Khanh Trần lo lắng nhìn chung quanh một hồi, xác định không có người nào khả nghi mới tiếp tục nói: "Vậy thì ai, bị bà ta điều khiển rồi?"

"Rất khó nói." Duẫn Hạo Vũ vẻ mặt nghiêm túc, "Nhưng Tiểu Cửu, bọn họ không nghe điện thoại, nhất định đã xảy ra chuyện. Ít nhất, điện thoại của Lâm Mặc luôn ở chế độ chờ 24/24."

"Bây giờ chúng ta quay về đi." Cao Khanh Trần kéo tay Duẫn Hạo Vũ, "Chúng ta không thể chờ đợi được nữa. Nếu Tiểu Vũ và những người khác gặp nguy hiểm, chúng ta phải quay về ngay"



Bá Viễn lao thẳng vào cục an ninh trước làn mưa đạn, dùng dây leo tạo thành cây roi chém gió.

"Tiểu Vũ đâu!"

Ngọn roi mở đường cho anh, anh đi đến đâu các thành viên của bộ phận an ninh đều rút lui đến đó.

Một nhân viên rụt rè chỉ đường cho anh: "Một, một đường đi thẳng vào, vào trong cùng... Đừng, đừng đánh tôi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi!"

Mà ngoài cửa, bởi vì dị năng của Lưu Chương mà đạn dược cho anh cùng Lâm Mặc chưa bao giờ bị đứt đoạn. Hai người đều có chút điên cuồng, Lưu Chương dựa vào dị năng dễ dàng dẫn đầu, hiện tại hai mắt đầy sát khí của anh đã đỏ lên: "Ai sợ ai, lão tử không cần nạp đạn!"

"Đấu một trận đi lão Lưu!" tiếng Lâm Mặc giữa mưa đạn, "Xem ai giết được nhiều hơn!"

"Chơi!" Lưu Chương cũng hét lại, "Lâm Mặc lão sư, ta thắng thì ta lấy em, em thắng thì chúng ta kết hôn!"

"Lưu Chương, ngươi đúng là bá đạo!" Lâm Mặc cầm súng máy hô to đáp lại, "Nhưng mà, ta thích!"

"Chậc."

Đột nhiên có một âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới: "Xin lỗi đã làm phiền nhã hứng của hai vị rồi?"

Nhậm Dần Bồng không biết từ đâu đi vòng ra sau bọn họ: "Ở ngay trước cửa cục an ninh đại khai sát giới, không thích hợp lắm?"

"Ây dô, đội trưởng Phong Vân làm sao có thời gian can thiệp vào chuyện của chúng tôi?" Lâm Mặc nhướng mày, lặng lẽ di chuyển ra phía sau, làm hậu phương cho Lưu Chương. Lực lượng chủ lực phía trước giao cho Lưu Chương, và Lâm Mặc mơ hồ nhận ra lý do đến đây của Nhậm Dần Bồng không hề đơn giản.

Ít nhất, có vẻ như anh ta đến đây là để ngăn chặn họ.

"Chậc chậc, band quầng thâm a, band quầng thâm." Nhậm Dần Bồng đột nhiên nói: "Lâm Mặc lão sư, cậu cảm thấy trong band quầng thâm có bao nhiêu người tốt a?"

Thông minh như Lâm Mặc lập tức hiểu ý của Nhậm Dần Bồng, nhưng kẻ này là kẻ khó đối phó nhất, đối với Nhậm Dần Bồng mà nói thật khó nắm bắt.

"Xin lỗi, tất cả thành viên band quầng thâm..."

"Đều là phản diện."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com