TruyenHHH.com

Hoan Into1 Yeu Than

13.

Châu Kha Vũ đã thề rằng anh ấy sẽ không phát ra tiếng động. Nhưng anh vốn dĩ là hố đen trong đội, xác suất xảy ra mấy chuyện như đang đi nhẹ nói khẽ thì vô tình vấp trúng mạn súng rồi thu hút sự chú ý của kẻ địch là hơn 50%.

Tuy nhiên, anh đã sớm quen với các tình huống khẩn cấp trong trận chiến, ngay khi âm thanh vang lên, anh đã lập tức nìn thở dừng lại— may mắn thay, Nhậm Dận Bồng không biết dị năng của anh, có lẽ hắn cho rằng âm thanh đó được tạo ra bởi tiếng súng ở đâu đó. Khi Nhậm Dận Bồng quay đầu lại, anh kiễng chân cẩn thận bước qua cánh cửa đang mở, anh nghe thấy Bá Viễn và Lưu Vũ vẫn còn đang ở bên trong, còn Nhậm Dận Bồng có vẻ không thể gây ra tổn hại gì mấy cho Lưu Chương và Lâm Mặc.

Sau khi cân nhắc lợi hại, anh quyết định cứu hai đội trưởng trước.

Lần này không có Trương Gia Nguyên ở bên cạnh, anh phải một mình đối mặt với kẻ địch. Châu Kha Vũ cầm súng do Trương Gia Nguyên đưa, trên báng súng vẫn còn hơi ấm của Trương Gia Nguyên.

Anh bị phân tâm trong giây lát. Trương Gia Nguyên, ba từ tưởng chừng như bình thường lại như ngọn lửa tạo nên vết thương trong trái tim anh, ngọn lửa đó không ngừng bao lấy anh, thiêu đốt anh khiến anh không thể thở được.

Ngoảnh đầu lại thì anh đã đến gần với mục tiêu, dây leo màu xanh ngọc khiến anh chói mắt. Bá Viễn đang bảo vệ Lưu Vũ ở phía sau mình, còn người đứng trước mặt là người đứng đầu cục an ninh đang chĩa súng vào trán Bá Viễn.

"Nếu tôi cứ như thế này mà nổ súng," cục trưởng cục an ninh mỉm cười nhìn Bá Viễn, "Bằng! Nói không chừng tôi có thể xuyên cả hai..."

Một giây sau, một họng súng áp vào sau đầu ông ta, thanh âm của người phía sau khá quỷ dị: "Ông cảm thấy ông bắn nhanh hơn, hay là đạn của tôi nhanh hơn?"

Châu Kha Vũ từ phía sau tiến đến, áp sát sau gáy ông ta, điếm yếu chí mạng đã bị anh khống chế: "Đạn của ông cần một giây để bay tới, nhưng của tôi..."

"Chỉ bằng một cái chớp mắt."



"Tại sao lại nằm xuống?"

Nhậm Dận Bồng không nói nên lời liếc nhìn Lâm Mặc: "Bỏ cuộc rồi?"

"Không sao hết." Lâm Mặc thậm chí còn nhàn nhạt xòe hai tay ra, "Dù sao ta đánh không lại, ta nằm một hồi chắc không quá đáng lắm nhỉ, ngươi chỉ có mỗi dị năng khống chế trọng lực này, thật ra cũng không chết được?"

"Nếu ta dùng toàn lực, hiện tại các ngươi đều biến thành một vũng thịt." Nhậm Dận Bồng bĩu môi, "Đáng tiếc, ta không thích cái chết theo phương thức này, có chút ghê tởm."

Lưu Chương cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi không giết ta thì đừng trách ta giết ngươi."

"Ngươi nói cái gì?" Nhậm Dận Bồng cúi đầu, Lưu Chương vội vàng lắc đầu: "Ta có nói cái gì đâu!"

"Chậc." Nhậm Dận Bồng thả lỏng mấy ngón tay, Lưu Chương nhân cơ hội này định nhảy lên phản kháng, lại bị Lâm Mặc liếc mắt ngăn lại. Lâm Mặc giấu hai tay ra sau lưng, đấm anh ta một cái cảnh cáo.

Phương pháp giao tiếp bằng ký hiệu tay này giữa hai người họ là do Lâm Mặc sáng tạo ra, ngoại trừ anh và Lâm Mặc thì không ai có thể hiểu được. Anh nheo mắt nhìn theo động tác của Lâm Mặc, mất nửa ngày trời mới hiểu được Lâm Mặc muốn biểu đạt cái gì.

"Châu Kha Vũ đã vào trong rồi. Tin tưởng cậu ấy."

Lưu Chương thở phào nhẹ nhõm, bắt chước Lâm Mặc nằm xuống.

"Hai người các ngươi định ở chỗ này làm khô cá muối hả?" Nhậm Dận Bồng chán ghét nhíu mày, "Nằm xuống làm cái gì?"

"Ta đánh không lại." Lưu Chương bắt chước cũng đạt cỡ mười phần khí chất của Lâm Mặc, "thì nằm."

"Đúng vậy." Lâm Mặc thoải mái huýt sáo, "Dù sao ngươi cũng đang áp chế bọn ta, không bằng đợi bên trong đánh xong đã."

"Yên tâm, đội trưởng của ngươi không có khả năng thoát ra đâu, toàn bộ cục an ninh đều đã bị ta mua..." Nhậm Dận Bồng đột nhiên quay đầu lại, "Tiếng gì vậy?"

Đó là tiếng của một vật nặng rơi xuống đất.

Cục trưởng cục an ninh định hất vai, nhưng không ngờ, Châu Kha Vũ lập tức buông tay và giấu mình vào không gian ẩn nấp, sau đó trong trạng thái ẩn thân mà giơ chân đá vào cánh tay ông ta. Khẩu súng rơi xuống đất, Châu Kha Vũ né người ra sau và dùng lòng bàn tay đánh xuống.

Gió rít qua tai cục trưởng, ông ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay Châu Kha Vũ, vặn 180 độ. Lưu Vũ thở hổn hển trốn ra sau Bá Viễn, tay của Châu Kha Vũ đã mềm nhũn buông thõng, trông như bị ngoại lực bẻ gãy.

Nhưng anh dường như đã mất đi cảm giác đau đớn, cánh tay còn lại uốn cong, dùng khuỷu tay đánh thẳng vào thái dương đối phương.

Cục trưởng cục an ninh ngã xuống, anh tiện thể đem chiếc ghế bên cạnh đặt xuống đất. Khi Châu Kha Vũ ngước mắt lên nhìn hai vị đội trưởng, đôi mắt của cún nhỏ dường như đang bốc cháy.

Hai tiểu cốt cán còn lại đang run lên vì sợ, chỉ dám đứng nhìn mà không dám làm gì, cục trưởng thì đang nằm dưới đất bất tỉnh. Châu Kha Vũ nhặt một ống thép được dùng làm công cụ tra tấn, cầm nó bằng một tay và nhìn về phía các thành viên của bộ phận an ninh đang do dự đứng ở cửa.

"Còn ai muốn trải nghiệm não bộ nở hoa thì nhào vô?"


Thi Vũ Viễn Phương: bọn tôi thấy Châu Kha Vũ đánh người quá tàn nhẫn rồi, ây da ma da.

Lâm Mặc: Tôi tin Châu Kha Vũ, không có nhưng.

Lưu Chương: Lâm Mặc lão sư nói gì tôi nghe cái đó, cấm cãi.

Châu Kha Vũ: Coi mọi người thành Trương Gia Nguyên rồi đánh hả giận

Trương Gia Nguyên: Sao tự dưng thấy lạnh gáy quá

14.

Mặc dù những người trong cục an ninh có vẻ bất an hảo tâm, nhưng suy cho cùng, không ai thực sự sẵn sàng vì người khác mà từ bỏ mạng sống của mình. Châu Kha Vũ vừa nói lời này, bọn họ liền lập tức lui về sau hai bước nhường đường.

Nhưng cũng có người không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó. Châu Kha Vũ mím môi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn từ lâu: "Nhường hay không nhường?"

"Đừng nhường!"

Từ dưới chân vang lên một giọng nói run rẩy, là của cục trưởng cục an ninh vừa tỉnh lại sau cơn mê: "Không được thả bọn họ đi..."

Lời vừa nói liền bị nuốt trở lại vào bụng. Châu Kha Vũ giơ một chân dẫm lên ngón tay của ông ta. Cục trưởng cục an ninh há hốc mồm, cảm giác như ngón tay sắp bị đế giày của Châu Kha Vũ bóp nát.

"Mẹ nó" Châu Kha Vũ hừ lạnh, "Không đánh chết ông là lỗi của ta."

Lưu Vũ đứng phía sau Bá Viễn thở ra một hơi lạnh.

Họ gần như quên mất rằng mặc dù Châu Kha Vũ tính khí khá tốt, chưa từng tức giận với bất cứ ai bắt nạt mình, nhiều nhất là nghịch phá cùng với Trương Gia Nguyên hay pha trò cùng với Lâm Mặc và Lưu Chương, mà quên mất rằng trước khi gia nhập đội, anh chính là thái tử của Gia Hành.

Anh có đủ quyền lực và năng lực để mắng người.

Đế giày bóp nát ngón tay của cục trưởng cục an ninh, Châu Kha Vũ tuy cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: "Ngươi chết rồi, Long Đan Ny có phải đến rắm cũng không dám thả không? Muốn bà ta giúp ngươi, nằm mơ đi?"

Cục trưởng cục an ninh không dám lên tiếng, nhận ra mình đã đắc tội với loại người nào.

"Được rồi, Kha Vũ," Bá Viễn đúng lúc lên tiếng phá vỡ tình thế, "Ra ngoài thôi, đám người Lâm Mặc còn ở bên ngoài."

Châu Kha Vũ một cước đá tung cửa, thanh sắt bị anh kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng rít do ma sát, nghe rất đáng sợ. Lần này, không ai dám ngăn cản bọn họ nữa, ba người đi ra ngoài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Mà ở ngoài cổng lớn, Nhậm Dận Bồng nhìn thấy bọn họ đi ra, hắn biết rằng những người trong cục an ninh đều không đáng tin cậy, kế hoạch đã thất bại, vì vậy hắn giải trừ dị năng khống chế, thả Lâm Mặc và Lưu Chương, nhanh chóng rời khỏi trước khi bọn họ nhìn thấy.

Những người đồng đội bị chia cắt cuối cùng cũng đoàn tụ, Châu Kha Vũ ném thanh sắt đã lê lết suốt chặng đường sang một bên, ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lưu Chương hỏi, "Nhậm Dận Bồng vừa giải trừ dị năng khống chế liền chạy, chúng tôi căn bản không có thời gian để phản ứng."

"Mà sao Gia Nguyên còn chưa về." Bá Viễn thở dài, "Chúng ta..."

"Bắt Nhậm Dận Bồng." Châu Kha Vũ đột nhiên nói, "Lưu Vũ là bị vu oan, dị năng cấp hai của Nhậm Dận Bồng là dịch dung."

Lời ít ý nhiều, tất cả mọi người có mặt đều hiểu ngay lập tức—Nhậm Dận Bồng giả làm Lưu Vũ và thực hiện một dàn dựng "hoàn hảo".

"Vậy chúng ta tách ra đi, một nhóm đi tìm Gia Nguyên, một nhóm tìm Nhậm Dận Bồng, sẽ hiệu quả hơn." Lưu Vũ ho khan hai tiếng, Bá Viễn lập tức trầm giọng hỏi: "Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

"Không sao," Lưu Vũ cũng thấp giọng trả lời, "Yên tâm, em vẫn còn có thể trụ được"

Bá Viễn nhíu mày, nhìn cổ tay của Châu Kha Vũ. Hiện giờ y sư duy nhất trong đội là Duẫn Hạo Vũ không có ở đây, mọi người ít nhiều đều có vết thương lớn nhỏ, hiện giờ cả đám già yếu bệnh tật, đừng nói là bắt Nhậm Dận Bồng, ngay cả đi tìm Trương Gia Nguyên cũng có chút khó khăn.

"Tất cả đi bắt Nhậm Dận Bồng." Châu Kha Vũ xoa xoa cổ tay bị biến dạng, thăm dò chỗ bị trật khớp, anh đau đớn nhíu chặt lông mày, "Nếu có thể tóm được Nhậm Dận Bồng, có thể tra ra người phía sau."

"Mặc kệ Trương Gia Nguyên?" Lưu Chương kinh ngạc, "Châu Đan, mày. . . "

Lâm Mặc cắt ngang câu hỏi của Lưu Chương, vỗ vai Châu Kha Vũ: "Mày gặp Gia Nguyên chưa? Hay là ..."

Châu Kha Vũ nghiến răng, dùng lực đẩy xương cổ tay bị trật trở lại vị trí ban đầu. Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, một lúc sau mới trả lời câu hỏi của Lâm Mặc.

"Chưa gặp."

Lưu Vũ và Bá Viễn nhìn nhau, lời nói này nghe ra có chút ý nghĩa sâu xa.



"Cho các ngươi làm có chút chuyện mà xem xem ra cái gì này?"

Long Đan Ny nhìn Nhậm Dận Bồng: "Cậu thậm chí không thể ngăn cản bọn chúng?"

"Thực xin lỗi, Long tổng." Nhậm Dận Bồng thấp giọng nói: "Tôi cũng không biết tại sao..."

"Còn cậu." Long Đan Ny chuyển lửa, "Cậu ngay cả một con cún bichon cũng không giữ được? Cậu là hổ hay là mèo?"

"Chẳng lẽ ta lại đi bạo hành gia đình mình?"

Trương Gia Nguyên sờ lên khóe môi, nơi có một vết thương nông: "Các trưởng lão Đông Bắc của tôi không thích điều này."

"Dù sao cũng phải có một đứa ra ngoài." Long Đan Ny cười lạnh, "Nhưng mà cậu đã hứa là giúp tôi làm một chuyện, tiếp theo là đến được cậu"

"Trương Gia Nguyên."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com